Ta Là Trù Thần Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Chương 95: Hôm Nay Là Ngày Thủy Tộc Quật Khởi




Nhìn thấy xương cốt đã bị gặm thành thế rồi mà vẫn muốn mang về, khóe miệng Diệp Trường Thanh giật giật.
Không chỉ như vậy, một số đệ tử không cướp được xương, mẹ nó cuối cùng lại có thể cho thêm nước vào bát canh đã uống đến tận đáy, sau đó mang về.
Trong miệng còn lẩm bẩm.
"Thêm chút nước nha, không sao cả, dù sao dưới đáy vẫn còn chút ít, chỉ là mùi vị nhạt chút thôi."
Đối với điều này, Diệp Trường Thanh bày tỏ, hình như đây đã không còn là vấn đề nhạt hay không nhạt nữa rồi, mà rõ ràng đó là một bát nước lọc.
Muốn khuyên nhủ các vị sư huynh, hay là đừng làm vậy nữa, nhưng mọi người hoàn toàn không nghe.
Cuối cùng vẫn quy định cũ, sau khi ăn cơm xong, các đệ tử tự giác rửa bát, thu dọn xong mới lần lượt rời đi.
Trở về nơi ở của mình, vừa vào cửa, chỉ thấy hầu hết các đệ tử đều có biểu cảm giống nhau.
Nhìn đồng bạn nằm ở trên giường, tỏ vẻ kiêu ngạo nói ra.
"Đại Chủy, ngươi xem đây là cái gì? Sư huynh đối xử với ngươi rất tốt phải không, đi ăn cũng không quên ngươi"
"Cẩu tử, cha ngươi mang cơm về cho ngươi, còn không mau quỳ xuống cảm ơn."
Yên tâm, yên tâm, về sau sư huynh được ăn một miếng, cũng tuyệt đối không quên để dành cho ngươi một miếng, nào, gặm đi."
"Sư đệ ngươi không biết đâu, bát canh này á, lúc ấy sư huynh phải trải qua cửu tử nhất sinh mới cướp được về. Đại sư huynh, nhị sư tỷ, tam sư huynh, bọn họ đều nhìn chằm chằm bát canh này đấy, cuối cùng là ta đây tay đấm đại sư huynh, chân đạp nhị sư tỷ, mông ngồi lên tam sư huynh, vất vả lắm mới bảo vệ được bát canh này cho ngươi, sư huynh biết ngươi thích uống canh này, nào, sư đệ uống hết bát này đi."
Nhìn thấy các sư huynh (sư đệ) mang xương và canh về, các đệ tử nằm trên giường bỗng chìm vào im lặng.
Xương này đã bị gặm nhẵn đến độ phản chiếu được ánh sáng rồi, mẹ nó trên đầu lưỡi các ngươi có gai ngược à?
Còn canh kia nữa, căn bản không có tí mỡ nào, nếu không phải bởi vì chưa rửa, còn vương lại chút xíu vị thịt thì chẳng có gì khác với nước lọc cả.
Nhưng cho dù như vậy, các đệ tử vẫn cảm động nói.
"Cảm ơn sư huynh (sư đệ)."
"Khách sáo gì chứ, ngày sau trả lại sư huynh một bữa lúc sư huynh không cướp được vị trí là được rồi."
Chỉ dùng những thứ này mà muốn đổi một bữa cơm? Vừa nói ra lời này, các đệ tử nằm ở trên giường lập tức giống như hồi quang phản chiếu, đều tức giận mắng to.
"Cút, nếu như ngươi có thể để lại một chút thịt, ta còn có thể chấp nhận, ngươi tự nhìn xương này đi, mẹ nó có thể làm gương được rồi, tủy xương cũng bị ngươi hút sạch sẽ."
"Vậy ngươi nói đi, muốn hay không muốn."
"Muốn."
"Vậy là được rồi, cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn, nhớ kỹ về sau phải trả đấy."
Nằm ở trên giường không thể động đậy, cũng chỉ có thể mặc cho người ta định đoạt, gặm xương đã không còn bao nhiêu mùi vị, các đệ tử âm thầm thề, về sau tuyệt đối không thể bởi vì bị thương mà để lỡ ăn cơm, quá là uất ức.
Mà đệ tử uống canh còn thảm hại hơn, đó chính là một bát nước, chỉ còn sót lại xíu xíu vị thịt, nhưng cũng chỉ là thoảng qua rồi thôi.
Ngay khi đệ tử Thần Kiếm Phong đóng giữ ở doanh trại gần biển, thì dưới mặt biển tĩnh lặng bên kia trận pháp chính là địa bàn của Thủy tộc Đông Hải.
Vô số Thủy tộc sinh sống ở nơi này.
Bàn về thực lực, Thủy tộc Đông Hải chắc chắn là mạnh nhất trong đông đảo Yêu tộc của Đông Châu, chỉ là có trận pháp ngăn cản, Thủy tộc Đông Hải không cách nào tiến vào đất liền Đông Châu.
Mà sâu dưới đáy biển, một quần thể cung điện kéo dài sừng sững đứng đó.
Lối vào có một tấm biển, trên đó viết hai chữ ‘Long Cung’ to lớn.
Quần thể cung điện này chính là nơi ở của Giao Long nhất tộc.
Có điều, chúng nó tự phong là Long cung, quả thật đã hơi tự dát vàng lên mặt mình rồi.
