Ta Là Một Nữ Phụ Tốt Đẹp, Nữ Chính Đừng Đến Gần!

Chương 15: Vì muội muội mà đầu óc lẫn lộn




Mới sáng sớm hôm sau, trời còn chưa cả sáng tỏ thì Nguyệt Dao và Nguyệt Vũ đã gọi Thiên Tuyết đang ngủ ngon lành dậy. Đối với một con sâu ngủ đã tu luyện nghìn năm như Thiên Tuyết thì dù ngoài trời sập cũng chưa chắc có thể làm nàng tỉnh giấc. Nhưng đôi song sinh họ Nguyệt này là ai, vì chịu ân cứu mạng trong lúc vô tình của Thiên Tuyết mà nguyện đi theo nàng, sau lại được Ngôn Tử Mặc huấn luyện ở Tuyết các, trở thành Song Nguyệt Huyết Sát nổi tiếng giang hồ.
Vậy mà hai con người mà người trong giang hồ vừa nghe đã sợ mất mật đang bất đắc dĩ nhìn chủ tử của mình. Dù vậy để tiện chăm sóc cho mỗ nữ không lo nghĩ (thực ra là không biết tự lo cho bản thân, ở cổ đại an nhàn quá mà, phải cho chút khổ =)) ) này nên từ một tháng trước Ngôn Tử Mặc đã cho hai người các nàng biết rõ thói quen, sở thích cũng như không thích, bla....blô.....của chủ nhân họ rồi. Sau vài cách thức phổ biến gồm : gọi dậy, cù dậy, giật chăn - dậy, làm ồn -dậy,... .....*lược bỏ ngàn chữ*... ..... nhưng chủ tử mình vẫn ngủ ngon lành, còn trở nên ngủ say hơn thì hai người liền cảm thấy không còn gì để nói nữa. Nguyệt Vũ thở hổn hển, nhìn tiểu thư nhà mình mà nói :
- Tỷ tỷ, tiểu thư đúng là cực phẩm, bảo sao người lại luôn vui vẻ chứ ?!
Nguyệt Dao cũng nhíu mày lo lắng, sáng hôm nay tiểu thư sẽ phải đi thăm các trưởng bối và gặp các tiểu bối trong nhà để mọi người rõ thân phận, rồi sẽ cùng Ngôn phu nhân đi ra ngoài mua đồ. Nhưng nhìn tiểu thư thế này thì có lẽ đến trưa cũng chưa chắc đã tỉnh. Không thể nói Nguyệt Dao nghĩ sai bởi vì mỗ nữ của chúng ta quả thật có cái bản lĩnh đó, nàng đã từng vì một chút JQ của hai anh soái ca mà chẳng may ly rượu đầu tiên trong đời lại uống phải rượu nặng, về được đến nhà đã là kỳ tích. Nhưng nàng lại ngủ nguyên 1 ngày 24 giờ không cần uống nước hay gì gì đó đến nôĩ làm hàng xóm phải gọi cảnh sát tới do lo nàng đã chết.
Và đó đã trở thành truyền kỳ khắp xóm đó, chính Thiên Tuyết cũng trở thành nhân vật huyền thoại của Hội những con sâu lười, mỗi khi ra đường mà gặp 10 người thì phải ít nhất 1 người biết nàng. Còn có người muốn xin chữ ký của nàng nhưng nàng là ai ? Một mỹ nhân như nàng lại phải để lại chữ ký sao, nàng sẽ tặng thứ đặc biệt hơn nhiều, một poster chỉ nguyên Hội những hủ nữ 100% in ra, chắc hẳn thế giới này phải cảm ơn nàng khi đã đưa một thể loại ngôn tình mới vào thế giới này, a ha ha, hãy trao cho nàng giải Nobel nào ! (Mèo : Có mà tự mặt dầy đi cho người khác do sợ bà chủ nhà cho thuê sẽ tăng tiền lên thì có. Thiên Tuyết : Con mèo kia, nếu thử mùi vị chiêu “Liên hoàn dép” của ta đi !!! Mèo *ôm mặt trốn dưới gầm bàn* : Bớ người ta, cứu người cứu người a ! Tác giả ta đây sẽ cho nữ chính ngươi nếu mùi khổ ! )
Quay lại hiện tại, sau khi sầu não lo lắng cho tiểu thư nhà mình thì bỗng mắt Nguyệt Dao sáng lên, nhỏ giọng mà ghé vào tai Nguyệt Vũ phân phó. Sau đó tươi cười đi chuẩn bị đồ cho tiểu thư nhà mình mặc. Vậy là chỉ không bao lâu sau, một nùi thơm ngào ngạt thoảng thoảng quanh phòng Thiên Tuyết, mũi cô giật giật rồi hít lấy hít để mùi thức ăn. Cơ thể cô nàng nào đó bắt đầu có phản ứng, hàng mi dày cong vút nhẹ nhàng rung rung rồi từ từ lộ ra đôi mắt đen trắng rõ rệt.
