Ta Là Chí Tôn

Chương 947: Hắn sẽ không để ý!




- Còn có việc này!
Ba người Sử Vô Trần trợn tròn mắt.
Cũng phải bái phục sở thích này của Khâu Mộng Thành!
Thế gian này đúng là dạng người nào cũng có, chỉ có không nghĩ tới, không có không tồn tại!
- Chẳng trách đã nhiều năm như vậy, những tu giả cùng thời với hắn chỉ cần không chết đều tấn thăng thành Thánh Hoàng, tên này vẫn chỉ là Thánh Giả cấp ba…
Lan Nhược Quân hừ một tiếng nói:
- Cái này rất có thể là nguyên nhân.
Vân Dương cũng thở dài không thôi.
Vốn còn cực kỳ hứng thú với nhẫn không gian của vị Thánh Giả cấp ba này, nhưng giờ xem ra ngoại trừ bản thân chiếc nhẫn có không gian hơi lớn, gia sản thậm chí còn kém nhiều người...
Quả đáng thất vọng!
Vì sao hắn mạo hiểm ở lại chế địch cũng có một phần là vì chiếc nhẫn này. Nhưng giờ xem ra những vật trong nhẫn không đáng để mạo hiểm như vậy...
Hơn nữa trận chiến này chắc chắn sẽ kết tử thù cùng Thanh Vân môn.
Vân Dương cảm thấy đây là quyết định sai lầm nhất của mình khi tới Huyền Hoàng giới.
Tham lam nhất thời, hậu quả nặng nề.
Vân Dương lập tức tự nhắc nhở bản thân: Sau này không thể tham lam như vậy, nhất định phải suy tính thật cẩn thận! Nếu không chuyện như Khâu Mộng Thành cứ lặp lại vài lần, sớm muộn gì cũng dẫn tới tai hoạ ngập đầu cho Cửu Tôn phủ.
- Lấy đó làm gương!
Vân Dương thầm hạ quyết tâm.
- Thủ tiêu tang vật trước đã. Sau đó củng cố lại kinh nghiệm chiến đấu vài ngày nay. Dùng đan dược, thiên tài địa bảo phối hợp Tử Cực Thiên Tinh có thể gia tăng bao nhiêu thì tăng, đề thăng thực lực bản thân tới cực hạn.
- Các ngươi về môn phái trước đi, ta đi làm ăn.
Vân Dương cười ha hả, thân thể trực tiếp biến mất tại chỗ.
- Môn thần thông này của lão đại quả khiến người ta hâm mộ…
Lan Nhược Quân đầy bái phục nhìn Vân Dương biến mất nói:
- Nếu không có thần thông của lão đại hỗ trợ, chỉ sợ chúng ta đã sớm…
- Cửu Tôn phủ chắc chắn đanh chấn thiên hạ!
Nhậm Khinh Cuồng ánh mắt đầy cuồng nhiệt!
Ngày trước liên tục bị ức hiếp, giờ đột nhiên thấy được hy vọng, thậm chí tiến thân vào trong hy vọng, Lan Nhược Quân, Sử Vô Trần thật ra cũng đều cuồng nhiệt như Nhậm Khinh Cuồng!
- Về môn phái!
Sử Vô Trần phủi mông đứng dậy:
- Nhớ thay quần áo, chỉnh đốn lại cách ăn mặc, đừng để tiếng ác Không Cướp Trời của của các ngươi lẫn vào môn phái quang minh chính đại của chúng ta. Cửu Tôn phủ là môn phái đứng đắn, đều là người đứng đắn, chính nhân quân tử.
“...”
Hai người Lan Nhược Quân tròn mắt.
- Môn phái xây dựng tàm tạm rồi, ta sẽ dựa theo biện pháp mà lão đại chỉ khởi động đại trận hộ sơn, để hai tên nhà quê các người cảm thụ thế nào là lợi ích của môn phái!
Sử Vô Trần cười ha hả, ánh mắt đầy ao ước.
- Chúng ta nên thương lượng một chút, tìm ai phù hợp tới Cửu Tôn phủ đi.
Lan Nhược Quân cau mày nói:
- Lão đại chưa quen với Thiên Tàn Thập Tú khác, nhưng đám người chúng ta hiểu rất rõ nhau. Có vài tên tính cách quái đản, phải suy tính mộtc hút.
Nhậm Khinh Cuồng nói:
- Đúng vậy. Nhưng nhắc lại cũng thấy lạ, lão đại thật sự tuỳ ý để tất cả chúng ta vào Cửu Tôn phủ ư? Chẳng lẽ hắn không hề lo lắng nhóm người chúng ta sẽ kéo bè kết đảng à? Phải biết khi lực lượng Thiên Tàn Thập Tú chúng ta tập hợp một chỗ, muốn đoạt quyền lực của lão đại quả thật dễ nhơ trở bàn tay!
Sử Vô Trần liếc mắt nhìn sang, nói:
- Ta đã bảo tầm mắt người hạn hẹp mà, ngươi tưởng lão đại không hiểu chuyện này ư? Nhưng liệu hắn có quan tâm không?
