Ta Là Chí Tôn

Chương 829: Từ nay là Thần!




Trong hoàng cung.
Hoàng đế Bệ hạ một mình ngồi trong Ngự Thư phòng, giờ phút này, trong tay hắn đang cầm di thư của Thổ Tôn.
Hắn nhìn lại di thư của Thổ Tôn một lần nữa, từng câu từng chữ thậm chí là từng dấu chấm dấu phẩy trong này, hắn đều có thể đọc ngược như chảy, thuộc như lòng bàn tay, nhưng vẫn không nỡ buông xuống, còn muốn xem lại lần nữa.
Tựa như duy trì như vậy, khiến hắn có cảm giác nhi tử của mình còn chưa mất, vẫn còn ở bên người.
Nước mắt của Hoàng đế Bệ hạ không ngừng chảy xuống, im ắng nghẹn ngào. Mặt đất dưới chân đã sớm ướt đẫm cả một mảnh.
Đôi mắt, cũng đã sớm sưng như quả đào.
Thân thể hắn tiếp tục run rẩy, sau một hồi khá lâu, mới dần bình phục lại.
Nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, khẽ hạ lệnh triệu Thu Kiếm Hàn, Phương Kình Thiên cùng Lãnh Đao Ngâm vào cùng nghị sự.

- Chuyện Vân Tôn ước chiến với Tứ Quý lâu ở Thiên Huyền nhai, các ngươi thấy thế nào, nếu có bất cứ đề nghị gì, cứ nói đừng ngại, nói thoải mái.
Nhưng ba vị đại lão lại cùng trầm mặc.
Chúng ta thấy thế nào?
Hoàng đế Bệ hạ nghiêm mặt, trịnh trọng nói:
- Vân Tôn chính là trọng thần nước ta, là lãnh tụ tinh thần của cả Ngọc Đường! Bao năm nay vì đế quốc mà nam chinh bắc chiến, công lao hiển hách, cử thế vô song. Hắn vì đế quốc mà hy sinh nhiều như vậy, mà bây giờ, lại còn tiếp tục cam tâm vì nước, đem cường địch kéo ra khỏi quốc cảnh.
- Thậm chí, vì đế quốc, hắn không tiếc tự nhận lấy ủy khuất vô tận, cũng chỉ vì để mình có thể thoát ly khỏi vòng xoáy chính trị… hết thảy, chính là muốn ổn định tương lai cho Ngọc Đường…
- Cho đến hôm nay, chẳng lẽ chúng ta lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Tôn một mình gánh lấy tất cả? Còn chúng ta lại tập trung tinh thần, thoải mái ngồi mát ăn bát vàng?
Hoàng đế Bệ hạ sắc bén hỏi thăm:
- Cứ như vậy trơ mắt nhìn Vân Tôn vì nước mà chiến? Nỡ lòng nào? Sao mà tâm yên tĩnh cho được?
- Trước giờ, Tứ Quý lâu chưa bao giờ là địch nhân của một mình Vân Tôn, rõ ràng chính là địch nhân của toàn bộ Ngọc Đường đế quốc a!
Hoàng đế Bệ hạ tức giận nói:
- Giờ khắc này, mấy lão già chúng ta cũng biết, rất nhiều người trong nội bộ Ngọc Đường đã làm gì trong trận Thiên Huyền lần trước! Như vậy, nếu trong trận lần này, chúng ta không thể tận chút tâm lực, vậy còn làm được gì?!
Đối với vấn đề của Hoàng đế Bệ hạ, mấy người Thu Lão Nguyên soái càng ngày càng yên lặng, vẫn chỉ có im lặng.
Còn làm được gì?!
Bình tĩnh mà xem xét, chúng ta muốn làm rất nhiều thứ, dù là bỏ cái mạng già của chúng ta cũng không tiếc, chỉ cần có thể hỗ trợ cho Vân Tôn!
Thế nhưng, coi như không cam tâm, trong lòng có áy náy, nhưng… hết lần này tới lần khác lại không làm được gì.
Hiện tại, bất luận một chút xíu vọng động nào, đều chỉ là hành động không biết tự lượng sức mình, sẽ chỉ đem lại kết quả tốn công vô ích, thậm chí tự gây thêm phiền toái. Mà nếu như chỉ lãng phí hay ảnh hưởng tới bản thân thì còn tốt, không chừng sẽ bởi bản thân làm bừa, lại liên lụy đến Vân Tôn, lúc đó bọn hắn chỉ là vướng víu, mệt người mỏi mình.
- Bệ hạ a, đế quốc căn bản không có nhân thủ có thể tham gia trận chiến này, miễn cương gia nhập, không những không làm nên chuyện, thậm chí sẽ biến thành liên lụy tới Vân Tôn…
Thu Kiếm Hàn thở dài một tiếng, thổn thức nói.
Hoàng đế Bệ hạ nhắm mắt lại, suýt nữa bị một câu nói làm nghẹn thở.
- Trẫm có lệnh!
Hoàng đế Bệ hạ nhắm mắt, thanh âm không chút tình cảm:
- Phó Báo Quốc rời Thiết Cốt quan chờ lệnh, mật thiết chú ý động tĩnh Thiên Huyền nhai. Tùy thời tiếp ứng Vân Tôn. Nếu Vân Tôn gặp nguy hiểm, dù phải dùng bốn mươi vạn sinh mệnh đại quân Đông tuyến… cũng phải cam đoan an toàn cho Vân Tôn!
Phương Kình Thiên giật nảy mình:
- Bệ hạ, tỉnh táo, vạn sự chớ hành động lỗ mãng.
- Hiện Trẫm rất tỉnh táo, đây là quyết định sau khi Trẫm đã suy nghĩ rất lâu!
Hoàng đế Bệ hạ nhẹ giọng nói:
- Trẫm, nhất định phải làm được điều gì đó. Nếu không, đời này không an ổn được?!
Ba người Lãnh Đao Ngâm đồng thời thở dài một hơi, nhất thời cũng hiểu rõ, Hoàng đế Bệ hạ đã hạ quyết tâm, không thể dao động.
Mặc dù ba người đều cảm thấy cách làm này rất ngu ngốc, lại càng không có lý trí, thậm chí không hề có đạo lý, đối với quốc gia, không có bất cứ chỗ tốt nào, thậm chí bởi vậy mà tổn hại tới đại nghiệp thống nhất của đế quốc, nhưng, lạ thay, trong lòng mỗi người lại chỉ có vui mừng, từng đợt sóng nhiệt ấm áp chậm rãi dâng trào.
Đi theo một vị Hoàng đế như vậy, vô luận kết cục thế nào, cũng là điều đáng giá.
Bất kể nói thế nào, hắn đều có thể nhìn thấy, những gì mà mọi người hy sinh, đều được đáp lại ngang hàng.
Bản thân điều này, đã đủ rồi.
- Đồng thời, các ngươi bí mật điều tra nghe ngóng một chút.
Hoàng đế Bệ hạ nói:
- Trẫm nhớ kỹ, ngày đó khi Vân Tôn xâm nhập Tử Long thành, đã từng có giao tình… với thiên hạ đệ nhất kiếm khác Quân Mạc Ngôn…
- Chúng ta có thể tận sức tìm Quân Mạc Ngôn, hy vọng hắn có thể chạy tới hỗ trợ Vân Tôn một chút. Vô luận là hắn có bất cứ điều kiên nào, cũng có thể lập tức đáp ứng, bao gồm cả điều kiện để đại quân rút khỏi Tử U.
- Bệ hạ, điều này… sao có thể? Đại quân Tây tuyến đã đại hoạch toàn thắng, muốn triệt để hủy diệt Tử U cũng chỉ là vấn đề thời gian, há có thể rút trong lúc này, để Tử U có cơ hội thở dốc, chuyện này quyết không thể được!
- Sao lại không thể được, nếu có thể đảm bảo Vân Tôn toàn thân trở ra, cho dù tạm thời không diệt Tử U thì sao, trước mắt, Tử U đã bước tới điểm cuối cùng, chỉ có thể kéo dài hơi tàn, nếu có thể dùng nó để đổi an toàn cho Vân Tôn, tranh thủ sinh cơ cho Vân Tôn, như vậy không còn gì tốt bằng!
- Cái nàu, Bệ hạ nói đúng, chúng thần lập tức đi làm.
- Trước cứ tạm thời vậy mã.
Hoàng đế Bệ hạ mệt mỏi phất tay, lập tức như ngớ ra một cái gì đó:
- Phát động thần dân, viết sách lập truyện cho Cửu Tôn, lập bia giữa quang trường.
- Phong Vân Tôn là Hộ Quốc Thần Tôn!
- Vạn thế thiên thu, phàm là khi huyết mạch Ngọc Đường còn chủ chưởng thiên hạ, mỗi lần đại tế tự, quốc vận tế tự, trước bái Vân Tôn, sau bái tổ tiên!
Thân thể ba vị Lão đại khẽ run rẩy.
Làm vậy thực quá nặng a!
.kể từ đó, Vân Tôn đâu chỉ áp đảo hoàng quyền, rõ là sự thật không thể chối cái, cuối cùng tăng thêm một câu:
- Từ nay về sau, ở Ngọc Đường, Vân Tôn chính là lục địa Thần Tiên! Từ hôm nay, thiên thu vạn tái, thụ vạn dân hương hỏa, hưởng Ngọc Đường khí vận!

