Ta Là Võ Học Gia

Chương 26: Bạn Bè




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thấy vẻ mặt của mọi người, Vương Vũ cũng có thể đoán được giá trị của kỹ năng này, nhưng hắn không hề hối hận.
Dù sao hiện tại võ học sa sút, còn có thể có một người trẻ tuổi tha thiết với loại kỹ thuật này, điều này làm cho Vương Vũ hết sức vui mừng.
Từng có lúc Vương Vũ cũng trẻ tuổi như Ký Ngạo, đều xem võ học trở thành tính mạng của mình, không vứt bỏ, không buông tay và cũng không chịu thua.
Đây cũng coi như là một loại cổ vũ đối với thanh niên thế hệ sau đi, mặc dù chỉ là ở trong game, có chút cảm giác không được chính quy cho lắm.
Danh Kiếm Đạo Tuyết cũng là người trưởng thành, tất nhiên cũng nhìn rõ ý tưởng của Vương Vũ, bọn họ chẳng qua cũng chỉ vào giúp vui đùa giỡn một chút mà thôi, những người này đều không phải kẻ thiếu tiền, cho dù Vương Vũ thực sự cho không bọn họ, bọn họ cũng nhất định sẽ bỏ tiền ra mua.
Sau khi trêu đùa xong, Danh Kiếm Đạo Tuyết cười hề hề hỏi Vô Kỵ: “Vô Kỵ đại ca, ngươi có hứng thú với lãnh địa của công hội không?”
Vô Kỵ buồn bực nói: “Lãnh địa công hội à? Chúng ta cũng không có ý định tranh bá, kiếm lãnh địa làm chi cho thêm phiền phức như vậy chứ, mướn một văn phòng là được rồi!”
Trong game Trọng Sinh thì việc thành lập công hội không có yêu cầu gì, gom đủ năm người rồi nộp tiền là có thể thành lập, nhưng lấy được lãnh địa công hội thì rất phiền toái, không những phải làm một đống nhiệm vụ, mà còn phải đi tiến đánh một vài thế lực tà ác ở vùng ngoại ô.
Cho nên chỉ có công hội nào muốn tranh bá thiên hạ thì mới có thể dồn hết sức lực tạo dựng lãnh địa, những công hội nhỏ bình thường đều thuê văn phòng trong thành chính.
Loại công hội toàn rác chỉ có sáu con người như Toàn Chân Giáo này, thật ra ngay cả văn phòng  cũng không cần thuê.
“Ngươi xem cái này đi!” Danh Kiếm Đạo Tuyết móc ra một túi bột vôi đưa cho Vô Kỵ.
Vô Kỵ liếc mắt rồi nói: “Loại rác rưởi này thì quăng cho cửa hàng là được rồi, đưa ta làm gì?”
“Nói cho ngươi biết, thứ này có thể phản Tiềm Hành đó!” Danh Kiếm Đạo Tuyết nói.
“Thiệt hay giả vậy?” Vô Kỵ kinh ngạc thốt lên.
“Thật trăm phần trăm, đại thần Thiết Ngưu đã tự mình thử nghiệm rồi!” Danh Kiếm Đạo Tuyết trả lời chắc nịch.
“Mẹ nó, lợi hại vậy! Nhưng mà điều này có liên quan gì đến lãnh địa công hội chứ?” Vô Kỵ lại hỏi.
Danh Kiếm Đạo Tuyết nói: “Đại thần Thiết Ngưu kiếm được một lệnh bài lãnh địa công hội, khu sinh mới những bột vôi này thì nằm trong lãnh địa công hội đó...”
Nghe được lời của Danh Kiếm Đạo Tuyết, mọi người nhất thời mắt tỏa sáng.
Trong giai đoạn bây giờ, nói đến nghề nghiệp buồn nôn nhất thì không ai khác chính là hệ phái Đạo tặc, ở trạng thái Tiềm Hành là không ai biết đang ở đâu, đâm một dao từ phía sau mà lại còn có tăng thêm 50% sát thương nghề nghiệp, hơn nữa tốc độ của Đạo tặc lại rất nhanh, đâm một dao rồi bỏ chạy, ngoại trừ Cung thủ ra thì không ai đuổi kịp, nhưng Cung thủ lại là loại nghề nghiệp máu giấy sợ bị người khác đến gần người nhất...


6 Strong Female TV Characters Who Deserve To Have A Spinoff

Herbeauty
Adskeeper
Cho nên trước khi Chiến sĩ khiên thuẫn cùng với Kỵ sĩ thủ hộ trưởng thành, trên cơ bản Đạo tặc sẽ không có khắc tinh gì.
