Ta Là Nữ Phụ Không Phải Nữ Chủ

Chương 67:




Cô nhanh chống xuống quầy lễ tân thuê phòng rồi nhờ 1 nhân viên nam đưa anh lên phòng.
Sau khi vào phòng cô cứ đi tới đi lui, phải làm sao thì mới đúng. Cứu Nam Cung Ngạo hay không. Nếu cứu thì cô phải tìm 1 cô gái đến. Nhưng biết tìm ai? Còn không thì anh sẽ bị thuốc hành hạ tra tấn. Nếu ngâm nước thì cũng chẳng có tác dụng gì đây là loại thuốc mạnh.
Cô quay sang nhìn người mà nguyên chủ đã từng yêu nguyện chết vì anh. Nhìn anh quằn quại như thế thật khiến cho cô phải đau lòng. Thôi thì cô dành liều vậy.
Cô bước đến chỗ của Nam Cung Ngạo liền bị anh ôm lấy rồi đè cô xuống. "Nhã Nhi anh biết em sẽ không bỏ mặt anh mà... anh... anh rất yêu em..."
Cô không nói gì vì căn bản cô cũng dần yêu anh.
Thấy cô không nói gì anh lại nói tiếp " anh thật sự ghen tị với Lãnh Thiên Hàn tại sao hắn lại là người đầu tiên của em mà không phải anh. Lúc anh nghe lần đầu của em là của tên đó anh rất khó chịu rất đau. Ai trong số bọn anh cũng vậy. Chỉ cần em vui bọn anh sẽ nguyện vì em mà làm tất cả kể cả chuyện chia sẽ em..." anh lúc này đây đã thay đổi chính mình để xứng đáng với cô.
Khi nghe những lời này từ miệng của Nam Cung Ngạo cô bật khóc có lẻ cô không chỉ yêu 1 người mà cô đã yêu cả 5 người. Có phải cô quá tham lam và ích kỷ rồi không?
"Nhã Nhi hãy chấp nhận bọn anh có được hay không?"
Cô cười dịu dàng và đầy nghẹn ngào "được".
"Nhã Nhi giúp anh giải thuốc được chứ". Nghe được lời câu trả lời anh không khỏi vui trong lòng.
Cô không nói gì coi như đã đồng ý. Anh như hiểu được cô rồi hôn lên đôi môi nhỏ này. "Nhã Nhi... Nhã Nhi của anh".
Kết thúc nụ hôn dài anh chuyển sang cắn nhẹ vào tai cô. Cô không chịu được mà cất giọng lên. Nghe giọng của cô anh 1 lần nữa lại hôn đôi môi này của cô. Lần này cô lại đáp trả anh. Điều đó cho anh thêm động lực, đôi tay lại không chịu yên phận mà lần mò vào quần áo trên người cô.
Cô run lên vì hồi hợp, tuy không phải lần đầu tiên nhưng cô vẫn cứ lo. Lần trước là cho Lãnh Thiên Hàn chuốt say cô mà ra. Nên cô hoàn toàn không có ấn tượng gì hết.
Nhìn cô đầy nỗi lo Nam Cung Ngạo nhéo mũi cô. "Nhã Nhi đừng sợ anh sẽ thật nhẹ nhàng với em".
Vô sĩ quá là vô sĩ, có cần phải nói thành lời như vậy hay không?
Cô mãi chửi trong lòng mà trên người của cả 2 không còn 1 mảnh vải che thân.
Đêm nay sẽ là 1 đêm nồng nhiệt đối với Nam Cung Ngạo và Minh Nhã.
Sáng hôm sau
Nam Cung Ngạo vừa ôm vừa ngắm gương mặt xinh đẹp của Minh Nhã.
"Ò...ó...o...o...ò...ó...o...o..."
Nam Cung Ngạo giật mình nhìn xung quanh khắp phòng. Quái lạ trong khách sạn thì làm gì có gà.
"Nhã Nhi em có nghe tiếng gà không?" Anh lay cô dậy.
"Có và đó là tiếng gà gái báo thức". Cô dụi mắt của mình.
"À" anh nhìn cô đầy triều mến.
"Nhìn gì chứ không cho nhìn". Cô dùng chăn bọc kín người.
"Được anh không nhìn em mau dậy ăn sáng rồi rời khỏi đây thôi". Anh xoa xoa đầu cô như 1 đứa con nít. Rồi vào phòng tắm.
Lúc nãy anh có gọi cho thư kí đem quần áo của cả 2 đến. Anh từ phòng tắm bước ra quần áo chỉnh tề. Anh thấy cô nhìn mình đầy thù hận khiến anh bật cười.
"Cười cái gì không cho cười". Cho như 1 con mèo xù lông tự bảo mình.
"Được anh không cười em". Nếu còn trêu cô nữa chắc có lẽ cô sẽ giận. Anh bước đến bế cô vào phòng tắm.
Khi vào được phòng tắm cô liền đuổi anh đi.
Sau khi rời khỏi khách sạn cả 2 cùng đi ăn rồi mới về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.