Ta Là Trù Thần Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc

Chương 52: Thật Thơm





Đông đảo đệ tử vừa ăn sáng, vừa quan sát cuộc chiến trên bầu trời, Diệp Trường Thanh cũng giống như vậy, chỉ là hắn cũng không quen biết Thanh Thạch.
Thông qua giới thiệu của Lục Du Du mới biết được, thì ra đây là bằng hữu chí giao của phong chủ.
Chỉ tiếc, cuộc chiến cũng không kéo dài bao lâu, Thanh Thạch nuốt thang bao trong miệng xuống, miệng đầy dầu mỡ nói.
"Chờ một chút.
"Chủ động rút lui về phía sau, thấy thế, Hồng Tôn cũng dừng động tác trong tay, chỉ là vẻ mặt phẫn nộ quát như trước.
"Ngươi còn có cái gì để nói?"Chỉ là đối với việc này, Thanh Thạch cũng không để ý, lộ ra một nụ cười tràn đầy thâm ý nói.
"Cho nên ngày hôm qua ngươi đã giấu diếm ta việc này?"Lời này vừa nói ra, sắc mặt Hồng Tôn trong nháy mắt biến đổi, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, quật cường nói.
"Nói bậy, ta lừa gạt ngươi khi nào?""Chúng ta quen biết cũng đã hơn ngàn năm rồi, ngươi cảm thấy ta còn không hiểu ngươi sao? Là sợ ta phát hiện, ở lại Thần Kiếm Phong của ngươi không chịu đi?"Theo lời của Thanh Thạch, lông mày Hồng Tôn cũng hơi nhíu lại, lão già này lại muốn làm cái gì? Vì cái gì là bị nhìn tới nổi cả da ga a.
Nụ cười của Thanh Thạch đích thất có chút làm cho người ta không yên trong lòng, cũng vào lúc này, mấy bóng người từ chân trời bay tới, là những cường giả khác của Đạo Nhất Tông.
Có mấy phong chủ của các phong khác, còn có chủ tọa nhị trưởng lão.
Uy thế chiến đấu vừa rồi của hai người quá lớn, tất nhiên sẽ dẫn tới sự chú ý của đông đảo cường giả Đạo Nhất tông.
Nhất là chủ tọa nhị trưởng lão, trong lòng càng nhảy dựng, còn nghĩ chẳng lẽ có đầu yêu vương nào đó, hoặc là cường giả ma đạo tiến công Đạo Nhất Tông.
Chỉ là xác định khí tức đến từ phương hướng Thần Kiếm phong, khóe miệng chủ tọa nhị trưởng lão giật giật, Thần Kiếm Phong này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a, mẹ nó rắc rối mỗi ngày toàn tới từ chỗ các ngươi.

Nhưng không có cách nào, thân làm đường chủ Chấp Pháp Đường, nhị trưởng lão vẫn là tự mình chạy tới.
Lúc nhìn thấy Hồng Tôn, lúc này nhị trưởng lão tức giận nói.
"Ta nói sư đệ, mới sáng sớm ngươi lại muốn làm gì?"Trong lời nói tràn ngập oán niệm, không thể thanh tịnh giúp ta hai ngày sao, nếu không đường chủ Chấp Pháp Đường này, nhưỡng lại cho ngươi?Đối mặt với nhị trưởng lão oán giận, Hồng Tôn còn chưa mở miệng, Thanh Thạch ở một bên liền cười nói.
"Thạch Tùng đạo hữu, đã lâu không gặp a.
"Nghe vậy, Nhị trưởng lão cũng lộ ra tươi cười.
"Thanh Thạch đạo hữu.
"Hai người hiển nhiên có quen biết, hoặc có thể nói Thanh Thạch có giao tình với không ít cường giả Đạo Nhất tông, dù sao đã đến cảnh giới này của bọn họ, phóng mắt nhìn khắp toàn bộ Đông Châu cũng chỉ có vài người như vậy.
Cho dù không biết cũng khẳng định đã nghe nói qua, vòng tròn này cũng không lớn.
Hơn nữa, Thanh Thạch thân là một tán tu, không có xung đột gì với Đạo Nhất Tông, hai bên giao hảo rất bình thường.
"Mới vừa rồi ta chỉ là nhất thời ngứa tay, tùy ý luận bàn một chút với Hồng Tôn.
"Thanh Thạch chủ động mở miệng giải thích, nghe vậy, sắc mặt nhị trưởng lão cổ quái gật gật đầu.
Luận bàn? Vậy sắc mặt xanh mét của Hồng Tôn là sao chứ? Còn nữa, vết dầu dính mép miệng, có phải ngươi nên lau sạch rồi mới nói hay không.
Có điều nếu Thanh Thạch đã nói như vậy, nhị trưởng lão cũng không tiện truy cứu sâu.