Thiên Tuyết từ từ bị mùi thức ăn mà thoát khỏi kén sâu, nàng ngửi thấy mùi một món ăn nàng cực kỳ thích, ăn mãi không chán đấy. Nhưng đập vào mắt nàng không phải anh mỹ nam ngồi bên bàn nhìn cô dịu dàng làm nhiệm vụ bọn cháu nàng, muốn nàng ra khỏi giường thì ít nhất cũng phải là một bữa ăn thịnh soạn thuộc hạng VVIP chứ. Nhưng sự thật lại là khuôn mặt phóng to đến nỗi có thể thấy những sợi lông da mỏng, đôi mắt trợn to làm Thiên Tuyết tưởng đại ma cô cô mới đi chơi qua thăm. Nàng giật bắn mình theo phản xạ nhanh chóng giơ tay muốn cho Nguyệt Dao một chưởng, may là Nguyệt Dao nhạy bén mà nhanh chóng lùi xa.
Chờ sau khi Thiên Tuyết định thần lại thì nha hoàn do Ngôn phu nhân phái tới đã đến thông báo rồi. Vì vậy mà Nguyệt Dao Nguyệt Vũ lại càng vội vàng hơn, còn sử dụng cả võ công làm mấy nha hoàn quanh đấy mắt tròn mắt dẹt. Nhưng mỗ nữ nào đó vẫn chưa tỉnh hẳn, vẫn mơ mơ màng màng mà tùy ý để hai nha hoàn xử lý. Đến khi bước lên xe ngựa cũng là một lúc sau rồi.
Thiên Tuyết một bước nhanh chóng nhảy lên xe ngựa, thực không có chút yểu điệu thục nữ nhưng lại rất phóng khoáng như nước chảy mây trôi. Ngôn phu nhân thấy thế cũng chỉ ngạc nhiên một chút rồi cười cười. Đợi khi Thiên Tuyết an vị trên xe thì bà bắt đầu lên tiếng :
- Tuyết nhi, tầm mấy ngày nay nương sẽ chuẩn bị để làm tiệc chiêu đãi mọi người, cũng như để mọi người biết đến con. Như vậy mọi người trong kinh thành sẽ biết khi dễ con cũng chính là khi dễ chính Ngôn gia, con sẽ không phải khổ sở nữa…
Nói xong bà còn trìu mến nhìn Thiên Tuyết, vuốt vuốt tóc nàng, ánh mắt có chút đau lòng, lại có chút áy náy,… Thiên Tuyết lúc nghe Ngôn phu nhân nói thì có chút bất ngờ, rồi sau khi bà vuốt tóc mình thì nàng có chút cứng lại, nàng cảm nhận được giống như mẹ nuôi của nàng đang ở bên cạnh vậy. Thấy Thiên Tuyết không có phản ứng thì Ngôn phu nhân dừng lại động tác tay, nghi hoặc hỏi :
- Tuyết nhi, con có chuyện gì sao ? Con đừng lo, có nương ở đây rồi, nương sẽ bảo vệ con, vậy nên nếu có gì khó chịu thì đừng giữ trong lòng, hãy nói cho nương này.
- Không sao đâu Ngôn phu…à nương, con không sao, chỉ là con có chút hồi hộp, một người đã sống ở trên núi mười mấy năm như con lại trở thành tiểu thư đài các sợ là có chút hậu đậu. Con sợ sẽ làm mọi người bẽ mặt.
