Ta Là Chí Tôn

Chương 845: Uy năng chân chính của Thiên Ý Đao Pháp




Chính là Niên tiên sinh vừa rồi mới nói chuyện với Vân Dương!
Kế Linh Tê ở bên còn chưa kịp nói gì, Niên tiên sinh đã ôm thi thể biến mất.
Thực sự hoàn toàn không để trận chiến chỗ xa xa kia vào trong mắt.
Vân Dương đột nhiên chém mạnh một đao, Xuân Thiên ứng đao lui ba trượng, cười ha ha nói:
- Niên tiên sinh, lập trường song phương đã quá rõ, sinh tử giao phong cũng chỉ là chuyện sớm muộn, sao không ra mà chiến một trận, nhất quyết một phen?
Thanh âm ung dung của Niên tiên sinh truyền đến:
- Trận chiến này, thế nào cũng phải để cho Vân Tôn ngươi được tôn trọng đáng có. Giang hồ ăn oán vốn khó nói đến công bằng, nhưng trận này lại do Vân Tôn chủ động mời, bên ta không những chiếm ưu thế sân nhà Khống Linh đại trận, càng có người đông thế mạnh, như vậy giờ tạo nên một chút hoàn cảnh chiến đấu tương đối công bằng một chút cũng xem như là hồi báo đi.
Vân Dương cười nhạt nói:
- Công bằng? Ha ha, bất kể công bằng thế nào, đều vẫn chỉ là vây công, cần gì phải bịt tai trộm chuông, lừa mình dối người, làm như vậy, không phải càng khiến người chê cười hay sao.
Thanh âm Niên tiên sinh mang theo ý cười:
- Lừa mình dối người hay không tự ngươi ta biết. Trận chiến này, đúng thực là chúng ta muốn tự mình tiến lên, tất cả vây công, nhanh chóng chấm dứt trận chiến này. Nhưng Xuân Thiên lại muốn xung phong nhận việt, muốn ước lượng khả năng của Vân Tôn, thân là lâu thủ, ta cũng muốn tác thành cho lão thần tử như hắn, để hắn dùng chiến lược của mình, đánh với ngươi một trận.
- Sinh tử, tất cả đều kết thúc.
Vân Dương khẽ rung động:
- Cho dù vì vậy mà chết? Người chết đã chết rồi, vậy người may mắn còn sống thì sao, các ngươi có nhiều người như vậy, lại trơ mắt nhìn bọn hắn dần chết dưới đao ta?
Niên tiên sinh đạm mạc nói:
- Sinh tử có định số. Dù vậy mà bỏ mình, đó cũng là lựa chọn của Xuân Thiên, đây là quyết định của toàn bộ chúng ta, không chỉ là tôn trọng ngươi, mà cũng là tự chúng ta tôn trọng sinh tử của mình.
- Bất kể lúc trước thế nào, lên chiến trường, đều phải tự chịu lấy kết quả mà bản thân đã chọn. Cho dù chúng ta có muốn giúp đỡ, cũng phải chờ đến khi thắng bại rõ ràng rồi nói sau.
Vân Dương thét dài một tiếng:
- Ta hiểu, đã như vậy để ta tiễn ba vị này lên đường, còn các ngươi có tâm muốn tiến, bản tôn cũng dứt khoát cho các ngươi một cái nhẹ nhàng!
Lời còn chưa dứt, đao chiêu chém ra, đao quang tứ tán, tựa như một mảnh sóng ánh sáng, lập tức quen ngang toàn trường.
Đao Bất Dung Tình, Đao Bất Lưu Tình, một chiêu hai thức, đồng thời triển khai.
Một tiếng ô xé gió vang lên, đao quang đại tịnh.
Ba người đối diện đồng thời sinh cảm giác, giờ khắc này, bọn hắn không chỉ đối mặt với một người, mà là đối mặt với đại đạo mà bản thân suốt đời theo đuổi!
Phàm là người bước lên tu đồ, chỉ có thể dựa vào cố gắng của bản thân, nghịch thiên mà đi, lội ngược dòng nước!
Không cho phép bất luận sai lầm.
Chỉ cần một chút sai lầm, như vậy tuyệt không có nửa điểm lưu tình.
Đây vốn là chân lý tu hành, tu giả cao thâm không ai không biết!
Mà lúc này, ba người cũng đều ngạc nhiên minh ngộ, từ khi bản thân bước lên con đường này, đã là một lựa chọn sai!
Cho dù lảo đảo bước đến hiện tại, kiên trì đến bây giờ, nhưng phía trước không có đường,
tiền đồ hóa hư không!
Xuân Thiên lập tức trở nên đau thương, ngửa mặt quát to mộ tiếng:
- Sai lầm rồi sao? Hóa ra con đường này, lại là đi nhầm sao? Ta có nhiều sai lầm như vậy sao?
Giữa tiếng kêu gào thảm thiết, cả ngươi mê mẩn, đột nhiên trố mắt nhìn.
Một chút phân thần, một đao quang như lụa mỏng đã vút qua người hắn.