Mà lúc này đây, Vân Dương cùng Kế Linh Tê đã rời khỏi Thiên Đường thành, đi bên cửa nam.
Bạch Y Tuyết cùng Phương Mặc Phi đứng giữa cửa thành, ngửa đầu xa xa đưa tiễn.
Trên mặt mỗi người, đều đẩy vẻ không nỡ rời bỏ.
- Các ngươi đều có con đường của mình, cần phải tự cố gắng tiến lên, chớ có chủ quan lãnh đạm.
- Nếu các ngươi một mực kiên trì đi theo ta, sẽ làm mất đi bản thân, biến thành gia thần của ta, biến thành thủ hạ của ta. Đây không phải là kết quả mà ta muốn nhìn thấy.
- Ta hy vọng, sau này mỗi người các ngươi đều là tồn tại độc lập, mỗi người đều có được huy hoàng cho riêng mình.
- Mỗi người đều có thể trở thành kiêu hùng hùng bá một phương.
- Ta coi các ngươi như bằng hữu cùng huynh đệ.
- Ba chiếc nhẫn này, mỗi người các ngươi nhận một cái, còn một cái khác, đưa cho Lão Mai.
- Hôm nay từ biệt, có lẽ ta còn sẽ trở về, nhưng cũng có thể là ta sẽ đi.
- Nếu còn có duyên, chúng ta cùng gặp tại Huyền Hoàng giới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.