Bây giờ có đồ vật phản Tiềm Hành, chẳng phải là nói sự thần thoại của Đạo tặc cũng đã đến hồi kết thúc rồi sao?
Mà nguồn vật liệu để kết thúc thần thoại của Đạo tặc lại đúng lúc trong tay công hội mình... Thế này là sắp phát tài rồi!
Nghĩ tới đây, Vô Kỵ ngượng ngùng nói: “Điều này sao được chứ, Ngưu thần vừa mới vào công hội, lại tặng cho mọi người một món quà lớn như vậy!”
Danh Kiếm Đạo Tuyết đen mặt nói: “Thật là sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ, đồ chơi này có giá trị liên thành, ngươi còn muốn người ta cho không sao?”
“Hả? Không phải tặng cho ta sao?” Vô Kỵ sửng sờ hỏi, vừa rồi sự hào phóng khi tặng sách kỹ năng của Vương Vũ quả thực làm cho hắn ta kinh sợ.
Nên biết giá trị của cuốn sách kỹ năng kia không rẻ hơn Lệnh Bài Lãnh Địa là bao.
Danh Kiếm Đạo Tuyết nói: “Tặng cái đầu ngươi, tuy Thiết Ngưu có thực lực mạnh mẽ, nhưng trong cuộc sống ngoài đời thì hắn tương đối khó khăn... Người ta đã tặng một cuốn sách kỹ năng có giá trên trời rồi, ta cũng không thể tiếp tục lừa bịp người ta chứ!”
Nghe Danh Kiếm Đạo Tuyết nói xong, tất cả mọi người đều ngơ ngẩn.
Nhìn thấy thân thủ này của Vương Vũ thì nhất định là đã luyện tập qua, có bản lĩnh lớn như vậy mà đến chơi game thì chỉ có hai loại khả năng, một là không cần vất vả vì tiền, cuộc sống vô cùng nhàn rỗi, giống như mấy người Toàn Chân Giáo này. Loại kia là tới trò chơi để rèn luyện võ học của mình...
Từ việc Vương Vũ hào phóng vung tiền như rác mà nói, tên này chắc cũng thuộc loại vô cùng nhàn rỗi, ai biết hắn lại thật sự là nghèo túng như vậy...
“Không thể nào, Thiết Ngưu hiền đệ à, ta thấy bộ dạng lẫn lời nói cử chỉ của ngươi không phú cũng quý, đâu giống như người bình thường đâu!” Xuân Tường ngạc nhiên la lên đầu tiên.
Vương Vũ cũng có chút ngại ngùng nói: “Thật ra ta có hợp đồng với Đội cày tiền Hoa Tường Vi... Chơi game là để kiếm chút tiền nuôi gia đình...”
“Hoa Tường Vi? Loại hợp đồng lao động với công hội hạng hai đó sao? Chú Ngưu thực sự là người tài không được trọng dụng rồi! Đến làm nhân viên cày tiền cho ta, ta cho chú đãi ngộ cao nhất!” Ký Ngạo lập tức biểu hiện ngay bản sắc con em nhà giàu của mình.
“Khụ khụ!!”
Mọi người đều cúi thấp đầu không nói, tuy ai cũng biết Ký Ngạo muốn tốt cho Vương Vũ, nhưng dù sau cũng là anh em cùng công hội, loại giọng điệu nhà giàu mới nổi này của Ký Ngạo cũng hơi quá tổn thương người khác rồi.
Vương Vũ thì tỏ ra không để tâm, nói: “Đa tạ Gà Con, nhưng mà ta chỉ làm thời vụ, mỗi tháng hoàn thành nhiệm vụ sẽ có thể làm việc của riêng mình rồi...”
“À, à...” Ký Ngạo cũng biết mình lỡ lời, bèn gật đầu lia lịa.
Vô Kỵ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thế này đi, ta ra giá cho lệnh bài lãnh địa công hội này là năm trăm nghìn, được không?”
Vương Vũ mù tịt nhìn Danh Kiếm Đạo Tuyết.
Danh Kiếm Đạo Tuyết nói: “Cũng xấp xỉ giá này!”
“Được! Ngươi cầm lấy!” Vương Vũ gật đầu, móc Lệnh Bài Lãnh Địa ra ném cho Vô Kỵ.