Một thân thể, lặng yên chia thành hai nửa, nửa trên tà phi bay ra, rơi trên mặt đất, hắn vẫn không cảm thấy nửa điểm thống khổ, vẫn ngẩng đầu hỏi trời:
- Thực sự là sai lầm sao? Như vậy, làm sao mới đúng…
Lời chưa dứt, nửa thân trên ngửa mặt lên trời mà ngã, không còn tiếng thở.
Hư ảnh đại đạo đột nhiên lóe lên, đương đượng hai tiếng, hai vị Thần sứ cũng tuần tự trúng đao, máu me đầm đìa, bi thương sâu sắc, chỉ là trên người hai người có thần cốt, cường độ thân thể hơn xa người thường, cho nên cũng không lập tức chết, ánh mắt vẫn mê mang, lẩm bẩm nói:
- Sai rồi? Sao có thể lại sai rồi?
Vân Dương hừ một tiếng:
- Cửu Tôn hiện thế chính là ý chí đại đạo, Tứ Quý lâu các ngươi nghịch thiên mà đi, sao có thể không sai?
Ánh mắt hai người lại tự mê mang biến thành lăng lệ, gầm thét một tiếng:
- Thân là người tu luyện, đều là từ nhục thể phàm thai, tu đến cảnh giới trường sinh, có ai mà không lội ngược dòng nước, nghịch thiên mà đi? Tại sao đến chúng ta lại biến thành sai rồi?
Hai người hô thảm thiết, nhưng đại đạo chi lộ giữa không trung lại càng biểu hiện: Sai! Các ngươi sai!
Sai lầm rồi sao? Hai người đột nhiên nản lòng thoái chí.
Thiên ý lóe sáng giữa không trung, nói rõ hết thảy.
Còn đường của các ngươi, sai!
Tiến lên, rốt cục không đường.
Hai người lớn tiếng gào thét:
- Chúng ta có thần cốt gia thân, chúng ta chính là thần! Chúng ta có lỗi gì? Có lỗi gì?
Vừa kêu lớn, vừa liều mạng xuất đao, ngăn cản đạo mang chém xuống từ đại đạo.
Đao quang giữa không trung lại biến ảo, đại đạo chi môn cũng biến ảo vô tận.
Tựa như muốn nói rõ một chuyện.
Các ngươi cấy thần cốt vào cơ thể, cuối cùng không phải tự thân luyện thành, cho nên các ngươi sai!
Thần trong mắt các ngươi, vì sao lại để lại thần cốt? Bởi bọn hắn, cũng không phải thần chân chính.
Đã như vậy, bọn hắn vốn cũng sai, các ngươi lại còn đi theo vết xe đổ, chẳng phải các ngươi sai càng thêm sai?
Sai càng thêm sai, nào còn sinh lộ?
Hai người vừa ngăn cản, vừa lắng nghe thanh âm đại đạo, đột nhiên cảm thấy mất hết can đảm!
Sai càng thêm sai!
Sai càng thêm sai a!
Giữa tiếng kêu gào thê thảm, hai người đã quyết tử chí, đột nhiên biến thành tuyệt vọng, hét lớn:
- Nếu đã sai, hơn nữa còn là sai càng thêm sai, như vậy sống còn có ý gì?
Trong tiếng cười thảm, vừa nhào người tới, đối mặt với Thiên Ý Chi Đao, không tránh không né, hung hãn không sợ chết.
- Đao Ngoại Hồng Trần!
Một mảnh sương đỏ hiện lên, lăng không chém tới, đao quang mê ly xuất hiện, tựa như một cái hồng trần nhân thế khác.
Cảnh tượng kinh dị như vậy, hai người đều chấn động, đao kiếm trái phải dùng toàn lực vung chém, đã hoàn toàn không có lực sát thương đáng nói, đao quang như sương mù nhàn nhạt, lóe lên bên cổ hai người, thắng bại đã phân.
Hai viên đầu người xoay tròn bay ra ngoài.
Nhưng, sắc mặt hai người lại có vẻ thế mà bình tĩnh lạ thường.
Tựa như rốt cục cũng được giải thoát, tựa như đã tìm được đại đạo chân chính.
Đao quang lướt qua, máu me đầm đìa, lập úp hồng trần!
Vân Dương thu đao đứng thẳng, lẩm bẩm tự nói một tiếng:
- Hóa ra… đây mới thực là… Thiên Ý đao pháp…
- Mỗi một đao… đều là thượng thiên chi ý a.
Trước đó, mỗi lần hắn dùng Thiên Ý đao pháp, đều là lấy người ngự đạo, lấy đao chiêu hoàn mỹ mà thủ thắng, thế nhưng đến lần này, Lục Lục trợ giúp, đem tất cả uy năng phó thác cho Vân Dương vận hành, thậm chí, thần thức của Lục Lục cũng đã kết hợp vào trong thàn sức của hắn, để hắn lần đầu phát hiện áo nghĩa tinh túy trong đao chiêu!
Uy năng của Thiên Ý đao pháp, trước đó hắn mới chỉ phát huy được da lông bên ngoài, tựa như gãi ngứa ngoài giày, không bắt được chân ý!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.