Ta Là Chí Tôn

Chương 959: Chưa từng nghe nói!




Người kia dường như bị sặc, ho khan tới nửa ngày vẫn không đỡ.
Nửa ngày sau rốt cuộc mới nói được một câu:
- ... Ngươi… Ngươi tuổi còn nhỏ mà học vô sỉ từ đâu ra vậy? Quá bỉ ổi!
Nghe nói vậy có thể thấy người này bị Vân Dương chọc giận muốn chết.
Giết 100 người cho ngươi không khó, không hẳn không thể tiếp nhận.
Thế nhưng làm 100 việc… Vậy phải làm đến đời nào, còn chẳng bằng bán quách bản thân cho ngươi đi. Làm đến chết chắc gì đã xong 100 việc?
Nếu bắt tuyển thế này, ta chọn làm hộ pháp cho ngươi ba năm được không? Ba năm cũng tuyệt đối không làm hết 100 việc?
Về phần tu luyện tới Thánh Tôn...
Ngài thật đúng là không khách khí, môi trên đụng môi dưới, cái gì cũng dám nói!
Thánh Tôn… Ngươi có tư chất tu luyện đến Thánh Tôn ư?
Ngươi có biết trong đó cần bao nhiêu tài nguyên, bao nhiêu thời gian, bao nhiêu nhân lực vật lực không?
- Tiểu hữu, lão phu thành tâm thương nghị cùng ngươi, ngươi có thể cho chút thành ý không, đừng nói khuếch đại như vậy, chuyện này tuyệt đối không thể!
- Được, bàn luận điều kiện không được, chúng ta tiếp lục thương lượng, ta ra trên trời, ngươi trả dưới đất tiếp.
Vân Dương cười híp mắt, ra vẻ nghe lời.
- Chỉ ba chuyện, giết ba người, tài nguyên đến Thánh Hoàng, điều kiện của lão phu đã cực kỳ có thành ý rồi!
- Được được được, ta lui một bước, 99 việc, 99 người, đến Thánh Tôn! Vậy được chứ!
- Ngươi… Nhiều nhất bốn việc, bốn người, đến Thánh Hoàng!
- Ta lại lui một bước lớn hẳn hoi, 90 việc, giết 90 người, đến Thánh Tôn! Ta lui lại rất nhiều rồi đấy, rất uỷ khuất, rất thành ý nhé…
- Không thể nào! Ta cũng có giới hạn của bản thân, điều kiện của ngươi chỉ là ra giá lung tung, còn hoang đường hơn giá trên trời!
- Đâu phải ta không thương lượng, ta đã giảm bớt rồi, đâu còn chỗ nào hoang đường?
- Nhiều nhất năm việc, năm người, đến Thánh Hoàng!
- 85 nhé!
- Sáu!
- 80!
- Ngươi vô sỉ! Nào có ai giậu đổ bìm leo, hùng hổ doạ ngươi như ngươi!
- Ngươi mới vô sỉ! Ngươi mới hùng hổ doạ người!
Vân Dương giận dữ:
- Ta ra giá 100, ngươi trực tiếp trả có ba, có người trả giá như ngươi không? Ta nhượng bộ từng bước một, giảm tận hai thành, hai thành lận đấy, thế nhưng ngươi mỗi lần thêm có một… Có người nào buôn bán như ngươi không? Ngươi còn không biết xấu hổ nói ta vô sỉ? Rốt cuộc là ai vô sỉ, là ai không có thành ý?
“...”
Bị hắn nói vậy, đầu óc người này như chập mạch: Có vẻ như… hắn nói có lý...
Nhưng lại lập tức nổi giận lôi đình!
- Rõ ràng ta ra giá trước!
- Đúng vậy, ngươi ra giá ba, ta trực tiếp nâng lên 100, ta thừa nhận ta ra giá trên trời đấy nhưng cũng cho phép ngươi trả tiền dưới đất cơ mà. Rõ ràng là quang minh chính đại, quang minh lỗi lạc thế còn gì!
- ... Ngươi ngươi ngươi… Thật… quá vô sỉ!
Hai người như bà bán tôm bán cá ngoài chợ đứng mặc cả, hoàn toàn vứt bỏ tố dưỡng tu giả cấp cao vừa nhắc tới ra sau đầu.
Nói tới cuối cùng, người này ra giá: Làm mười việc, giết mười người, giúp Vân Dương thăng một cấp nhưng lại bị Vân Dương bác bỏ. Giới hạn cuối Vân Dương đưa ra là ngoại trừ làm mười việc,giết mười người, người kia còn phải cung cấp tất cả vật tư cho Vân Dương thăng cấp lên Thánh Hoàng cấp ba.