Vô Kỵ nhận lấy lệnh bài và nói: “Lần này ta mua lệnh bài là vì muốn cho mọi người cùng phát tài với nhau, cho nên tiền mua lệnh bài do mọi người góp vốn, mọi người không có ý kiến gì chứ?”
Ký Ngạo la lên đầu tiên: “Không có ý kiến!”
Ba người kia cũng rối rít tỏ thái độ: “Không có ý kiến!”
Mọi người đều là người chơi cao cấp khí phách, tất nhiên biết đạo cụ phản Tiềm Hành rất đắt giá, nhất là lúc ở đây khi Đạo tặc đang một tay che trời, mấy người bọn họ độc quyền thị trường này, chính là một trăm nghìn tệ thôi, chẳng mấy chốc sẽ kiếm hồi vốn ngay.
Vương Vũ nghe vậy nói: “Được, Vô Kỵ ngươi cho ta bốn trăm mười nghìn là được rồi.”
Vô Kỵ cười nói: “Lệnh bài này tổng cộng sáu trăm nghìn, phần của ngươi không cần tính!”
“Điều này... Không được tốt cho lắm.” Vương Vũ hơi ngại ngùng, đây chính là trắng trợn để cho mình chiếm ưu thế mà.
Mọi người đều cười nói: “Thiết Ngưu, không cần để tâm, nếu cùng một công hội thì mọi người đều là anh em, chút tiền ấy bọn ta vẫn chi được mà!”
Ký Ngạo cũng nói: “Đúng vậy, chú Ngưu à, sách kỹ năng chú cho ta cũng không chỉ từng này tiền, thật ra nếu nói người được lợi nhất không phải là ta sao?”
“Đa tạ!” Vương Vũ trịnh trọng gật đầu, trong lòng có chút ấm áp, tuy đám người kia có chút không được bình thường, nhưng bọn họ thực sự đối xử mình như bạn bè.
Hai mươi lăm năm cuộc đời là khoảng thời gian Vương Vũ sống không lo không nghĩ, trong sinh mệnh của hắn ngoại trừ võ thuật chính là người thân, chưa từng có lấy nổi một người bạn.
Từ lúc Vương Vũ bắt đầu tìm việc cho đến nay, thật sự đã nếm trải qua mọi sự coi thường, chịu hết mọi lạnh nhạt, thể nghiệm lòng người nóng lạnh trên thế gian.
Bây giờ chỉ trong một trò chơi như này, lần đầu tiên hắn cảm nhận được tình cảm bạn bè, điều này làm cho suy nghĩ của Vương Vũ về thế giới lạnh lùng này bắt đầu thay đổi, mọi khúc mắc cũng dần được giải tỏa.
“Sau này mọi người có việc cần đến ta thì cứ việc nói!” Vương Vũ nói.
Mọi người nhao nhao cười nói: “Nói thừa, Toàn Chân Giáo chúng ta chỉ có mấy mống, lại chẳng có mấy bạn bè, bị người khác bắt nạt đương nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau rồi!”
Vương Vũ cười nói: “Ha ha, không sai, là ta quá khách sáo rồi!”
“Thiết Ngưu hiền đệ, tuy ngươi mới gia nhập vào công hội, nhưng chúng ta vừa gặp đã quen, có muốn đến quán rượu uống vài chén không?”
“Cái này...” Vương Vũ hơi ngượng ngùng trả lời: “Lần sau đi, ta hơi đói bụng, muốn đăng xuất ăn gì đó đã.”
Vương Vũ vừa nói vậy, sắc mặt những người khác cũng thay đổi, Bao Tam nói: “Ngươi nói vậy làm ta cũng thấy đói bụng, ôi chao, mẹ kiếp, trò chơi này quá chân thực, lần nào cũng làm ta quên ăn, mẹ ta chắc lại đánh ta mất!”
Vô Kỵ trêu chọc: “Chậc chậc, Tam huynh, mẹ nó chứ ngươi đã sắp ba mươi đến nơi rồi, còn ở cùng với mẹ!”
“Con mẹ nó ngươi không biết xấu hổ nói ta à, chẳng phải ngươi cũng đang ở chung với cha ngươi sao?”
Khuôn mặt của Vô Kỵ đỏ lên, hấp tấp nói: “Ta đăng xuất ăn cơm trước, lát nữa gặp sau!”
“Được!”
Chào mọi người một tiếng, Vương Vũ nhấn thoát khỏi trò chơi.
Mới vừa thoát ra, tin nhắn điện thoại Vương Vũ vang lên: “Tài khoản liên kết với tài khoản trò chơi của bạn nhận được 500.000 tệ tròn!” 