Nghe Thiên Tuyết lại có thể vì lý do đó mà buồn rầu thì Ngôn phu nhân liền bật cười, khuôn mặt hiền hậu trái ngược với lời nói :
- Ai dám nói Đại tiểu thư Ngôn gia như thế, chỉ có họ mới quê mùa, nữ nhi ta lúc nào cũng cao quý hơn bọn họ !
Thiên Tuyết nghe xong thì giật mình, không ngờ lại còn giống mẹ muôi thế kỷ 21 hơn nàng tưởng, nhìn mẹ nuôi nàng hiền hậu, thục nữ thế thôi nhưng khi ở nhà, mẹ nuôi nàng chính là Thái hậu nương nương, không, phải là Dung ma ma mới đúng, không ai dám làm bừa cả. Nhưng nàng thích, thích cái cảm giác được cưng chiều, sủng ái đến lên trời trong khi không giống sự thật lắm, có lẽ nàng cũng nên thực lòng tiếp nhận. Dù nàng không giống những nữ chính xuyên không chính trực, dễ tha thứ hay tài giỏi, hoàn hảo có tem chống hàng giả nhưng nàng vẫn có cái bản lĩnh ai đối tốt với nàng thì nàng sẽ đối tốt lại, còn nếu muốn hại nàng hay người nàng công nhận, dù kém cỏi đến đâu, dù phải đồng quy vu tận nàng cũng sẽ bắt người đó nhận lại những gì mình gây ra ! Và người nhà Ngôn gia là một trong số đó.
Sau khi suy nghĩ thông suốt thì Thiên Tuyết cũng bớt đi gánh nặng phải ở nhờ nhà người khác. (Mèo : Giả ngu đủ chưa hả chế ? Định diễn vai bạch liên hoa sao, không có cửa đâu *lắc lắc tay cười nham hiểm* Thiên Tuyết *nghiến răng nghiến lợi cười cực cực nham hiểm* : Con mèo kia, chuẩn bị lên lẩu đi !) Nàng ngẩng đầu lên, vỗ vỗ mặt cho tỉnh ngủ rồi quay sang bên Ngôn phu nhân, nhích gần đến bà rồi cười thật tươi, hỏi : “Vậy nương, người có thể kể cho con về nương ruột con với quan hệ ba người không ?”
Ngôn phu nhân nghe vậy thì nụ cười hơi ảm đạm, nhưng rồi bà lấy lại tinh thần, cốc đầu Thiên Tuyết, giống như trách mắng cô nhưng giọng điệu lại tràn đầy yêu chiều :
- Nha đầu thối này, con chỉ muốn như vậy nên mới đến lấy lòng nương hả ? Dù sao con cũng lớn rồi, ta cũng nên kể để con hiểu chút chuyện…
….
Trong kinh thành náo nhiệt người đi kẻ lại, trước cửa hàng y phục Ngọc Châu trai có một chiếc xe ngựa, nhìn qua cũng thuộc người quyền quý. Nếu là người tinh mắt sẽ phát hiện ra ký hiệu đặc biệt của Ngôn gia - một trong tứ đại thế gia. May là trưởng quỹ trong Ngọc Châu trai cũng có ánh mắt, liền vội vàng chạy ra ngoài đón quý nhân trong xe. Không đợi trưởng quỹ đến nơi thì rèm xe được kéo lên, một đôi tay trắng mịn vươn ra, đồng chí thị nữ Nguyệt Vũ xuất hiện, tiếp đó cũng là một bàn tay trắng mịn, ngón tay có chút bột của bánh hoa quế, đồng chí thị nữ Nguyệt Dao đỡ Ngôn phu nhân bước ra ngoài. Rồi cuối cùng nữ chính của chúng ta Thiên Tuyết mới vội vội vàng vàng nhảy ra, nhưng nàng lại đeo thêm một khăn che nửa mặt màu trắng làm không thấy rõ khuôn mặt mà chỉ lộ ra đôi mắt đen trắng rõ ràng. Ánh mắt nàng vòng vo đảo quanh mấy lần nhìn đến tòa lầu các trước mặt. Qủa nhiên là ở cổ đại sướng nhất, ở thế giới hiện đại của nàng toàn tòa nhà cao tầng chọc được trời cao (skycraper : nhà chọc trời) với thiết kế hiện đại và đơn giản, đâu có chú ý đến những chi tiết tỉ mỉ như thế này, mà tất cả toàn là gỗ đấy, gỗ đấy !
