Ta Là Chí Tôn

Chương 962: Không thể phá vỡ?




Vân Dương quan sát một hồi, phát hiện quả thật không biết.
Thử lấy tay kéo, cho dù dùng hết tu vi toàn thân vẫn không hề nhúc nhích.
Xích sắt này tuy không to nhưng cực kỳ kiên cố, Vân Dương cả đời cũng hiếm thấy.
Vân Dương nghe lời phải, lấy một thanh bảo đao cướp được ra, chém xuống, coong một tiếng, xích sắt chẳng hề nhúc nhích, bảo đao trực tiếp nát...
- Ta nói thẳng cho tiểu tử ngươi, thứ này chắc là Tinh Thần Liên trong truyền thuyết…
Đổng Tề Thiên nhìn Vân Dương dùng đao bổ cũng bất động, tâm tình sa sút:
- Lão phu ta bị giam lâu như vậy đương nhiên sớm đã nghiên cứu rồi, nhưng vẫn không nhìn thấu tính chất vật này, chỉ biết thứ này khó lòng hư hao…
- Tương truyền chu thiên tinh thần sở dĩ bất động là vì có một sợi Tinh Thần Liên xâu chuỗi những ngôi sao trên bầu trời khiến chúng không thể di động… Cái tên Tinh Thần Liên cũng là vì vậy, có thể thấy mức độ kiên cố của nó.
- Thứ buộc được cả ngôi sao như vậy… Đương nhiên không phải vật phàm rồi!
Đổng Tề Thiên càng nói càng chán nản, càng nói càng cảm thấy Vân Dương không thể cứu nổi mình, dáng vẻ cũng như đưa đám, nào còn sinh cơ dào dạt, sinh khí bừng bừng như lúc trước.
Dây xích không rõ tên khoá mình ở đây đã bao lâu, dựa vào tu vi thông thiên của mình mà còn không làm được gì, thậm chí không nghĩ ra được cách ứng phó, chỉ một tiểu tử hậu bối tu vi nông cạn như Vân Dương nào có cách nào?
Mình chẳng qua đã quá tuyệt vọng, cái gì cũng muốn thử mà thôi.
Binh khí Vân Dương vừa lấy ra bị phản chấn nát vụn, mặc dù chưa đạt tới cực phẩm nhưng theo nhãn lực của Đổng Tề Thiên đã đạt tới tiêu chuẩn thượng phẩm. Lại liên tưởng tới niên kỷ tu vi của Vân Dương, có được bảo đao thượng phẩm như vậy đã là cực hạn, muốn nhiều hơn chẳng qua là tưởng tượng mà thôi!
Cho nên… Tình huống hiện tại có thể nói là cực kỳ ác liệt, ao ước bao lâu mới có người tới cứu trợ, cuối cùng ngược lại chỉ nhận được tuyệt vọng?
- Không thì…
Đổng Tề Thiên ủ rũ cúi đầu nói:
- Không thì… Ngươi cho ta chút linh linh chi khí để ta khôi phục một chút thôi cũng được…
Bất ngờ lúc này lại nghe tiếng gió vang lên bên tai, một tiếng coong vang vọng hang động!
Đổng Tề Thiên theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy ánh lửa văng khắp nơi, lại ngưng thần quan sát, nương theo tiếng vang kịch liệt đã thấy trên tay Vân Dương nhiều thêm một thanh đao hình thù kỳ dị nhưng lại cực kỳ thuận mắt, không chút khoa trương giả bộ chém thẳng vào sợi xích sắt.
Tia lửa chói mắt kia là do bảo đao đặc dị kia chém vào Tinh Thần Liên!
Lấy nhãn lực của Đổng Tề Thiên không ngờ cũng không nhận ra cấp bậc thanh đao này. Điểm duy nhất có thể xác định chính là thần binh tuyệt thế mình chưa từng thấy!
Mà kết quả cuối cùng là… Đổng Tề Thiên rõ ràng chứng kiến sợi xích sắt vô kiên bất tồi trong lòng hắn bất ngờ xuất hiện một vết tích! Mặc dù vết tích rất nhạt nhưng cuối cùng vẫn chém vào.
Kết quả này khiến Đổng Tề Thiên mừng rỡ như điên, hy vọng lại bùng cháy. Chém vào chứng tỏ sợi xích sắt tưởng chừng không thể hư hao này vẫn có thể bị chặt đứt!
Chuyện gì khiến người ta vui mừng hơn có hy vọng, chính là sau cơn tuyệt vọng, hy vọng lại đột nhiên giáng lâm!
Đổng Tề Thiên hy vọng là thế, nhưng lúc này Vân Dương lại chẳng hề dễ chịu!
Thiên Ý Chi Nhận đương nhiên làm tổn thương được tinh thần lực, nhưng mỗi nhát chém tạo thành phản chấn cũng cực kỳ khổng lồ!