Vương Vũ cầm điện thoại lên nhìn thời gian, thấm thoát đã đến buổi trưa.
Mục Tử Tiên về nhà từ lúc nào không biết, đang tất bật trong phòng bếp, từng đợt mùi thơm bay vào phòng ngủ.
“Bà xã, em về rồi sao không gọi anh một tiếng?” Vương Vũ bước tới phòng bếp, vừa giúp Mục Tử Tiên bưng đồ ăn lên vừa hỏi.
Mục Tử Tiên chùi tay, nhéo mặt Vương Vũ: “Thấy anh chơi game tập trung như vậy, em đâu dám làm phiền anh, ngộ nhỡ anh đang đánh BOSS thì sao?”
“Ha ha!” Vương Vũ gỡ tay Mục Tử Tiên ra, cầm lại đôi tay nhỏ bé của cô, cười ngây ngô.
“Sao rồi? Thu hoạch thế nào?”
Dọn cơm nước đến phòng khách xong, Mục Tử Tiên hỏi Vương Vũ.
Vương Vũ cười nói: “Cũng tàm tạm...”
Mục Tử Tiên lo lắng khuyên nhủ: “Đừng khiến bản thân mệt mỏi, cứ tùy tiện chơi một chút là được!”
“Ừm!” Vương Vũ vừa trả lời vừa móc thẻ mình ra nói: “Anh biết rồi, đây là thẻ ATM của anh, bên trong có tiền do anh bán trang bị, vợ cầm mà tiêu!”
Mục Tử Tiên không nhận lấy, chỉ đẩy trở về: “Anh tự giữ đi, anh là đàn ông, dù sao trên người cũng nên có chút tiền chứ!”
Vương Vũ tí tởn nói: “Dù sao chúng ta cũng không ở xa nhau, ai giữ cũng đều giống nhau thôi.”
Mục Tử Tiên nở nụ cười, nhận lấy thẻ rồi cười mắng: “Có phải trong game anh gặp phải người xấu nào không, xem anh bây giờ lại học được nhiều câu ba hoa như vậy chứ!”
Vương Vũ kéo Mục Tử Tiên vào lòng, thủ thỉ: “Đây là lời phát ra từ tận đáy lòng, không tin em nghe thử đi!”
Lúc này bốn cô gái ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, cũng rối rít thoát game, bọn họ bước tới phòng khách đã thấy hình ảnh như vậy, bèn nhao nhao quay đầu sáng chỗ khác và la lên: “Tụi em không nhìn thấy gì đâu nha!”
Mục Tử Tiên đỏ mặt, vội vàng bò dậy khỏi ngực Vương Vũ.
Lý Tuyết hâm mộ cười nói: “Anh Vũ kết hôn với chị dâu lâu rồi mà tình cảm vẫn tốt như vậy!”
Mục Tử Tiên nhìn khuôn mặt Vương Vũ với ánh mắt chứa chan tình cảm, trên mặt tràn đầy hạnh phúc, nói với Lý Tuyết: “Chị tin một ngày nào đó các em cũng sẽ tìm được một nửa của đời mình!”
“Vâng, cảm ơn lời chúc của chị!” Lý Tuyết nhìn thoát qua Vương Vũ, hơi mất mát nói.
“Được rồi anh Vũ, bây giờ anh tăng lên cấp 10 chưa? Tổng bộ của chúng ta được đặt ở thành Dư Huy rồi, anh lên cấp 10 rồi thì đến thành Dư Huy nhập hộ khẩu.” Lý Tuyết chợt nói với Vương Vũ.
Vương Vũ nói: “Bây giờ anh đang ở thành Dư Huy rồi.”
“Ồ? Trùng hợp vậy?” Lý Tuyết hơi bất ngờ nói: “Hay quá, sau khi anh đăng nhập nhớ thêm bạn em nhé, nick của em làTuyết Nhung Hoa, bốn người chúng em dẫn anh nhập đội đi săn yêu tinh, cấp 15 có thể vào phụ bản rồi!”
“Yêu tinh?” Vương Vũ hơi ngẩn người, đánh mấy con quái rác đó làm gì....
Mã Lỵ nói: “Anh chủ nhà đừng sợ, lần này có một công hội dẫn chúng ta đi, tuy yêu tinh là quái cấp 15, nhưng chúng ta vẫn có thể đánh được, anh chỉ cần theo sau nhặt tiền với trang bị thôi!”
“Được rồi...” Vương Vũ bất đắc dĩ giang tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.