Ta Là Chí Tôn

Chương 850: Quyết chiến Thiên Huyền nhai (5)




Niên tiên sinh nói xong, chờ đám người phản ứng, nhưng đám người phía dưới lại không có ai nói chuyện tiếp lời, tất cả đều lựa chọn trầm mặc im lặng, nửa ngày không ai nói gì.
Mười chín người không ai lên tiếng, sắc mặt càng không dễ nhìn, hoặc tái nhợt, hoặc lãnh túc, không có bất kỳ người nào giữ được vẻ thong dong.
Tiếp qua nửa ngày, rốt cục có người mở miệng…
- Đao của Vân Dương, theo tin tức thu được, chúng ta có thể kết luận, đao này không những sắc bén dị thường, binh khí của chúng ta không thể tranh phong, hơn nữa nó còn có thể tùy ý biến hóa dài ngắn, đặc tính này có thể nói là khó lòng phòng bị, lại không thể không phòng! Binh khí trong tay chúng ta tự có thể tính là nhất đẳng thần binh lợi khí, nhưng dưới đao của đối phương, nhiều lắm chỉ đủ duy trì trong nháy mắt liền hỏng, chỉ riêng điểm này, đã là vấn đề nan giải, khó mà giải quyết!
Một người máu me đứng lên:
- Chuyện này ta từng trải, ta nhận thấy, tu vi của Vân Dương dù cũng có chút sâu xa, cuối cùng với lực lượng một người, thì cũng chỉ có hạn. Có điều, với bảo đao trong tay, chẳng khác nào tăng bội số chiến lực. Chúng ta đối đầu với Vân Dương, thực sự vô năng chống lại sự sắc bén của hắn, một khi vô ít tiếp xúc, như vậy sẽ là kết cục đầu một nơi, thân một nẻo, hồn đi cửu tuyền, không giải quyết được điểm này, chúng ta khó có cơ hội thắng!
- Thậm chí chúng ta còn không thể xác định, binh khí của chúng ta có thể va chạm mấy lần với bảo đao của hắn!
- Độ khó chơi của Vân Dương thực sự vượt ngoài dự liệu của chúng ta, thực sự do với Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu liên thủ còn đáng sợ hơn, lấy lực lượng của ta, cho dù đối đầu với hai đời thiên hạ đệ nhất, mặc dù không thể may mắn chiến thắng, nhưng cũng có thể nỗ lực quần nhau một thời gian, thế nhưng đối đầu với Vân Dương, ngay cả năng lực tìm chỗ trống cũng đều khó mà được.
- Hơn nữa, tu vi bản thân Vân Dương cũng không thể coi thường, vừa rồi chỉ tiếp túc hai lần ngắn ngủi, nhưng uy thế, chiến lực, lực bộc phát của hắn đều lộ rõ một điểm, tu vi của hắn không kém khôi thủ. Bình tĩnh mà nói, coi như không có cây đao này, hắn cũng là tồn tại không hề thua kém Lăng Tiêu Túy, thậm chí… biểu hiện hiện giờ của hắn, còn chưa phải là cực hạn, ngươi có biết, Vân Dương đã phát huy mấy thành lực lượng? Bảy thành, chín thành, mười thành, lại hoặc chỉ là năm thành?!
- Còn một điểm cũng không thể coi thường, đao pháp mà Vân Dương vận dụng cũng vô tình tinh diệu, có thể nói là siêu diệu ít thấy. Nếu chỉ lấy chiêu pháp mà luận, chúng ta, không bằng hắn!
- Tổng hợp ba ưu thế này, tu vi cao, bảo đao vô song, đao pháp siêu diệu. Vẻn vẹn chỉ một mình Vân Dương, nhưng độ nguy hiểm có thể bằng ba người Lăng Tiêu Túy liên thủ!
Người này thở dài thật sâu:
- Lo lăng trước đó của khôi thủ, thực sự không hề sai. Thực sự là chúng ta đã quá khinh địch chủ quan. Tình huống hiện tại… không phải là đề cao người mà diệt uy phong nhuệ khí của mình, mà là thực tâm nói… lần quyết chiến này, nếu không phải nhất quyết tử chiến, vậy nếu Vân Dương muốn tập trung muốn toàn thân trở ta, chí ít có tới tám thành nắm chắc, còn chúng ta…
Hắn nói đến đây, đột nhiên dừng lại, không tiếp tục nói nữa.
Những mọi người, đều có thể hiểu ý hắn.
Tình huống hiện tại, Vân Dương muốn đi thì đi, phe hắn không có bao nhiêu nắm chắc có thể lưu đối phương, cho dù quyết chiến đến mức nhất định rồi, Vân Dương vẫn có thể tới lui tự nhiên, bảo đảm tự thân an toàn, cho dù lần này không thắng, vẫn có chỗ trống để ngóc đầu lại, ngược lại, Tứ Quý lâu chẳng những sẽ phải chịu tổn thất to lớn, lại không thể khóa chặt chiến cục, bảo đảm chiến quả cố định!
