Ta Là Chí Tôn

Chương 863: Quyết chiến Thiên Huyền nhai (18)




Lúc này, sương lớn trên Thiên Huyền đã quá dày đặc, so với tình huống đưa tay không thấy năm ngón còn càng dày hơn, dù Niên tiên sinh là người bày trận, nhưng cũng không thể ngoại lệ, căn bản không thể nhìn được thứ gì từ xa lắm.
Vân Dương nói:
- Ta ở đây, chờ các hạ xuống.
Lời còn chưa dứt, thân ảnh phiêu miểu của Niên tiên sinh đã lóe lên một cái, theo tiếng tới trước người.
Niên tiên sinh hiện tại, vẫn một bộ thanh bào như trước, toàn thân trên dưới chỉnh tề, ngay cả lông tóc cũng đâu vào đấy, không hề có dấu hiệu như vừa trải qua một trận đại chiến.
Cứ như mới vừa đạp thanh trở về, phong tao lịch sự không nói nên lời.
Trong mắt Vân Dương lóe lên một tia ngoài ý muốn, hiển nhiên là hắn có chút sai lầm với phán đoán về Niên tiên sinh, không khỏi càng thêm cảnh giác.
- Vân Tôn quả là Vân Tôn, không hổ là Trí Tôn.
Niên tiên sinh nhẹ nhàng thở dài một hơi:
- Trận chiến hôm nay, Tứ Quý lâu chúng ta thua.
Vừa đến liền nhận thua?
Đối phương có ý gì?
Vân Dương thầm cảm thấy quái dị:
- Niên tiên sinh chủ động nhận thua, đáng lẽ bản tôn phải lấy làm vui mừng, thế nhưng song phương chúng ta lập trường khác biệt, sớm định sẵn không chết không thôi, thù mới hận cũ, không phải một câu nhận thua là có thể chấm dứt!
Không phải do Vân Dương được lý không nhả, mà rõ ràng song phương đã không thể khoan nhượng, bất kỳ phương thức hòa giải nào cũng hoàn toàn vô hiệu, nhất định phải có một bên triệt để diệt tuyệt, mới có thể chấm dứt nhân quả này!
Niên tiên sinh lặng lẽ nói:
- Vân Tôn có chút hiểu lầm ý bản tọa thì phải, dù bản tọa nhận thua, thế nhưng cũng không phải muốn chấm dứt trận chiến này, càng sẽ không khoanh tay chịu chết. Chiến, vẫn phải chiến, nợ máu chỉ có thể trả bằng máu.
Vân Dương thận trọng nói:
- Ngươi nói tiếp.
- Kết thúc trận chiến này, chỉ có một bên có thể rời khỏi Thiên Huyền nhai!
Niên tiên sinh hít một hơi thật sâu:
- Là ngươi, hoặc là ta.
- Ý Niên tiên sinh, vẫn muốn quyết chiến? Nhận thua không quan hệ tới chuyện này?
Vân Dương nhíu mày.
- Nếu bản tọa muốn ân oán dừng ở đây, Vân Tôn đại nhân có đồng ý không a?
Niên tiên sinh cười lạnh một tiếng.
- Đương nhiên là không thể nào. Chuyện thả hổ về rừng, xưa nay không phải phong cách của bản tôn.
Trong mắt Vân Dương, hằn lên mấy phần hận ý cùng kiêng kỵ. Không nói tới thù lớn cần báo, mà chỉ riêng những hậu quả mà những người này có thể gây ra, Vân Dương tự hỏi bản thân không chịu nổi.
Di họa sâu xa, hậu hoạn vô tận!
Trong Thiên Đường thành, còn có vô số thân bằng bạn hữu, những người mà hắn quan tâm. Những người này, không một ai là đối thủ của đám người trước mắt. Nếu để bọn hắn chạy thoát, sau đó quyết chí trả thù, như vậy tất cả những người có liên quan tới hắn, không một ai có thể may mắn thoát khỏi!
Thậm chí, có lẽ toàn bộ Ngọc Đường đế quốc, cũng sẽ bị những người này phản phệ mà sụp đổ!
Vân Dương chưa bao giờ coi nhẹ trí lực, thực lực của Niên tiên sinh, hoặc phải nói, bất kể là hạng nào, Niên tiên sinh đều là tuyển chọn tốt nhất cho ngôi vị đệ nhất thân!
Có thể nói, so với Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu, trước sau hai đời thiên hạ đệ nhất, Niên tiên sinh mới thực sự là thiên hạ đệ nhất, danh xứng với thực!
- Nếu từ đầu Vân Tôn đã có ý trảm thảo trừ căn, vậy giờ cần gì phải hỏi ta chiến hay không chiến, chẳng lẽ không thấy thừa?
Trong mắt Niên tiên sinh ánh lên hận ý thâm trầm:
- Đối với ta mà nói, coi như Vân Tôn đại nhân chịu dừng tay ngưng chiến, ta cũng tuyệt không đồng ý!
