Ta Là Chí Tôn

Chương 956: Cũng coi như đáng giá!




Đám người đều cúi đầu.
Chuyện này chúng ta cũng nghĩ đến, nhưng… bên trong chẳng phải còn tam su thúc à... Có sư thúc ở đó nào còn vấn đề gì...
Ai mà ngờ nổi ngay tam sư thúc cũng không ngăn được người ta?
Lại nói… Ngay cả tam sư thúc cũng không ngăn được người ta, chúng ta có lưu lại thì ích lợi gì? Ngươi không ngừng chỉ trích chúng ta nhưng chúng ta có cách nào?
Nhưng những lời này chỉ dám nói trong lòng, không ai dám nói ra.
- Các ngươi biết rõ mình gánh vách trách nhiệm thế nhưng vẫn đuổi theo con mèo kia như ong vỡ tổ, như vậy người sau lưng con mèo sẽ do ai phòng bị? Bí tịch môn phái ai tới bảo hộ? Mặc cho người ngoài xông vào à?
“...”
- Không biết trả lời ra sao à? Á khẩu không nói được đúng không? Sự thật chẳng phải vậy à? Hành động ngu xuẩn của các ngươi khiến cho đối phương đi vào như chỗ không người, trộm bí tịch, thản nhiên thoát thân! Bản tọa xử phạt các ngươi chẳng lẽ lại oan? Ngươi đâu, kéo xuống! Hành hình!
Lời vừa nói xong, toàn bộ Thương Ngô môn đều căng thẳng.
...
- Chưởng môn, giờ làm tra theo cách này rất khó có hiệu quả, còn kiểm điểm gì đó nên làm sau khi vãn hồi tổn thất mới có ý nghĩa.
Vị sư thúc chưởng môn này đợi lúc không người mới nói.
Hắn là người duy nhất giao thủ cùng kẻ trộm thần bí này, đương nhiên cũng biết chỗ kinh khủng của kẻ trộm, nếu chỉ tra theo theo phương pháp hiện tại, sợ rằng đời này cũng không thấy được điều gì.
- Chuyện này đâu phải ta không biết?
Hồng Trường Thiên thở dài nói:
- Ngô sư thúc… Lần này bản môn chắc chắn bại… nhẹ thì thương cân động cốt, nặng thì bản môn có thể chẳng còn!
Ngô sư thúc thở dài, gật đầu.
- Thời gian bí tịch bảo điểm bị trộm thật quá trùng hợp, ngay thời khắc vi diệu chúng ta khó lòng phát lực.
Hồng Trường Thiên trầm giọng nói:
- Thi đấu sắp đến, môn phái đứng trước thềm thăng giáng cấp, chúng ta không có nhiều tinh lực tra xét chuyện này, nhưng cũng không thể coi như không có chuyện gì xảy ra được…
Một lời kinh tâm, Ngô sư thúc lập tức hiểu ý chưởng môn.
- Những bí tịch này đương nhiên rất quan trọng với chúng ta, nhưng dù quan trọng thế nào cũng không bằng bảo đảm cấp bậc môn phái.
- Giờ ta chỉ muốn chúng ta gắng gượng qua được thi đấu. Chỉ cần chúng ta giữ cấp hoặc tấn cấp, vậy ít nhất cũng thêm được ba năm giảm xóc, đương nhiên có thể dùng ba năm này trậm rãi tra cứu, chấm dứt việc này.
- Nhưng nếu hiện giờ gióng trống khua chiêng đưa hết lực lượng cao thủ môn phái đi truy xét, hao tổn thực lực bản thân là thứ yếu, khó dám chắc o chọc người ta ngấp nghé, khiến địa vị chúng ta vốn đã dao động lại càng nặng gánh.
- Vạn nhất bản môn vì chuyện này mà giáng cấp… Ngươi ta chính là tội nhân thiên cổ của Thương Ngô môn.
Hồng Trường Thiên nói như khóc.
Hai nắm tay hắn xiết chặt, ánh mắt đầy ý hận.
Kẻ trộn này thật quá đáng hận, cho dù hắn trộm thiên tài địa bảo gì, trộm thần phong cái thế gì cũng tốt hơn trộm những bí tịch này.
- Bất kể là ai trộn bí tịch bảo điển bản môn, chỉ cần chúng ta tra ra, hắn chắc chắn phải chết không yên lành, phải nuốt hận vì sinh ra trên thế gian này!
Hồng Trường Thiên hận tới nghiến răng nghiến lợi, nổ đom đóm mắt.
...
Vân Dương lặng lẽ xuất hiện tại một hẻm núi bí ẩn cách Thương Ngô môn mấy trăm dặm, từ từ hạ xuống, vừa hiển lộ thân hình đã không kịp đợi hộc ra ba ngụm máu tươi, nhuộm đỏ mặt đất.
Lần này tiêu hao có thể nói là vượt cả cực hạn!
Thực lực Thương Ngô môn hoàn toàn vượt ngoài dự liệu Vân Dương.
