Ta Là Chí Tôn

Chương 843: Thiên Thượng Hữu Vân, Vân Trung Hữu Đao!




Nửa canh giờ, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn!
Nhưng với đám người Phó Báo Quốc vẫn luôn chờ đợi, thời gian này lại như một ngày bằng một năm!
Nháy mắt như năm qua, qua mỗi chén trà, một nén nhang, một nháy mắt, mọi người đều nóng lòng như lửa đốt!
Vân Tôn đại nhân lên núi lâu như thế, đã nửa ngày trời trôi qua, sao còn không có động tĩnh gì?!
Tình huống trên đó đến cùng đã thế nào?
Cho dù bọn hắn hết lòng tin tưởng Vân Tôn đại nhân, nhưng vẫn luôn có lo nghĩ, không ai ngoại lệ!
Phó Báo Quốc đứng một bên, thần sắc lo lắng lộ rõ trên mặt, vẻ ổn trọng già dặn bình thường đã hoàn toàn không còn thấy bóng dáng.
Thần thái kia, chẳng khác nào kiến bò trên chỏa nóng, chân không thể đứng yên một chỗ, không ngừng đi tới đi lui, thỉnh thoảng còn ngóng trông nhìn lên núi, trong miệng cất tiếng thở dài.
- Sao vậy chứ?
- Sao nửa điểm động tĩnh cũng không có?
- Nếu là quyết chiến, càng là đỉnh cấp quyết chiến… sao lại vô thanh vô tức như vậy được?
- Là chiến đấu còn chưa bắt đầu, hay là đã kết thúc?!
- Nghe nói cao thủ quyết chiến, động tĩnh sinh diệt, chỉ trong nháy mắt, liệu có thể nào…
Đám tướng quân bên cạnh cũng vò đầu bứt tai, lo lắng hận không thể không lên núi, xem xét đến tột cùng.
Một hồi lâu sau…
- Đại soái, nếu không chúng ta lên núi xem một chút.
Một vị tướng quân lo lắng nói:
- Ta thực sự không chờ được nữa.
- Cũng được…
Phó Báo Quốc vừa nói ra miệng, lời còn chưa dứt, đột nhiên…
Một tiếng hét chấn động trời cao, phá toái hư không, mang theo sát cơ sâm nhiên vô địch: “Niên tiên sinh, đến chiến!”
- Là thanh âm của Vân Tôn đại nhân!
Phó Báo Quốc nghe tiếng, nhất thời phấn chấn lại.
Ánh mắt đám người còn lại cũng phát sáng, rõ ràng chỉ mới nghe thanh âm này, cũng đã khiến bọn hắn kích động đến không kìm nổi!
Lập tức, một tiếng cuồng bạo cũng vang lên, tựa như thiên lôi địa hỏa, trong chốc lát núi rung đất chuyển, đám người cách chừng hơn ba mươi dặm không gian, vẫn có thể cảm nhận được đất dưới chân đang không ngừng chấn động.
Thậm chí, có một số binh sĩ bị chấn đến bay khỏi mặt đất, ngã sang một bên.
Cùng lúc đó, thanh âm Vân Dương lại lần nữa vang lên:
- Phó Báo Quốc, đưa nhân mã của ngươi triệt thoái ba mươi dặm! Thiết huyết chiến sĩ của Ngọc Đường ta, không thể tổn thất vô ích ở đây!
Phó Báo Quốc nghiêm nghị đứng nghiêm, trầm giọng nói:
- Tuân mệnh!
Mặc dù các rất ca, mặc dù không nhìn thấy được đối phương, nhưng Phó Báo Quốc vẫn làm như Vân Tôn đang đứng trước mặt, nghiêm cẩn túc mục như tướng quân nhận lệnh.
- Toàn quân triệt thoái, lập tức hành động!
Mà lúc này, từng tiếng oanh minh không ngừng truyền xuống.
Quyết chiến, rốt cục bắt đầu!