Kết quả này không phải là điều mà bọn hắn muốn thấy, nhưng cũng là cục diện có khả năng xảy ra nhất.
Sắc mặt đám người càng trở nên khó coi.
Trước khi Vân Dương đến, bọn hắn đều tràn đầy lòng tin, đều cho rằng khi thân phận Vân Dương đã lộ ra ngoài, dưới tình thế không thể làm gì khác mới lựa chọn quyết chiến, mà phe hắn lại nắm chắc thắng lợi trong tay!
Trận này, thắng bại không cần lo lắng!
Nhưng hiện thực bây giờ, lại gần như hoàn toàn tương phản!
- Nữ tử kia… phản chấn trên người nữ tử kia càng thêm khủng bố.
Một người khác đã từng giao thủ với Kế Linh Tê, trên mặt còn có phần trắng bệch, nói:
- Hai huynh đệ kia rõ ràng đã đắc thủ, đánh trúng mục tiêu, tuyệt không khoa trương giả bộ, một người trảm lên cổ nàng, nhưng lại bị đánh bay lên không, giữa không trung lại chia năm xẻ bảy, toái thi mà chết. Người còn lại dùng kiếm đâm trúng tim, nhưng cũng tương tự bị phản chấn mà chết. Càng đáng sợ hơn chính là sau hai lần trúng chiêu, bản thân nàng ta lại lông tóc vô tổn, hoàn toàn bình thường.
- Tu vi của nữ tử này, theo ước định ban đầu của chúng ta, phỏng đoán cẩn thận nhất cũng phải cùng cấp với Lăng Tiêu Túy Độc Cô Sầu, cho nên trong suy tưởng ban sơ của chúng ta, tu vi này cũng chính là nguyên nhân mà Vân Dương để nàng tới đây, nhưng nếu chỉ vẻn vẹn là tu vi, chỉ cần bố trí sát chiêu nhất định, liền có thể ứng phó, trên thực tế, chúng ta cũng làm vậy, thậm chí còn thuận lợi hơn cả khi chúng ta giả định, nhưng kết quả cuối cùng, lại quỷ dị không thể tưởng tượng nổi, nếu nói sự khó đối phó của Vân Dương vẫn còn trong tình lý, mà sự quỷ dị của nữ tử này, lại hoàn toàn không thể lý giải nổi… chuyện này, có thể nói là việc cấp bách mà chúng ta cần giải quyết.
Nói đến đây, ngay cả Niên tiên sinh cũng trở nên sầu lo, chứ đừng nói tới người khác.
Tu vi cái thế, đã khó choi dị thường, lại còn không sợ bị thương, thực sự không cách nào ứng phó!
Thậm chí ngoài không sợ bị thương, còn có một cái đánh lén phản chấn, đao chặt cổ, kiếm đâm tim không thương thì cũng thôi, lại còn phản chấn đánh chết người, rõ ràng là chơi xấu!
Mà cái tình thế không tưởng này, lại cứ thế quỷ dị phát dinh.
Càng nguy hiểm hơn là câu nói của người trong cuộc kia: Càng đáng sợ hơn chính là sau hai lần trúng chiêu, bản thân nàng ta lại lông tóc vô tổn, hoàn toàn bình thường.
Bị chặt cổ đâm tim không chết, lại còn xuất chiêu phản chấn người ta, điều này nghe qua xác thực rợn người, nhưng có lẽ là đối phương sử dụng một dị thuật thần bí nào đó, như vậy một hai lần có hiệu quả, nhưng thực tế vẫn phải có ảnh hưởng tồn tại, chỉ là nhất thời không thể hiện ra, thế nhưng câu lông tóc vô tổn, lại hoàn toàn phá vỡ ý nghĩ này!
Coi như nữ nhân kia có dị pháp hộ thân, nhưng bọn hắn dùng mạng điền vào, có khi còn có thể phá được hộ pháp của đối phương?
Thậm chí, nếu như dị pháp của đối phương không chút sơ hở, vừa phòng hộ tuyệt đối, lại thêm cực đoan phản phệ thì sao?!
Vậy thì một chút biện pháp cũng không có, căn bản không tồn tại bất kỳ khả năng gì có thể giết được nữ tử này!
Giết không chết, trốn không thoát, đánh không nổi.
Đối phương… thực sự không sợ đánh, mà là sợ không đánh, sợ người không dám đánh!
- Tình thế này càng khiến người buồn nôn, so với Vân Dương kia còn càng thêm khó nuốt…
Một tên cao thủ Tứ Quý lâu thở dài thườn thượt, cảm thán vô kế khả thi.
Niên tiên sinh cau mày thâm thúy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.