Mặc dù Giao Long nhất tộc có một chút huyết mạch của Long tộc, nhưng trên thực tế, Long tộc thuần huyết thật sự căn bản không thừa nhận Giao Long nhất tộc, mà thực lực của hai bên cũng là một trên trời một dưới đất.
Ở Đông Châu này, Long tộc thuần huyết đã là tồn tại trong truyền thuyết.
Lúc này trong chủ điện của Long cung, các cường giả Giao Long nhất tộc tề tụ với nhau, tất cả đều là cường giả cấp bậc Yêu Vương, số lượng đã gần kề con số bốn mươi.
Bốn mươi Yêu Vương, con số này đã đủ để sánh ngang với Đạo Nhất tông, cũng vượt xa các Yêu tộc khác ở Đông Châu.
Đều đã có thể biến hình, nhưng vẫn giữ một số đặc thù của yêu thú, đặc biệt là đôi sừng trên đỉnh đầu kia.
Giao Long tộc trưởng ngồi trên chủ tọa quét mắt nhìn các Yêu Vương bên dưới, sau đó trầm giọng nói ra.
"Bên phía Hổ Lĩnh vừa truyền đến tin tức, nói là Đạo Nhất tông vừa bộc phát một cuộc chiến ác liệt với Yêu tộc Đông Châu bên ngoài doanh trại gần biển, trước mắt rất nhiều đệ tử Thần Kiếm Phong đều bị thương nặng, đây là một cơ hội cho chúng ta."
Vừa nhận được tin tức, Giao Long tộc trưởng lập tức triệu tập các yêu, dự định phái người chiếm lấy doanh trại gần biển.
Mà nghe thấy lời này, ánh mắt của các Yêu Vương trong này bỗng tỏa sáng, ngay sau đó rối rít gật đầu bày tỏ đồng ý.
"Đây chính là cơ hội trời cho."
"Đúng vậy, nếu có thể chiếm giữ doanh trại gần biển trước khi công phá trận pháp, vậy thì mười phần chắc chín rồi."
"Không sai."
Thấy mọi người không phản đối, Giao Long tộc trưởng cũng nói thẳng.
"Ta dự định để Tam thái tử dẫn người tiến vào doanh trại gần biển, hơn nữa việc này không nên chậm trễ, đêm nay lập tức ra tay."
Những Yêu Vương chúng nó là không thể nào tiến vào trận pháp rồi, vậy chỉ có thể điều động thế hệ trẻ tuổi, mà trong thế hệ trẻ tuổi của Giao Long nhất tộc, Tam thái tử chính là một trong mấy người có thực lực mạnh nhất.
Để nó dẫn đội, cộng thêm phần lớn đệ tử Thần Kiếm Phong đã bị thương nặng, hẳn là không thành vấn đề.
Lời này cũng được các Yêu Vương đồng ý.
"Được, Tam thái tử đích thân ra tay, nhất định có thể thành công."
"Không sai, xem ra hôm nay chính là ngày Thủy tộc ta quật khởi."
"Ha ha, nói đúng, hôm nay chính là ngày Thủy tộc ta quật khởi."
Các Yêu Vương đều hưng phấn không thôi, ngay cả tộc trưởng Giao Long cũng không nhịn được lộ vẻ tươi cười, đây quả thật là cơ hội trời cho.
Xem ra ngay cả ông trời cũng đứng về phía Thủy tộc Đông Hải chúng nó.
Hoàn toàn không biết hành động của Thủy tộc Đông Hải, trong doanh trại gần biển, khi màn đêm buông xuống, ngoài đệ tử nằm không dậy nổi ở trên giường ra thì những đệ tử khác đều đang kiên trì tu luyện.
Nếu những người khác nhìn thấy hình ảnh khắc khổ tu luyện này, chắc chắn sẽ bội phục hô lên một câu.
"Không hổ là đệ tử của Đạo Nhất tông."
Trong doanh trại ồn ào huyên náo, chỉ là trong tiếng ồn ào này, bỗng có một bóng đen yên lặng xẹt qua màn đêm, lặng lẽ đi tới tiểu viện Từ Kiệt ở.
Trong phòng, Từ Kiệt đưa lưng về phía cửa phòng, hình như còn đang đốt lửa, trong miệng thi thoảng phát ra tiếng cười khà khà.
“Khà khà, vẫn là ta thông minh, lần này có lộc ăn rồi, rất tốt rất tốt.”
Trước đó khi ở lối vào trận pháp, vừa thấy đám người Tề Hùng đuổi tới, Từ Kiệt đã lập tức thu lại những canh Cao Xương còn thừa kia.
Vẫn luôn không lấy ra, chính là vì lúc này.
Trời tối người yên, một thân một mình, đây chẳng phải là thời điểm tốt để uống canh sao?
Giây phút này, Từ Kiệt cảm nhận được hạnh phúc trước nay chưa từng có.
Thay đổi vẻ cười đùa cợt nhả ngày xưa, Từ Kiệt tao nhã lấy ra một bộ bát đũa tinh xảo, giống như quý công tử, không nhanh không chậm múc cho mình một bát canh.
Nếu là lúc bình thường, chỉ sợ hắn ta đã một ngụm uống sạch rồi, nhưng bây giờ, con hàng này lại còn vờ vịt, đầu tiên là ngửi ngửi, sau đó ra vẻ tao nhã bình luận.
"Canh này rất ngon, trái lại rất xứng với Từ tam công tử ta."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.