Chỉ có Hồng Tôn, lúc này hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thanh thạch, cứ luôn cảm thấy lão già này đang âm mưu gì đó, hẳn là tính kế mình a.
Quả nhiên, lời nói vừa dứt, Thanh Thạch tiếp tục mở miệng nói.
"Còn có một chuyện, ta vừa lúc muốn nói rõ với Thạch Tùng đạo hữu.
""Xin hãy nói.
""Là như vậy, lúc trước Hồng Tôn đạo hữu có mời ta gia nhập Đạo Nhất Tông, chỉ là ngươi cũng biết, ta đã quen chiêu diêu tự tại, nhưng hiện tại thu được đệ tử, tuổi tác cũng đã lớn, nghĩ cũng nên an ổn một chút, vậy nên mới vừa rồi Hồng Tôn lại một lần nữa mời ta gia nhập Đạo Nhất Tông, ta liền đáp ứng.
""Chờ một chút.
"Nghe Thanh Thạch nói, Hồng Tôn càng nghe càng khẩn trương, được lắm, đã sớm biết lão già này cáo già, quả nhiên là như thế.
Vội vàng mở miệng cắt đứt, nhưng vẫn chậm một bước, Thanh Thạch trong nháy mắt gia tốc, một mạch đem lời nói ra.
Mà đối với việc này, Thạch Tùng tất nhiên là vô cùng hoan nghênh.
Thực lực Thanh Thạch không chỉ cao cường, không hề thua kém phong chủ các phong và chủ tọa trưởng lão Đạo Nhất tông, hơn nữa bối cảnh sạch sẽ, thân gia trong sạch, có thể xem là hiểu rõ tường tận.
Hơn nữa nhiều năm giao tình, có một người như vậy gia nhập, đối với Đạo Nhất Tông tất nhiên là chuyện tốt.
Lúc này không suy nghĩ nhiều, Thạch Tùng liền gật đầu đáp.
"Thanh Thạch đạo hữu có thể gia nhập, Đạo Nhất tông ta tất nhiên hoan nghênh, việc này chỉ cần ta nói một tiếng cùng chưởng môn sư huynh là được, đến lúc đó Thanh Thạch đạo hữu trực tiếp vào chủ phong Đạo Nhất tông ta, làm một chủ tọa trưởng lão.
"Trực tiếp đưua ra vị trí chủ tọa trưởng lão, rất xứng với Thanh Thạch.
Chỉ là đối với việc này, Thanh Thạch trực tiếp cự tuyệt.
"Đa tạ, chỉ là ta vẫn muốn ở lại Thần Kiếm phong, dù sao ta cùng Hồng Tôn thân như tay chân, gia nhập Đạo Nhất Tông cũng là vì hắn, mong Thạch Tùng đạo hữu thứ lỗi.
"Nói xong, Thanh Thạch còn không quên mỉm cười với Hồng Tôn sắc mặt xanh mét.
Mà Hồng Tôn nhìn thấy nụ cười này, quả thực hận không thể cùng hắn chiến tám trăm hiệp, lão già này chơi xấu mình.
Chó má thân như tay chân, bởi vì ta mới gia nhập Đạo Nhất Tông, ngươi là bởi vì ta sao? Là bởi vì ba cái thang bao kia.
Chỉ là Hồng Tôn cũng không nghĩ tới, tay nghề của Diệp Trường Thanh có thể tốt đến mức này, chỉ có ba cái thang bao, đã khiến cho Thanh Thạch cả đời chưa từng gia nhập bất kỳ thế lực nào, nguyện ý chủ động gia nhập Đạo Nhất Tông.
Từ nay về sau lại có thêm một đối thủ cạnh tranh, đối thủ tranh cơm.
"Không được, phải nhanh chóng đưa bọn họ đi.
"Một bên cảm thán, Hồng Tôn rất nhanh phản ứng lại, phải mau chóng đẩy đám người Thạch Tùng đi, cũng không thể bại lộ chuyện của tiểu tử Trường Thanh, nếu không cuộc cạnh tranh này chẳng phải là càng ngày càng kịch liệt sao.
Hồng Tôn vốn là một người độc đại, không ai trong Thần Kiếm Phong có thể cạnh tranh với hắn, mỗi lần ăn cơm đều có thể cam đoan có một chén của mình.
Nhưng mà mắt thấy có thêm một Thanh Thạch, hắn cũng không muốn lại có thêm những người khác, nếu không đến lúc đó thật khó nói.
Nghĩ tới đây, Hồng Tôn vội vàng nhìn về phía Thạch Tùng nói.
"Sư huynh, để cho Thanh Thạch ở lại Thần Kiếm Phong ta đi, dù sao cũng là người của Đạo Nhất Tông.