Khi Thiên Tuyết đang ngây ngốc ngắm nghía thì bỗng Ngôn phu nhân quay đầu lại, nhẹ nhàng hỏi :
- Tuyết nhi, con còn làm gì vậy, vào thôi. Nếu không có lẽ chúng ta sẽ không chọn được y phục đẹp nhất cho con đâu.
- Ơ…vâng, nương con đến đây. Nương sao người phải lo lắng chứ, không phải nương vẫn khen con xinh đẹp hay sao, vậy con mặc cái gì cũng đẹp đấy ! - Thiên Tuyết hồi hồn rồi chạy đến chỗ Ngôn phu nhân, đáng yêu khoác tay bà, nháy mắt tinh nghịch giả bộ kiêu ngạo làm Ngôn phu nhân bật cười.
- Con cái nha đầu này, con chưa nghe đến câu “người đẹp vì lụa” sao ? Lúc về phủ ta sẽ bảo phụ thân con (Ngôn lão gia) mời vị nữ phu tử đến dạy con chữ và ma ma trong cung dạy con lễ nghi, cho con bớt nghịch ngợm đi, đỡ tốn công phải trèo cây tìm con ! - Ngôn phu nhân giả vờ nghiêm khắc nói.
Nghe nói phải đi học thì Thiên Tuyết theo phản xạ mà đơ người, mếu máo nói :
- Nương, con đâu có nghịch ngợm, cũng đâu có phải khỉ mà trèo lên cây ?! Ai bảo người vậy ?
- Tiểu Mặc kể hết cho nương rồi, con đừng nghĩ che đậy, dù sao con vẫn phải đi học, để không mất thể diện cho a di con.
- Vâng, nương… - Thiên Tuyết ỉu xìu như tàu lá chuối mà nói nhỏ, trong lòng còn không quên mắng Ngôn Tử Mặc 18 lần, đồ xú tiểu tử, tỷ đây không làm gì nên nghĩ tỷ là mèo giấy hả, bao giờ tỷ cho người biết tay !
Thiên Tuyết chỉ bận suy nghĩ đến việc phải đi học nên dù võ công của nàng có cao cũng không biết được toàn bộ mọi chuyện đã bị thu vào ánh mắt của người nào đó đang ngồi trong tửu lâu đối diện. Người đó nhìn thấy vẻ mặt như ăn phải hoàng liên (hoàng liên rất đắng, mà ăn đắng thì nó như thế nào mọi người cũng biết rồi đó) thì nhẹ nhếch môi lên mà không để ý toàn bộ đã vào trong mắt người đối diện.
Vân Hạo Thiên nhìn thấy khóe môi bằng hữu nhiều năm nay đã trở thành tảng băng di động bỗng nhếch lên thì làm rơi cả tách trà, trố mắt nhìn rồi lại xoa xoa mấy cái, rồi lại trố mắt nhìn, rồi lại xoa xoa… Lúc Thiên Tuyết đi vào trong Ngọc Châu trai thì Lãnh Ngạo cũng quay đầu lại, hắn liền nhìn thấy Vân Hạo Tuyết đang nhìn hắn như nhìn người kỳ lạ thì nhíu mày, lạnh lùng hỏi :
- Vân thế tử đang nhìn cái gì vậy ? Mặt ta có dính gì sao ?
Nghe thế thì Vân Hạo Tuyết mới hồi thần, vỗ vỗ đầu rồi bỗng quay trở lại vẻ phong hoa, xòe quạt ra mà nham hiểm nhìn bằng hữu của mình :
- Chậc chậc, Lãnh Ngạo, cuối cùng ngươi cũng có ngày hôm nay sao ? Ngươi lại có thể cười được đó ! Nhìn vẻ mặt của ngươi, chắc là có ý trung nhân rồi chứ gì ? Ha ha, cuối cùng, Minh vương gia ngươi - người dưới một người trên vạn người cũng đã bị rơi vào lưới tình. Thế nào ? Có cần ta giúp người bày chút chiêu thức ?