Người này nghĩ nửa ngày, tính toán nửa ngày, rốt cuộc nắm mũi chấp nhận.
- Còn một việc, trước khi mười việc kia hoàn thành xong, ngươi không thể rời đi.
Con ngươi Vân Dương đảo một vòng, lại đưa ra một yêu cầu.
- Chẳng lẽ ngươi có nhiều việc cần ta làm vậy?
Người kia hồ nghi hỏi lại.
Theo người kia nghĩ, chắc phải là việc cực kỳ gian khó mới cần mình ra tay giải quyết, nhưng chuyện như vậy có vẻ đâu nhiều?
- Ngươi nói cái gì? Môn phái chúng ta vừa mới thành lập, đang lúc chiêu hiền đãi sĩ, há chẳng phải cần nhân lực làm việc!
Vân Dương nghiêm mặt nói:
- Chuyện này ta thề với trời, tuyệt đối không lừa ngươi!
Người này nghe vậy cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, mình là ai, bình thường làm việc gì?
Nhưng ngẫm lại, tiểu tử trước mắt mặc dù người mang sinh linh chi khí nhưng ti vi nông cạn, kiến thức ước chừng cũng vậy, hắn nghĩ lại, người như vậy sai sử mình không khéo lại là chuyện tốt. Với trình độ trước mắt của hắn, sáng lập môn phái đâu phải đại sự gì?
Còn cái gọi là mười việc với giết mười người tối đa cũng chỉ mấy tháng là xong? Nhiều nhất một năm cũng ổn, cho nên nói ra ngược lại thành chuyện tốt cho mình, không phải không thể đáp ứng, với sinh mệnh lâu dài của mình, chút thời gian đó chỉ là cỏn con.
Nhất là Vân Dương còn đáp ứng: Về phần vật tư tu luyện tới Thánh Hoàng, ngươi sau này có điều kiện từ từ cho ta, cái này không vội.
Như vậy thời gian giảm xóc cũng càng dư dả.
Đợi đến lúc đó, tiểu tử kia thật sự biết thân phận cấp độ thực lực của mình, cũng hối hận vì không ở chung với mình, không nghĩ tới việc giao đại sự chân chính cho mình. Chỉ tưởng tượng thôi cũng đã thấy vui vẻ rồi!
Thế là hắn do dự một chút rồi đáp ứng, đáp ứng rất sung sướng.
- Được rồi, tiếp đó ngươi thề với trời, xác lập tính chân thật cho chuyện này.
- Được!
- Đợi đã, ta còn không biết tên ngài là gì? Xin hỏi quý tính đại danh các hạ?
- Lão phu…
Người bên trong chán nản, hắn thậm chí không thèm hỏi tên tuổi mình đã cò kè mặc cả với mình lâu như vậy...
- Lão phu Đổng Tề Thiên! Nghĩ chắc tiểu bối nhà ngươi cũng nghe danh của ta?
Nói tới tên mình, Đổng Tề Thiên có cảm giác cực kỳ tự hào, hắn rất tự phụ, cho dù đã bao năm tháng trôi qua, cái tên Đổng Tề Thiên cũng chắc chắn không bị thế nhân lãng quên!
- Năm đó lão phu danh xưng Tề Thiên! Ngươi cũng hiểu là có ý gì chứ?
Nhớ tới uy phong năm xưa của mình, Đổng Tề Thiên cực kỳ đắc ý, chỉ đợi tiểu tử này khiếp sợ tròn mắt há hốc mồm, sau đó cúi bái.
- Chưa từng nghe nói.
Vân Dương quả thật chưa từng nghe nói:
- Đổng Tề Thiên, Đổng Tề gì gì đó, thật sự chưa từng nghe, ngươi rất nổi danh à?
“...”
Nghe câu này, Đổng Tề Thiên im lặng một hồi lâu, tức tới nỗi mũi suýt tí nữa lệch sang một bên.
Tiểu tử này cô văn quả lậu tới mức nào? Thậm chí ngay Đổng Tề Thiên ta cũng chưa từng nghe nói? Lẽ ra với tiêu chuẩn Tôn Giả cấp bốn đỉnh phong của hắn cũng có tư cách biết một số chuyện cấp độ cao rồi mới đúng chứ?
- Ngươi quả thật chưa từng nghe danh lão phu ư?
Đổng Tề Thiên vẫn không tin, kinh ngạc hỏi ngược lại.
- Ta thề với trời chưa từng nghe nói!
Vân Dương đành thề thốt, nói như đinh đóng cột.
Đổng Tề Thiên trong lòng sa sút hồi lâu, nửa ngày vẫn im lặng.
Chẳng lẽ… Bệnh chóng quên của giang hồ nghiêm trọng như vậy ư?
Đổng Tề Thiên ta bị người ta quên lãng rồi ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.