Lan Nhược Quân cười khổ:
- Đúng vậy, lão đại chắc chắn sẽ không để ý, ta lấy lòng tiểu nhân nói một lần… không khéo hắn uỷ quyền cho chúng ta như vậy căn bản chính là chờ chúng ta chiếm quyền… Đến lúc đó hắn chắc chắn có thủ đoạn lôi đình phản chế, trừng trị tất cả mọi người một lượt!
Sử Vô Trần kinh ngạc trợn tròn hai mắt:
- Sao nghe ý ngươi có vẻ ngươi còn tin tưởng hắn hơn ta?
Lan Nhược Quân cười ha hả nói:
- Nhất Đà, trong mắt trí giả đều là nhìn thấy trí tuệ, trong mắt tín nhiệm đều nhìn ra trung thành. Trong mắt Nhất Đà nhà ngươi, nhìn ra ngoài… chỉ có Nhất Đà, không hiểu cũng không đáng trách.
Sử Vô Trần hít một hơi thật sâu, đột nhiên hét lên như sấm:
- Lan Nhược Quân! Sử Vô Trần ta đời này kiếp này không đợi trời chung, thế bất lưỡng lập với ngươi!
Lời còn chưa dứt lại gầm lên, người lao tới, quyền cước đan xen, thế công như mưa.
Lan Nhược Quân lại chẳng hề bất ngờ, càng không cam lòng yếu thế, lập tức phản kích.
Chỉ trong chốc lát mặt mũi hai người đã bầm dập không còn ra hình người.
Nhậm Khinh Cuồng nhắm mắt thở dài.
- Cứ như hai ngươi… lão đại còn phải lo kéo bè kết đảng gì? Còn lo lắng hão… Nực cười, quá nực cười.
Lập tức đá cho mỗi người một cước rồi nói:
- Tranh thủ thời gian bàn bạc chính sự, đứng đắn chút đi nào!
Ba người vừa thương lượng vừa đi về Cửu Tôn phủ.
...
So với lần trước, đợt cướp lần này của Vân Dương batas kể chất lượng hay số lượng đều không nhiều, nhưng Thiên Hạ Thương Minh vẫn nhanh chóng thu nhận.
Phong Quá Hải còn tự mình ra mặt tiếp đãi, hắn lấy giá cao hơn thị trường một thành thu mua nhưng Vân Dương không đồng ý. Làm ăn là lâu dài, không thể chỉ vì lợi nhuận nhất thời được, kiên trì bình ổn mới là nguyên tắc tiền đề cho giao dịch lâu dài.
- Lúc nào… có thể…
Ánh mắt Phong Quá Hải đầy vẻ mong chờ.
- Lại tiến vào Linh Chi Mộ Địa?
- Đúng vậy.
- Ta tưởng lần trước đã nói rõ rồi mà, chỉ đơn giản mở mộ địa thì lúc nào cũng được.
Vân Dương vẻ mặt bồn thiu:
- Nhưng giờ vấn đề là những thứ vị đại nhân kia giao phó. Chỉ chút đồ trong tay ta hiện giờ… Không bị xoá bỏ đã là may mắn, còn mong lấy được thêm gì?
Nhắc tới chuyện này, Phong Quá Hải cũng không khỏi ngượng ngùng.
Việc này quả thật không trách được Vân Dương, người ta trước đó đã nhắc đi nhắc lại rồi mà vật tư tổng bộ đáp ứng đến giờ còn chưa tới. Bảo người ta vào? Vào để làm gì?
- Vậy theo Vân huynh đệ ước chứng, vào một lần cần tối thiểu bao nhiêu tài nguyên?
- Lần này giao dịch, linh ngọc ta tích trữ cũng tạm đủ, nhưng cũng chỉ đủ giữ mạng ta mà thôi. Còn tài nguyên khác…
Vân Dương cau mày nói:
- Thiên tài địa bảo vạn năm nếu có mười mấy thứ chắc cũng tạm đủ. Đương nhiên nếu có thêm vài viên kim loại quý hay vật phẩm kỳ ảo hiếm có thì càng tốt.
Hắn cười khổ:
- Ta vốn tính thế này: Trước cứ nộp ít một chút sau đó mới thử tăng từ từ lên, chúng ta cũng có thêm cơ hội. Nếu một lần đưa nhiều quá, nhu cầu bên kia cũng rất có thể nước lên thuyền lên, khẩu vị sẽ càng lúc càng lớn, chúng ta ứng phó sẽ càng gian nan, nếu lần nào không thoả đáng không khéo thua toàn cuộc. Nhưng hiện thực bây giờ là chúng ta chỉ đủ tiêu chuẩn thấp nhất mở Linh Chi Mộ Địa, những cống phẩm khác căn bản chưa gom góp được, đúng là nói thì dễ mà nghe thì khó!
Hắn rất tự nhiên đổi xưng hô thành “chúng ta”, mà Phong Quá Hải nghe vậy cũng hiểu, còn cảm thấy thuận tai hơn nhiều.
Đây vốn là việc mọi người nên chung sức!
Khi nghĩ như vậy, Phong Quá Hải đã cực kỳ tin tưởng vào chuyện “Linh Chi Mộ Địa”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.