Ta Là Trù Thần Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Chương 97: Quân Tử Không Đứng Dưới Tường Nguy




Diệp Trường Thanh thề, thật sự hắn chỉ thuận miệng nói thôi.
Đối diện với ánh nhìn chăm chú của đông đảo đệ tử, Diệp Trường Thanh rụt cổ một cái, thận trọng bất đắc dĩ nói:
"Vậy, chư vị sư huynh, các huynh đang...?"
Nghe vậy, các sư huynh đệ không trả lời, chỉ quay đầu nhìn về phía yêu thú Thủy tộc đang gϊếŧ đến lần nữa, có điều giờ khắc này ánh nhìn trong mắt họ đã thay đổi hoàn toàn.
Còn có đệ tử thì thào:
"Đều là nguyên liệu nấu ăn thượng hạng đó."
Nói xong, trường kiếm trong tay chậm rãi ra khỏi vỏ, hồng quang cũng lóe lên trong mắt.
Trường Thanh sư đệ à, nếu ngươi nói thế thì sư huynh thật sự rất phấn chấn đó.
Ngay cả các đệ tử thân truyền như Triệu Chính Bình, Liễu Sương, Từ Kiệt, Lục Du Du, Vương Dao đều là thế, Liễu Sương còn liếʍ môi đỏ xinh đẹp.
"Có phải số lượng này hơi ít không, có đủ ăn không đó?"
"Nói nhảm, chúng ta nhiều người thế này sao mà đủ được."
"Không phải nói Đông Hải có danh xưng vô số Thủy tộc à, chỉ mới đến có chừng này thôi á?"
"Thịt chúng trước, sau đó lại nghĩ cách khác sau."
"Cũng được, dù gì cũng ở doanh trại gần biển, chả lẽ còn sợ không có thức ăn? Cùng lắm thì chờ thương lành rồi chúng ta gϊếŧ ra ngoài là được."
Khá lắm, bởi vì đang đứng cạnh đám người Triệu Chính Bình. Diệp Trường Thanh nghe hết lời bọn họ nói vào tai.
Vừa nãy mặt cả đám mẹ nó còn lộ vẻ lo lắng, giờ thì các ngươi muốn gϊếŧ ra ngoài luôn rồi?
Nhìn khí thế hung hãn của Thủy tộc một cái, Diệp Trường Thanh khẽ nói ra:
"Chư vị sư huynh, ta thấy hay là chúng ta suy tính chuyện trước mắt trước cho ổn thỏa."
"Nói cũng đúng, ý các ngươi thế nào? Trực tiếp gϊếŧ ra ngoài?"
Lại muốn gϊếŧ ra ngoài? Diệp Trường Thanh tê người.
Cũng may, Từ Kiệt lắc đầu.
"Đại sư huynh đừng nóng vội, sư đệ tự có chuẩn bị."
Lời này vừa nói ra, một số đệ tử xung quanh cũng ào ào mở miệng nói:
"Ừm, để bọn chúng lên một đợt trước đi."
"Đúng đó, tác chiến cũng phải để ý sách lược."
"Phải ổn định trước đã."
Nghe lời mọi người nói, Diệp Trường Thanh không hiểu gì hết, Triệu Chính Bình cũng không hiểu gì hết, có điều cả đám đệ tử mở miệng nói chuyện đều tràn đầy tự tin.
Một bên khác, Giao Mân chỉ huy chúng Thủy tộc gϊếŧ đến, nhìn doanh trại càng ngày càng gần, nụ cười trên mặt hắn càng tỏa ra rực rỡ.
"Sau trận chiến này, vị trí thiếu chủ nhất định là của ta."
Hắn như thấy được hình ảnh công phá doanh trại gần biển, có điều lúc này, Thủy tộc bên cạnh mở miệng nói:
"Tam thái tử, có gì đó không đúng, sao trên tường thành có hồng quang vậy, hình như là mắt người ấy."
"Chó má, bộ người từng thấy mắt người nào lóe ra hồng quang rồi à?"
Giao Mân vẫn chưa ý thức được nguy hiểm, mà chúng đệ tử Thần Kiếm Phong trên tường thành thấy Thủy tộc càng ngày càng gần, có người không nhịn được chảy nước miếng.
"Đến rồi, đến rồi."
"Còn thiếu chút nữa, còn thiếu chút nữa."
"Tới ngay đó, được rồi, ra tay đi."
Hoàn toàn không hiểu mọi người đang nói gì, chỉ thấy lúc này một đệ tử nội môn trong đó đột nhiên kết ấn, nơi xa lập tức bộc phát ra từng ánh lửa ngút trời, trong nháy mắt, mấy trăm yêu thú bị chìm vào trong biển.
Đây là phù trận ánh sáng, hơn nữa nhìn phẩm giai hình như cũng không thấp.
"Ha ha, đây là phù trận chiều nay lão tử chôn, không nghĩ tới còn có tác dụng chiến đấu."
Hắn hưng phấn cười nói, nhưng một giây sau đã bị Từ Kiệt tức giận mắng một trận.
"Ai mẹ nó bảo ngươi dùng phù trận ngũ giai, yêu thú đều bị ngươi nướng chín hết rồi, sao làm nguyên liệu nấu ăn được nữa hả?"
"Thứ phá của, nhìn ta đây."
Lập tức có đệ tử bắt đầu kết ấn nữa, lại có một tấm phù trận bốc sáng lên.
