Ta Là Đấng Không Toàn Năng!

Chương 48: Thánh Quốc Elazeal




Khi tàu Red Mermaid còn cách Cảng Rokenstein gần nửa dặm, âm thanh của chiếc chuông cổ khổng lồ trên nóc Tòa Thánh Frankze Thông Tuệ đã ngân vang…
“Leng keng... leng keng…” – Không gian nháy mắt ngập tràn hàng ngàn tiếng chuông Nhà Thờ, hòa hợp và huyền ảo như dàn nhạc từ Thiên Đường. Hải Âu trắng bay thành đàn chao lượn, mây lững lờ như những khối kem trắng mịn trên bầu trời xanh trong xinh đẹp… Tất cả được tắm trong nắng ấm hiền hòa, để làn gió mang vị mặn của biển nhẹ nhàng thổi mát, xoa dịu tâm hồn mọi sinh linh.
Những tòa tháp được tạc từ Bạch Ngọc, ngà và sừng Ma Thú Cao Cấp, trang trí vô cùng tinh xảo với đủ loại trân bảo: Hồng Ngọc; Ngọc Lục Bảo; Vàng bạc… Thậm chí trên nóc mỗi tòa tháp là Kim Cương Xanh sáng ngời, tỏa ra quý khí, thanh lịch lại xa hoa cực điểm. Mái vuốt nhọn, Linh Thú canh giữ ở mỗi góc sống động như bất cứ lúc nào cũng có thể cất cánh tung bay, từng cụm tháp xinh đẹp, mỹ lệ cao xuyên tầng mây cứ như vậy hiện ra trước mắt phàm nhân, khiến họ có cảm xúc muốn quỳ xuống tôn thờ… Đây là Quốc gia của Thánh Thần, của Đức Tin và Công lý. Sương mù mờ ảo không thể che đậy nét đẹp thánh khiết của Thành Phố Cảng Rokenstein thuộc Tây Nam Thánh Quốc Elezeal.
“Thật ngoạn mục”, “Ôi chao!”, “Vẫn thiêng liêng như vậy…” – Đắm chìm trong không khí thánh thần, choáng ngợp với cảnh đẹp tựa Thiên Đường, mờ ảo không thực mà lại gần ngay trước mắt, những thành viên nhóm “Thiết Hoa” dù đã từng đến đất nước thống trị Đông Thế Giới này cũng không nhịn được cảm thán thành lời. Bọn họ cuối cùng đã đến Thánh Quốc Elazeal – Siêu cường quốc của Đại Lục Phương Đông.
“Các vị hẳn đều biết, nhưng là một Thuyền trưởng và người hộ tống có trách nhiệm… Tôi xin thông báo, phía trước chính là điểm đến của chúng ta, cũng là kết thúc hành trình cực kỳ thú vị mà bản thân tôi và toàn bộ thủy thủ đoàn Red Mermaid được vinh hạnh đồng hành cùng mọi người. Chúc các vị thuận lợi trong bất cứ việc gì cần làm sắp tới!” – Tuôn ra một tràng chào tạm biệt đầy vẻ “hướng dẫn viên chuyên nghiệp”, người đàn ông với mái tóc xoăn dài đen bóng, đang lịch thiệp khom lưng, ôm chiếc nón Thuyền trưởng trước ngực bày tỏ kính trọng với nhóm Cửu Hoàng Tử Janica.
“Vinh hạnh là của chúng tôi, Ngài Thuyền trưởng. Lấy tư cách là Cửu Hoàng tử Vương Quốc Baranotine, tôi sẽ ghi nhớ sự giúp đỡ của Ngài. Và như một người bạn…” – Janica tiến lên đỡ tay Edgar, đôi mắt màu lục sáng ngời như phản xạ ánh nắng vàng càng thêm rực rỡ, nụ cười ấm áp thân thiện đến cực điểm – “… Tôi luôn sẵn lòng giúp đỡ khi Ngài tìm đến, vì ân huệ này tôi nhất định nhớ kỹ. Khoảng thời gian trên tàu Red Mermaid sẽ được tôi trân trọng, đó là một trong số những ký ức tươi đẹp nhất với tôi”.
Nụ cười của Edgar cứng đờ, vì sao hắn cảm thấy thiếu niên này thật đáng sợ? Đây là nhắc nhở hắn tốt nhất nên giữ lời giúp y tìm hiểu về phong ấn sao? Làm ơn đừng có biến trận chiến với Hải Quân Vương Quốc thành kỷ niệm đẹp! Không thấy tàu của bọn họ tơi tả thế nào sao?
Tiếp theo là một màn chia tay theo chuẩn mực xã giao lịch sự với các thành viên nhóm “Thiết Hoa”, hay nói đúng hơn là giữa Đội Trưởng Hiệp Sĩ Adein toàn thân giáp bạc và Thuyền trưởng tàu Red Mermaid.