Thấy Vân Hạo Tuyết nhìn mình bằng ánh mắt đồng cảm mà Lãnh Ngạo có chút muốn bóp cổ ai đó, chỉ lạnh lùng mà cười lạnh :
- Vậy Vân thế tử, vì sao ngươi nói mình đào hoa mà mãi vẫn không có thế tử phi. Thế nào, có cần ta nhờ Hoàng thượng ban thánh chỉ tứ hôn không, dù sao hoàng huynh cũng muốn tống ngươi vào “địa ngục nhân gian mang vẻ ngoài đẹp đẽ” giống huynh ấy.
Nghe vậy thì Vân Tuyết Hạo vội vàng ngồi bật dậy, nghiêm túc nhìn Lãnh Ngạo :
- Đừng, Lãnh Ngạo, là ta chưa nói gì hết, ta chưa nói gì cả. Ta là người theo chủ nghĩa tự do, sẽ tự mình đi tìm ý trung nhân.
- Hạo Tuyết, ta biết lý do của ngươi, ngươi cũng đã đi tìm bao nhiêu năm rồi. Sao ngươi không tìm tình yêu của mình đi, còn nàng, để ta tìm cũng được. - Lãnh Ngạo thở dài nói.
Vân Hạo Tuyết nghe vậy thì nụ cười đáng đánh trên mặt cũng biến mất, thay vào đó là ánh mắt nhìn xa xăm không rõ :
- Ngươi nói vậy là được sao ? Dù sao sau biến cố ấy thì chỉ ta và muội ấy may mắn thoát nạn, vì ta mà muội ấy ra ngoài nên mất tích, trong khi ta lúc đó lại như một kẻ hèn nhát mà không chịu ra ngoài tìm muội ấy !
- Không phải lỗi tại ngươi, đó là tại vì ngươi bị hạ độc. Ngươi đừng tự trách mình nữa đi, ta vừa mới nhận được tin tức có người giống nàng ấy đang ở trong kinh thành…nhưng ! Ngươi chưa thể đến đó được, ta đảm bảo nàng ấy sẽ xuất hiện trong tiệc chiêu đãi của Ngôn gia ! - Lãnh Ngạo không chịu nổi huynh đệ tốt của mình về chuyện đó mà vẫn cắn dứt đến giờ, dù sao chỉ mình nàng mới có thể để Tuyết Băng chịu đến gần, 8 9 phần là đúng rồi. Hắn cũng muốn xem nàng chạy nhảy Ngôn gia như thế nào rồi, đúng, là bay nhảy trong Ngôn gia như thế nào, tình cảm của hắn chỉ dành cho mình Tuyết nhi ngày đó, chính là vậy...
Từ lúc nghe được có tin tức của người mà - ai - cũng - biết - là - ai - đấy thì Vân Hạo Tuyết ngây ra như phỗng, lúc hắn sắp điên cuồng muốn đứng dậy thì lại bị lời nói của Lãnh Ngạo ngăn lại. Đó là tiệc mà Đại tiểu thư Ngôn thừa tướng và Ngôn phu nhân mới nhận trình diện cho giới quý tộc, lẽ nào, muội muội hắn…là nha hoàn đi theo Đại tiểu thư đó ?! Muội muội cao quý của hắn sao có thể lại đi làm nha hoàn chứ, vì giờ không thể, nếu không hắn nhất định sẽ đến mang muội ấy về nhà của chính mình !
Khổ thân cho Vân thế tử, vì liên quan đến em gái bảo bối mà đầu óc cũng không bình thường theo, vì vậy mà vào ngày trọn đại lại gây ấn tượng xấu với muội muội ruột làm người nào đó khổ sở một phen thêm ghen tỵ một hồi…
Lãnh Ngạo và Vân Hạo Tuyết, mỗi người một suy nghĩ mà trầm ngâm làm cả gian phòng cũng yên ắng theo, nhưng ở phía Ngọc Châu trai đối diện lại không được như thế. Thiên Tuyết nhìn thấy trên mặt Nguyệt Vũ hiện lên 5 ngón tay đỏ chói thì cả người bỗng cứng lại, nhìn cái người đang hả hê kia mà phía sau tay đã vận nội lực chuẩn bị.
Nàng đã nói, nữ chủ củ lạc, ngươi đừng có đến gần ta cơ mà, ta rộng lượng sẽ chỉ trả chút thù nho nhỏ cho vì tra nam của ngươi rồi sẽ không liên quan đến nhau nữa, ngươi đi đường dương quan của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta mà sao ngươi cứ dính lấy ta vậy ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.