"Nghe Hồng Tôn nói vậy, tươi cười trên mặt Thanh Thạch càng thêm sáng lạn, mà Thạch Tùng trầm ngâm một lát cũng nói.
"Cũng không phải không được, có điều tìm thời gian, sư đệ cùng Thanh Thạch đạo hữu vẫn nên đi tới chủ phong gặp đại sư huynh một lần, dù sao nói như thế nào thì chuyện Thanh Thạch đạo hữu gia nhập Đạo Nhất tông ta, cũng là một chuyện đại sự.
""Được.
"Không chút do dự, Hồng Tôn trực tiếp gật đầu, sau đó là các loại lừa gạt, thúc giục đám người Thạch Tùng rời đi.
Lục tục rời khỏi Thần Kiếm phong, đợi mọi người đi rồi, Hồng Tôn tức giận nhìn Thanh Thạch một cái, lạnh lùng nói.
"Là ai nói đời này đều chỉ muốn tiêu dao tự tại? Nói chuyện giống như đánh rắm.
""Ai, con người sẽ luôn thay đổi, ta chẳng phải cũng chỉ muốn tìm chỗ dựa cho Tiểu Vương Dao sao.
""Được rồi, từ nay về sau, chỉ cần là từ miệng ngươi nói ra, ta một chữ cũng sẽ không tin, còn nữa, ngươi nợ ta ba cái thang bao.
""Hắc hắc, nói đến cái này, nào, chúng ta trở về trước, ngươi nói với ta thử nào, chuyện ăn cơm ở Thần Kiếm Phong này, mấy giờ ăn cơm, một ngày mấy bữa, đều có chút quy củ gì.
"Nói đến ăn cơm, trong nháy mắt Thanh Thạch liền lấy lại tinh thần, một tay ôm bả vai Hồng Tôn, kéo hắn bay lên đ ỉnh núi, dọc theo đường đi không ngừng hỏi các loại vấn đề, khiến cho sắc mặt Hồng Tôn càng thêm khó coi.
"Già cả hết rồi, choàng tay bá vai còn ra thể thống gì, buông ra.
""Đừng nha, tốt xấu gì chúng ta cũng từng cùng nhau vượt khó, cùng nhau hưởng phúc.
"Cút.
".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.