Hắn chỉ một ngón tay, nghiến lợi nói:
- Vân Tôn có thể không để ý tới huyết cừu, thế nhưng thi cốt huynh đệ Tứ Quý lâu còn ở đây, máu bọn hắn còn chưa lạnh, ánh mắt bọn hắn còn nhìn ta!
- Thù này không báo, ta nào còn mặt mũi tiếp tục thống lĩnh Tứ Quý lâu!
Vân Dương thản nhiên nói:
- Ngươi tới đây, ý thực muốn làm gì? Hạ chiến thử? Hay là cố ý tới nói cho ta biết?
- Giang hồ chém giết, chính là ngươi chết ta sống, từ trước tới nay không có gì đáng trách. Lực không bằng người bị người giết, càng là kết cục vốn định, cũng không có gì đáng bàn.
Niên tiên sinh nói:
- Có điều, các huynh đệ ở bên nhau bao năm như vậy…
Hắn ngừng lại một chút, thanh âm có chút nghẹn ngào, thế nhưng lập tức đã kìm lại, ngẩng mặt lên, nhìn lên bầu trời, lo lắng nói:
- Bao nhiêu xuân thu, qua bao mưa gió, nhớ lại bao năm nay, những huynh đệ này, người ít nhất cũng ở cùng ta hơn ngàn năm…
- Trong đó, Tứ Quý sứ giả, quen ta từ tận… ba ngàn năm trước…
- Bây giờ, bọn hắn chết trận, nhưng ta còn sống, có lẽ không sống được bao lâu, sẽ cũng sẽ chết, nhưng… chỉ cần Tứ Quý lâu còn người sống, quyết không cho phép huynh đệ mình phải phơi thây hoang dã!
Vân Dương giật mình:
- Ngươi tới đây, là muốn nhặt xác cho bọn hắn? Để bọn hắn chết được an ổn?
Niên tiên sinh âm trầm nói:
- Chính là như vậy, mọi người là huynh đệ, dù thế nào, ta cũng phải nhặt xác cho bọn hắn. Ngoài ra, ta còn muốn thu hồi thần cốt!
- Thần cốt…
Vân Dương nhíu mày trầm tư, một ý niệm bỗng hiện lên trong đầu.
Niên tiên sinh trầm thấp nói:
- Ta sẽ tận sức để bọn hắn được nhanh chóng nhập thổ vi an, rạng sáng ngày mai, ngươi ta nhất quyết tử chiến, triệt để kết thúc ân oán này!
Hắn cười thê lương:
- Bản tọa nghĩ, Vân Tôn đại nhân sẽ không keo kiệt chút thời gian này chứ?
Vân Dương nhàn nhạt nói:
- Hôm nay còn có ngươi có thể giúp bọn hắn nhập thổ vi an, lại không biết ngày sau ngươi chết ở đây, lại có ai đến giúp ngươi nhập thổ vi an?
Niên tiên sinh cười cười:
- Ta tin Vân Tôn đại nhân, sẽ không để bản tọa phơi thây hoang dã.
Vân Dương trầm mặc một chút.
Lý trí nói cho hắn, không thể để Niên tiên sinh thu số thi thể này.
Mà trực giác cũng cho hắn biết, nếu để Niên tiên sinh làm thế, sẽ đẩy hắn vào tình thế cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng, thỉnh cầu này của Niên tiên sinh lại quá quang minh chính đại, hợp tình hợp lý, khó mà cự quyệt.
Dù là hai quân giao chiến, không chết không thôi, nhưng đối phương đã chết, dù thế nào cũng nên để cho người sống thu thi thể!
Người chết là lớn nhất, nhập thổ vi an, chính là chuyện tuyên cổ dĩ hàng, là chuẩn tắc hành tẩu nhân thế!
Kế Linh Tê khó hiểu nhìn Vân Dương.
Dưới cái nhìn của nàng, việc này cũng không có gì cần cân nhắc, trước khi quyết chiến, địch nhân muốn thu thi thể huynh đệ, đây vốn là chuyện hợp tình hợp lý, mấy ngàn năm ân nghĩa, sao có thể dứt bỏ.
Thế nhưng, vì sao Vân Dương phải do dự, xưa nay, hắn vốn không phải là một người tuyệt tình quả ý a.
Vân Dương trầm mặc một hồi:
- Thỉnh cầu của tiên sinh, hợp tình hợp lý, trước khi quyết chiến, muốn thu lại thi thể của huynh đệ, thực sự khiến Vân mỗ bội phục, có điều, Vân mỗ cũng có một điều kiện.
Thần quang khẽ biến ảo trong mắt Niên tiên sinh, nói:
- Xin hỏi là điều kiện gì?
Vân Dương chậm rãi nói:
- Thần cốt trên người người chết, ta muốn lưu lại mấy khối, hẳn là Niên tiên sinh cũng không ngại đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.