Lần này là phù trận Kim Quang Phù tam giai, từng luồng tinh quang nháy mắt bao phủ mấy trăm Thủy tộc, chớp mắt đã xuyên thủng thân thể bọn nó.
Lần này, trên tường thành, mọi người bộc phát ra từng đợt tiếng khen.
"Hay, Kim Quang Phù này đúng là sự lựa chọn tuyệt hảo, không phá hư thi thể Thủy tộc."
"Vẫn là Đường sư huynh suy tính chu đáo."
Chưa tới một phút, Diệp Trường Thanh chỉ thấy ngoài doanh trại không ngừng có các loại phù trận, trận pháp được kích hoạt.
Đủ loại hình, các phẩm giai, gần như trải rộng các ngõ ngách ngoài doanh trại.
Đám Thủy tộc kia căn bản chưa kịp có phản ứng, nháy mắt đã bị phù trận, trận pháp bao phủ bên trong.
Nhìn chư vị sư huynh sư tỷ cực kì hào hứng xung quanh, Diệp Trường Thanh thấy hơi tê tái.
"Đây đều do các sư huynh, sư tỷ bố trí hả?"
Nghe vậy, Từ Kiệt ôm Diệp Trường Thanh, nói cực kì vui vẻ:
"Đương nhiên là thế rồi, không do chúng ta chẳng lẽ do đám bà nương bên Ngọc Nữ Phong à.
Sư đệ ngươi phải nhớ kỹ, làm đệ tử của Thần Kiếm Phong chúng ta, sau này dù đi đến đâu cũng phải nhớ kỹ một câu, người quân tử không đứng dưới tường nguy."
Nghe vậy, Diệp Trường Thanh tê cả da đầu, đây là việc quân tử không đứng dưới tường nguy à.
Mà nếu hắn nhớ không lầm thì thời gian cả đám đến doanh trại gần biển hình như vẫn chưa được một ngày, thế mà người nào người nấy đều bị thương.
Trong thời gian ngắn như vậy, mẹ nó các ngươi thế mà có thể bố trí cực nhiều phù trận và trận pháp ngoài doanh trại.
Điều càng khoa trương hơn là thủ pháp bố trí này rất xảo diệu, dù phù trận sư và trận pháp sư có thấy thì đoán chừng cũng phải dựng thẳng ngón tay cái.
Cứ như hiện tại, sau khi bị đợt phù trận, trận pháp thứ nhất tẩy lễ, đám Thủy tộc đã kinh biến đến mức cực kỳ cẩn thận.
Không chỉ phân tán ra trong nháy mắt mà chúng cũng lựa chọn tránh xa những nơi nhìn như có vấn đề kia, tuyệt đối không tới gần.
Nhưng dù cho như thế, chúng vẫn không thể tránh thoát.
Một đội ngũ hơn ngàn Thủy tộc vừa phi nước đại về doanh trại, vừa cẩn thận đề phòng xung quanh.
Phát giác được phía trước có một mảnh đất có dấu vết như từng bị lật qua lật lại, hơn nữa còn bị người nỗ lực đắp lên một tầng lá cây.
Thủy tộc dẫn đầu cười lạnh một tiếng, lúc này lệnh đội ngũ đi vòng qua.
"A, lúc trước do không có phòng bị thôi, bây giờ còn muốn dùng thủ đoạn thô sơ bực này để dụ ta trúng chiêu à? Quá ngây thơ rồi."
Vừa dứt lời, phù trận phát động, toàn bộ đội ngũ bị mấy chục tấm phù trận vây quanh, kim quang lấp lóe bốn phía.
Mà vị trí của bọn chúng bấy giờ rõ ràng là ở cạnh mảnh đất có vấn đề kia, hoàn toàn đã đi vòng qua nhưng vẫn trúng chiêu.
"Tại sao?"
Trong mắt hắn tràn đầy mờ mịt, sao nơi này lại có phù trận?
Mà trên tường thành, lúc này sư huynh bố trí phù trận ở mảnh đất ấy cười nhạt nói:
"Chả lẽ ta không nghĩ ra việc các ngươi nghĩ ra? Ta cố ý đào mảnh đất kia đấy, chứ phù trận thật sự được bố trí trên con đường phải đi qua bên cạnh."
Còn có một số Thủy tộc đã lâm vào thế bị trận pháp vây quanh, đang không tiếc bất cứ giá nào xông ra khỏi trận pháp.
"Xông thẳng lên, phía trước sẽ không còn trận pháp nữa, không ai ngốc đến mức bố trí trận pháp trên đường thẳng hết."
Chúng thành công gϊếŧ ra khỏi trận pháp, vốn cho rằng ra được sẽ an toàn, nhưng sau một khắc lại bị trận pháp vây khốn nữa.
Trên tường thành, sư huynh bố trí trận pháp cười lạnh nói:
"Bởi vì cái gọi là một tiếng trống tăng khí thế, hai tiếng thì suy, ba tiếng thì kiệt, đối diện với thế công dũng mãnh của kẻ địch thì phải suy yếu liên tục, cuối cùng để chúng không thể sinh ra chút ý phản kháng nào nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn giơ tay chịu trói."
Sự thật đúng là thế, đội Thủy tộc này đã công phá ba trận pháp liên tiếp rồi, vốn cho rằng đã hết nhưng ai ngờ chưa đi được hai bước đã bị trận pháp bao phủ nữa, Thủy tộc cầm đầu sắp bị tra tấn khóc.
"Mẹ nó đây là trận pháp do ai bố trí vậy hả, toàn bộ đều ở trên một đường thẳng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.