Trước khi hành động hắn đã thám thính, biết chưởng môn Thương Ngô môn chỉ là Thánh Giả cấp bốn đỉnh phong, tu vi như vậy Vân Dương tự tin mình có thể chạy trốn từ tay hắn, không nói mười phần nhưng cũng chắc tới tám chín.
Mặc dù thực lực mình hấp nhưng thần thông tuyệt đối độc nhất vô nhị tại Huyền Hoàng giới!
Nhưng khiến hắn bất ngờ là trong Thương Ngô môn còn ẩn tàng một cường giả cấp Thánh Hoàng.
Ừm… Chính là vị Ngô sư thúc kia!
Giơ tay nhấc chân là chiêu thức Thiên Địa Tù Lung, liên tục vài chục lần!
Trừ cao thủ đẳng cấp Thánh Hoàng, căn bản không ai làm được như vậy!
Vân Dương tin chắc, chẳng những người trên giang hồ không biết chuyện này, thậm chí bản thân Thương Ngô môn cũng không mấy người biết. Mà theo lời đồn giang hồ trước đây, Thương Ngô môn xếp hạng cuối trong Thiên Vận Kỳ hạ phẩm như có ý muốn vượt cấp thăng phẩm, việc này sợ rằng không có lửa làm sao có khói, có cường gải này tọa trấn chưa chắc đã không thể tấn cấp.
Đối mặt với người thực lực cường đại như vậy, cho dù Vân Dương có Chư Tướng Thần Thông, hóa thân phong vân, hoàn toàn không bị ngoại lực tổn hại, nhưng vẫn bị chiêu thức giam cần của Ngô sư thúc này đánh nát bảy tám lần!
Cũng nhờ Vân Dương đã sớm tấn thăng thần thông Phong Vân Hóa Tướng lên cảnh giới cao hơn, mặc dù Phong Vân Hóa Tướng bị phá vẫn cố gắng bảo trì trạng thái hóa tướng, nếu không sợ rằng không chỉ đơn giản là bị đánh chết tươi mà trực tiếp thịt nát xương tan, thân thể vô tồn, chết thảm tới không tả nổi, ngoài ra còn thần hồn câu diệt, vĩnh viễn không thể siêu sinh!
Giờ may mắn trốn thoát, Vân Dương cũng không toàn thân trở ra, mà như dầu hết đèn tắt, thương thế nghiêm trọng.
Thậm chí lúc lơ lửng trên không trung, toàn thân đã mất đi ý thức, phải dựa vào Lục Lục chèo chống mới đi được tới nơi này, tụ tập thành hình người.
Vân Dương cố gắng giãy dụa lấy vài viên đan dược chữa thương ăn vào. Sinh linh chi khí của Lục Lục liều mạng truyền vào như không cần tiền mới cứu vãn được lục phủ ngũ tạng đã sắp tan thành cặn bã của Vân Dương về, miễn cưỡng gắn bó vận hành.
Dù vậy toàn bộ thân thể Vân Dương đã hoàn toàn không cách nào cử động, chỉ có thể chờ từ từ khôi phục.
Nếu lúc này có kẻ xấu đi qua, vậy Vân Dương cũng hoàn toàn bất lực, muốn cướp thì cướp, mặc cho đối phương muốn làm gì thì làm!
Cho dù tình huống ảm đạm như vậy, Vân Dương nhìn bí tịch thu được không nhẫn không gian vẫn cảm thấy lần mạo hiểm này thật đáng giá!
Thật không biết là Vân Dương sáng lập ra Không Cướp Trời hay Không Cướp Trời ảnh hưởng tới Vân Dương, quả thật muốn tiền không muốn mạng!
- Có những thứ này, Cửu Tôn phủ mới xem như thật sự có căn cơ, có hy vọng quật khởi!
- Mặc dù chỉ là nội tình môn phái tầng chót nhất nhưng cũng là thành quả tích lũy mấy ngàn năm, trong đó chắc cũng không thiếu những công pháp xây dựng nền tảng vững chắc. Ngược lại những môn phái thượng phẩm cao cao tại thượng kia, bí tịch bọn họ ngược lại không thích hợp cho môn nhân xây dựng nền tảng.
- Vi những thứ này mới thực sự là bảo điển cần nhất để tu thành.
Vân Dương hít một hơi thật sâu, ý định vận chuyển Sinh Sinh Bất Tức Thần Công, chữa thương hồi nguyên nhưng lại cảm thấy hơi thở của mình như xé rách lục phủ ngũ tạng bản thân, bụng đau như đứt đoạn, mắt tối sầm, gần như hôn mê bất tỉnh.
Hắn cố gắng duy trì thanh tỉnh, gắng gượng tiếp tục chữa thouwng.
Trời dần tối.
Vân Dương trốn trong hẻm núi bí ẩn này, dùng chút lực lượng cuối cùng chọn một chỗ trũng trong vách núi ngồi xuống, nhắm mắt chậm rãi điều tức...
- Bản thiếu gia thê thảm như vậy, chắc chắn bên Thương Ngô môn còn thảm hơn, song cho dù có tức nổ phổi đi nữa cũng chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn, ngậm bồ hòn làm ngọt, ha ha…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.