Khi ánh sáng xanh lam dịu xuống rồi tắt hẳn, người đàn ông trung niên với đôi mắt vàng kim lóe sáng và quần áo giản dị xuất hiện giữa căn phòng.
Cả không gian chao đảo, nhấp nhô không ngừng… Nhưng ông vẫn nhàn nhã dạo bước tới chiếc bàn phía trước. Hiện tại, ông đang trên một chiếc thuyền gỗ nhỏ đơn sơ, trôi vô định giữa đại dương bao la… à không, ít nhất ông biết nó nằm trong vùng lãnh hải tự do – nơi Hải Quân Vương Quốc không thể tùy tiện tiếp tục truy sát.
Vị Hội Trưởng Công Hội Mạo Hiểm Giả đến từ Đế Quốc thả mình trên chiếc ghế bành rộng rãi, thở dài một hơi. Không phải vì mới rồi đối đầu với một trong “Thập Đại Ma Pháp Sư” quyền năng bậc nhất Vương Quốc mà mệt mỏi, dù sao ông cực kỳ tự tin vào sức mạnh bản thân, nhưng cảm giác nhẹ nhõm lại bất an không ngừng mâu thuẫn khiến tâm tình Chiến Binh cấp 8 trở nên bất ổn.
Từng đoạn ký ức ùa về, Delago nhắm lại đôi mắt luôn ánh lên tia sáng thông tuệ tinh anh của mình, hàng mi dài khẽ run.
“Cậu phải bảo vệ đứa trẻ ấy, Del… Nó là “Kẻ Phán Xét” của Thế Giới này. Sự tồn tại của mọi thứ, cốt lõi của Vũ trụ… tất cả sẽ vô nghĩa nếu nó bị sát hại trước khi đạt được năng lực đưa ra lời phán xét” – Âm thanh xa xôi từ nơi tận cùng của trí nhớ, nhưng vẫn vang lên chậm rãi, rành mạch, dù đã rất lâu, rất lâu về trước rồi.
“Nhưng Izz à, chúng ta sẽ làm gì nếu nó phán định cho Thế Giới này một cái kết bi thảm? Tôi phải làm sao đây… Dựa vào những lời tiên tri mơ hồ mà bảo vệ một kẻ có tiềm năng trở thành mầm tai họa, hiện thân của tận thế… Trong khi phải đối mặt với thế lực hắc ám đang ngày càng lớn mạnh, luôn khao khát nuốt chửng những hành tinh, hủy diệt sự sống. Mọi người thật sự bỏ lại tôi với quá nhiều trách nhiệm rồi” – Erand Delago mở mắt, mày nhíu chặt khi nghĩ đến sức mạnh muốn can thiệp vào trận đấu giữa ông và Thống Lĩnh Macroff – Năng lượng Ma pháp của thứ kia chắc chắn đạt tầng 7, vậy là “Bình Minh Máu”, Vua của Baranotine đã tiến hành bước kế tiếp… Bọn họ cũng phải nhanh chóng phản ứng thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.