Vân Dương cùng Kế Linh Tê bước ra khỏi Cửu Tôn miếu, trước mặt đã hiện bảy người, từng người đều quanh quẩn sát cơ sâm nhiên.
Người ở giữa, một thanh thanh bào nho nhã, tựa như Xuân Thiên tu trúc, dáng người cao gầy, diện mục gầy gò, trong tay cầm một ống sáo trúc xanh tươi ướt át, sáu người bên cạnh hắn, ba người áo xanh, lại ba người áo vàng.
Không giống người cầm đầu có sát cơ ẩn hiện, sáu người này đều lạnh lẽo nhìn Vân Dương, lệ khí lộ rõ.
- Vân Tôn đại nhân, Tứ Quý chi Xuân, tới đây lĩnh giáo.
Người áo xanh cầm đầu lạnh nhạt cười, thần tình thản nhiên, tựa như đang cùng một đám bạn tốt, xuân ý dạt dào đi đạp thanh.
- Xưng hô thế nào?
Vân Dương hỏi.
- Vân Tôn đại nhân cứ gọi ta là Xuân Thiên là được.
Vị Xuân Thiên đối diện này cười ưu nhã:
- Về phần người bên cạnh ta, ba vị trong đó thứ tự là Nhất Nguyệt, Nhị Nguyệt, Tam Nguyệt. Ba người khác lại là ba vị thần sứ trong Tứ Quý lâu chúng ta. Vân Tôn đại nhân đã nói chuyện với khôi thủ của chúng ta, hẳn là cũng đã rõ thân phận chúng ta a.
- Xuân Thiên… Nhất Xuân Tam Nguyệt Tam Thần sức… đây là đội tình đãi khách tiêu chuẩn của Tứ Quý lâu sao?!
Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt:
- Vậy để ta tới lĩnh giáo cao chiêu của các vị đi, xem thanh danh vạn thế của Tứ Quý lâu, liệu có xứng với thực hay không.
Xuân Thiên nói:
- Chỉ là đi trước khôi thủ, lĩnh giáo cao chiêu của Vân Tôn đại nhân mà thôi.
Hắn tiêu sái cười cười:
- Âm thầm đấu với Vân Tôn đại nhân lâu như vậy, lại chưa hề có cơ hội ra tay lĩnh giáo, nếu lúc này vừa lên đã vây công, không khỏi… quá coi trọng Vân Tôn đại nhân a.
Vân Dương mỉm cười:
- Ta hiểu.
Đích thực là hiểu.
Đám người này, có ai mà không phải tuyệt đỉnh cao thủ? Mà cao thủ như vậy, có ai mà không có ngạo khí? Sao có thể cam tâm, hợp công khi chưa rõ thực lực đối thủ?
Nhất là trước đó không lâu, đối phương vẫn chỉ là con tôm nhỏ. Vậy thì càng không chịu nhỏ nói thành to.
- Vân Tôn đại nhân, mời!
Xuân Thiên cười nhàn nhạt, phong độ nghiễm nhiên.
Vân Dương cười cười:
- Mời!
Giờ khắc này, tử khí trong không gian thần thức của Vân Dương cuồn cuộn mà động.
Lục Lục cũng trang nghiêm hiếm có, hết sức chăm chú hỗ trợ Vân Dương, không dám có nửa phần coi lơ là. Dù sao lúc này, đối với Lục Lục mà nói, cũng là thời khắc sinh tử trực quan nhất.
Trong đan điền, Huyền khí nhanh chóng vận chuyển, trên mặt Vân Dương ẩn ẩn bốc lên tử khí.
Chỉ thấy hai tay hắn chậm rãi duỗi ra, ngón tay trắng nõn thon dài, thường thường duỗi trước người, cười nhạt nói:
- Trận chiến cuối cùng lập tức bắt đầu, để ta bắt đầu chôn vùi từ Xuân Thiên đi, sau trận chiến hôm nay, Tứ Quý không còn, chúng Niên vô Niên!
Keng!
Một tiếng đao mình ầm ầm vang động, lại tựa như vang lên từ tận trong lòng mỗi người, chấn động nhân tâm.
Một thanh đao ưu nhã mỹ lệ xuất hiện, được Vân Dương nắm chắc trong tay.
Dưới ánh mặt trời, trên thân đao lại ẩn ẩn thất thải hà quang, càng lộ vẻ chói lọi huy hoàng.
Trường đao trong tay Vân Dương tự minh ngâm, tựa như chiến sĩ đã mong đợi một trận chiến từ lâu, rốt cục có thể hiện thân trước trận, đó là một cảm giác kích động phấn chấn không nói ra lời, càng là khát vọng khát máu.
- Đao tốt!
Ánh mắt Xuân Thiên sáng lên.
Vân Dương thét dài một tiếng:
- Thiên Thượng Hữu Đao. Nhân Ý Như Vân, Thiên Ý Như Đao. Lấy Vân chi thủ, Chấp Thiên Ý chi đao, tiễn ngươi lên đường!
Lập tức, trường đao giơ cao, gào to một tiếng:
- Đến đi!
Lời còn chưa dứt, một đao ngang nhiên bổ xuống, uy thế tràn trề không gì đỡ nổi, sở hướng vô địch!
Uy thế một đao này không tầm thường, thế nhưng khoảng các song phương lại quá xa, chừng tới năm sáu trượng, vẻn vẹn chỉ đứng tại chỗ xuất đao, sao có thể khắc địch chiến thắng!
Cho nên bảy người đối diện đều khẽ nở nụ cười lạnh, chiến đấu ở cấp bậc này, đứng ở đó xuất đao, có ý gì chứ? Là muốn lập uy, hay muốn diễn trò?!
Công kích như vậy, căn bản không cần để ý tới.
Chẳng lẽ Vân Tôn tự cao tới mức đó, cố ý nhường một đao?
Nhưng sau một khắc, bảy người cùng hãi nhiên biến sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.