Trực tiếp khiến khoé miệng Vân Dương thấm ra một tia máu.
Dẫu sao hắn cũng trọng thương chưa lành, lần này nỗ lực hành động như vậy đã là cố gắng hết sức, có thể nói đả thương địch ba ngàn, tự tổn mười ngàn.
Vân Dương thẳng thắn thu hồi Thiên Ý Chi Nhận, lại gần xem xét, líu lưỡi:
- Sợi xích này quả thật cực kỳ cứng rắn, bằng vào tu vi của ta hiện nay của ta cho dù là Tinh Thần Chi Tâm bị ta chém vậy ít nhất cũng đứt gãy một nửa. Thế nhưng sợi xích này chỉ chém được vào sâu chừng độ dày sợi tóc, muốn chém đứt, sợ rằng rất tốn công sức...
- Không sao không sao, có thể làm tổn hại nó đã tốt lắm rồi, dẫu sao nước chảy đá mòn, mài sắt thành kim, chỉ cần thời gian là làm được.
Đổng Tề Thiên vội vàng nói, may mà bản thân nhanh nhạy, cấp tốc hoàn hồn, kịp thời bồi thêm lòng tin cho Vân Dương.
Lúc này lại nhìn Vân Dương, nhất là nhìn bảo đao tuyệt thế trong tay Vân Dương, Đổng Tề Thiên chỉ cảm thấy tam quan của mình lúc này đã triệt để lật nhào.
Với tu vi bản thân, cho dù lấy huyền công dung kim hoá thiết cũng không phải việc khó gì, lấy tay không làm đao cũng có thể chém sắt như bùn, thế nhưng mọi thủ đoạn đó đều vô dụng bất lực với sợi xích sắt kỳ quái này.
Đã qua bao năm như vậy, Đổng Tề Thiên thật sự đã thử không biết bao nhiêu lần, đã sớm biết độ cứng của sợi xích, gần như không thứ gì làm tổn hại được, có thể gọi là bất phá bất hoại, không cách nào ngăn trở.
Lần này kéo Vân Dương vào chẳng qua là còn nước còn tát, muốn thử nghiệm một chút, phần nhiều là hy vọng vào sinh linh chi khí của Vân Dương. Chỉ cần có sinh linh chi khí mức độ nhất định, mình có thể đột phá tu vi cảnh giới vốn trì trệ không tiến, sau khi tu vi đột phá lại thử tìm cách tự cúu.
Nếu không như vậy mình còn bàn điều kiện làm gì? Cho dù 100 việc mình cũng đã sớm đáp ứng, còn do dự làm gì? Chuyện gì quan trọng hơn tự do của mình?
Kể cả là muốn bản thân mình, muốn cái mạng mình!
Bàn luận điều kiện như hai bà bán cá ngoài chợ chẳng qua chỉ là kích thích Vân Dương, để hắn có thêm động lực tương trợ, chí ít lúc sau khi cho sinh linh chi khí sẽ không quá do sự, quá không tình nguyện!
Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ Vân Dương chẳng những có sinh linh chi khí mà còn có thanh đao có thể làm tổn thương sợi xích sắt kỳ quái này!
Kết quả này khiến Đổng Tề Thiên cực kỳ ngạc nhiên, như đang mơ một giấc mộng đẹp.
Đây là chuyện tốt xa vời mà hắn vốn chẳng dám nghĩ tới!
- Ai, nói cho cùng vẫn là do ta đang trọng thương, làm được thế này đã là cực hạn, chắc chắn không chém đứt được!
Vân Dương nói:
- Tiền bối cho ta thêm hai ngày để ta chữa thương hồi nguyên. Đợi khi thân thể ta hoàn toàn khôi phục, ta tin mình có thể chém đứt sợi xích này. Ngày thoát khốn của tiền bối đang ở ngay trước mắt.
Giọng nói Đổng Tề Thiên run run:
- Được… được… tốt quá rồi…
Quả nhiên là chuyện vui chưa từng thấy!
Đừng nói hai ngày, cho dù hai năm… Đổng Tề Thiên cũng cảm thấy: con mẹ nó thật nhanh!
Quá nhanh!
Hi vọng, tự do, đang ở trước mắt a a a a!
Mới hai ngày, ha ha ha ha chút lòng thành...
Hạnh phúc tới thật sự là quá đột nhiên, quá khó hiểu!
Nhưng, rất nhanh, Đổng Tề Thiên cũng cảm giác quá chậm.
Tâm tình hắn dần bình tĩnh lại từ cảm giác vui mừng như điên, lúc này hắn lập tức cảm thấy chậm. Đây không phải một ngày dài bằng một năm, mà trực tiếp là một giây như một năm!
Chậm tới không thể chịu đựng nổi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.