Ta Là Chí Tôn

Chương 961: Có một chuyện ta không hiểu




Đổng Tề Thiên giận giữ, đột nhiên vận huyền khí, thổi một hơi, xoạt, thổi tách tóc tai râu ria, gương mặt bỗng lộ ra rõ ràng.
Chỉ một lát sau, khuôn mặt trở nên nhẹ nhàng khoan khoái, tối thiểu cũng thấy rõ vị trí ngũ quan.
Vân Dương vừa kiểm tra vừa tấm tắc lấy làm lạ:
- Người cầm tù ngươi suy nghĩ thật lý thú độc đáo, không ngờ lại trói ngươi như vậy, ngươi làm sao sống sót? Làm sao ăn? Làm sao uống?
Đổng Tề Thiên u oán vô hạn thở dài:
- Người chỉ cần muốn tiếp tục sống sẽ có chút thủ đoạn, dẫu sao cũng sẽ nghĩ hết mọi biện pháp…
Chỉ thấy hắn vận khí, không khí dần dần ngưng kết, chỉ như vậy trên không trung có một ấm trà vô hình từ từ rót nước xuống miệng hắn.
Một khắc sau, tiếng tê tê trong miệng Đổng Tề Thiên vang lên...
Sau một lát, mơ hồ vang lên âm thanh rất nhỏ, không ngừng truyền tới.
Vân Dương theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy từng bầy chuột, bọ cạp, rắn rết… Ít nhất mười mấy loại bò sát từ khe hở bốn phương tám hướng bò ra nhận lệnh.
Thế nhưng Vân Dương vẫn không hiểu, bị giam cần như Đổng Tề Thiên làm sao bắt lấy mấy con bò sát này nuốt vào bụng?
Chỉ thấy dưới chân Đổng Tề Thiên, một sợi tóc dài đột nhiên di chuyển, tuỳ ý du tẩu trong đám bò sát, có vẻ như đang lựa chọn, sau đó mới trói một con rắn độc màu sắc lộng lẫy, kéo đến dưới chân mình.
Đám bò sát còn lại như được đại xá, lập tức giải tán, chỉ chớp mắt đã không thấy đâu nữa.
Đổng Tề Thiên vẫn thi pháp như trước, dùng vài sợi tóc phân công hợp tác, sợi tóc được truyền huyền khí rất linh hoạt nhẹ nhàng lột da rắn. Để đề phòng rắn độc phản công, một sợi khác đã sớm cắm chắc ở chỗ bảy tấc, thu thập con rắn rất dứt khoát.
Sau khi xử lý xong, chỉ còn thịt rắn sạch sẽ lơ lửng trên không trung.
Lại thấy Đổng Tề Thiên vận khí, miệng phun ra một luồng huyền khí, việc này cũng không có gì lạ, thế nhưng luồng huyền khí này lại nhanh chóng bùng cháy trên không trung, có thể xưng thủ đoạn siêu phàm.
Càng ngạc nhiên hơn là vài sợi tóc cuốn lấy thịt rắn lại không sợ lửa đốt, cứ như vậy nâng chỗ thịt nướng qua nướng lại, không bao lâu sau mùi thịt nướng đã toả khắp nơi.
Thịt con rắn hãy còn tươi, hương thơm xộc vào mũi khiến người ta không khỏi thèm thuồng.
Đổng Tề Thiên dùng tóc kéo thịt rắn tới trước mặt, cắn một cái, cứ như vậy ăn vài miếng, lúc rảnh rỗi còn ngẩng đầu, uống mấy ngụm nước từ không trung rót xuống.
Nếu chỉ đơn thuần xét theo góc độ ăn uống, quả thật rất thoả mãn.
Vân Dương thấy vậy không khỏi tấm tắc lấy làm lạ, nhìn mà than thở!
- Quả là nhân tài!
Gương mặt Đổng Tề Thiên lộ vẻ đắc ý nói:
- Vẫn câu nói kia, người mà, tất cả đều là bị ép mà thành. Tới nơi này cũng chỉ có thể nghĩ cách tự cứu, ngoài ra làm gì còn cách nào khác, có điều cũng sống tạm được. Ngươi thấy đúng không?
Gương mặt Đổng Tề Thiên lộ rõ vẻ: Ta rất lợi hại, mau khen ta đi.
Vân Dương đương nhiên không khiến hắn thất vọng.
- Lợi hại!
Vân Dương không chút keo kiệt giơ ngón tay cái:
- Đổng tiền bối, ngươi là người lợi hại nhất ta từng thấy!
Đổng Tề Thiên cười ha hả, rất đắc ý.
- Nhưng ta còn một chuyện không hiểu, kính mong tiền bối vui lòng chỉ giáo.
Vân Dương hỏi.
- Chuyện gì? Cứ việc nói!
- Một chuyện rất đơn giản, ngươi bị giam cầm ở đây, tu vi thâm hậu cũng không thiếu đồ ăn không thiếu nước uống. Nhưng có ăn có uống, đương nhiên khó tránh khỏi phải bài tiết?
Vân Dương rất ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi làm sao giải quyết vấn đề này?
Gương mặt đầy lông như hắc tinh tinh của Đổng Tề Thiên lập tức đỏ bừng, theo màu da hiện tại của hắn mà cũng nhìn ra màu đó, có thể thấy ngượng ngùng vượt quá lẽ thường.
Nhưng vị Đổng tiền bối này hiển nhiên không phải người thường, lập tức cười khan ha hả, nói:
- Người trẻ tuổi, ngươi nghĩ nhiều lắm, cao nhân tu hành, tạp chất trong cơ thể cực ít, cần gì bài tiết chứ… Ngươi, ngươi nhìn cái gì? Có gì đáng nhìn?
Vân Dương cúi đầu, ánh mắt chăm chú quan sát mặt đất dưới hai chân Đổng Tề Thiên.
Đã thấy trên chõ đất này có vết tích màu nâu đậm… Mà còn là một khoảng lớn.
Phía trước cũng có một khoảng màu nâu đậm khác.
Đổng Tề Thiên lửa giận ngập trời, không ngừng gầm lên:
- Ngươi… Ngươi nhìn lung tung cái g ì? Ngươi… Ngươi tuyệt đối không được suy nghĩ lung tung! Ta nói cho ngươi… Mẹ nó! Tiểu tử ngươi chẳng phải tới cứu ta hay sao? Ngươi… Ngươi mau ra tay đi, nhìn loạn làm cái gì?
Vân Dương ý vị thâm trường “a” một tiếng rồi nói:
- Thì ra là thế, tiền bối quả nhiên là người không câu nệ tiểu tiết, vãn bối tự nhận không bì kịp!
Đổng Tề Thiên giận giữ gầm lên:
- Ngươi… Ngươi biết cái gì! Đây… đây… mặt đất vốn đã có màu như vậy, không phải do ta! Nếu là ta… sao lại không có cái gì? Đúng không? Ngươi… Ngươi ngửi được mùi gì không? Không có đúng không? Ngươi….
Vân Dương nói với vẻ vô tội:
- Ta… Ta có nói gì đâu, tiền bối ngài gấp làm gì?
Đổng Tề Thiên gân xanh hằn trên cổ, tức giận nhìn Vân Dương:
- Tiểu tử ngươi rõ ràng đang cười nhạo ta! Ngươi… Ngươi không biết, tu vi ta đã rất cao… Chỉ cần dùng sức… Có thể để cái kia… bắn xa hơn mười trượng… Sao lại rơi xuống gần trước với gần sau như vậy được… Ngươi… ngươi cười cái gì? A a a a a… Tức chết lão phu!
Đổng Tề Thiên kích động, khiến đống dây xích kêu vang một hồi.
- Ai da, ngài không cần kích động như vậy…
- Vân Dương nhún vai:
- Ta có biết gì đâu, có nói gì đâu. Chúng ta bàn chuyện làm sao cứu ngài thoát khốn đã. Xích sắt trên thân ngài chắc chắn không phải vật phàm… Tu vi tiền bối cao siêu như vậy mà kéo không đứt, chắc cũng khó xử lý đây…
Cơn giận của Đổng Tề Thiên còn sót lại chưa tiêu, vừa thẹn vừa quẫn, đến giờ vẫn thấy cực kỳ xấu hổ, tức giận nói:
- Ngươi làm vậy làm gì, trực tiếp phân biệt đây là thứ gì là được, hỏi ta làm gì?
Vân Dương lập tức mặt đen kịt, lão già này có vẻ lòng tự trọng rất mạnh.
- Ta tu vi nông cạn, nào nhìn ra đây là thứ gì hiếm có. Đã không làm được đương nhiên cũng không cứu được ngươi, ngươi mời người cao minh khác, chờ người tài ba kế tiếp đi nhé.
Vân Dương sắc mặt đen kịt, một lời không hợp định bỏ đi luôn.
- Đợi đã!
Đổng Tề Thiên luống cuống:
- Ngươi đi đâu được? Ta đã phát thề rồi cơ mà.
- Ngươi cũng nói là ngươi phát thề cơ mà, ta có thề đâu, sao không đi được?
Vân Dương nhún vai, ra vẻ chẳng sao.
- Tiểu hữu…
Một tiếng tiểu hữu này của Đổng Tề Thiên quả thật rung động tâm can, nội uẩn vô tận, khiến Vân Dương suýt nữa cười ra thành tiếng.
- Được rồi, xích sắt này, ta xem một chút…
Vân Dương càng xem càng nhíu mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.