Ta Là Chí Tôn

Chương 823: Cha mẹ các ngươi đều bị bắt…




- Hung hiểm như vậy…
Kế Linh Tê lập tức cảm thấy phiền muộn tiêu trừ, thay vào đó lại thương tâm lo lắng:
- Hắn không có ai giúp đỡ sao… nhất định bởi vì nhân duyên không tốt!
Nữ tử áo trắng nhẹ nhàng thở dài:
- Chuyện này… ta không thể nói quá nhiều cho ngươi được, ngay cả tên bọn hắn cũng không thể nói… nếu giờ nói, sẽ chỉ hại ngươi…
Kế Linh Tê đang muốn năn nỉ, nữ tử áo trắng nói:
- Tu vi người còn thấp, còn chưa biết đến nhất niệm sinh diệt, càng không biết chỉ cần một suy nghĩ, liền có thể dẫn động cảm ứng ngoài tinh không, rất nhiều người gặp tai ách, cũng chính bởi một cái động niệm dẫn đến tâm huyết dâng trào… nói tóm lại, chỉ cần ngươi cố gắng tu luyện, mau chóng tăng tu vi… đến lúc cần, sẽ tự biết đến.
- Hoặc đến lúc đó, thực sự cần ngươi… tự mình đi giải cứu phụ mẫu trong nước sôi lửa bỏng.
Nữ tử áo trắng nói.
Kế Linh Tê cắn môi, lòng dạ rối bời, lệ quang trong mắt uyển chuyển, trong lúc nhất thời, phương tâm đại loạn, tâm như đay rối.
Không tốt lắm.
Cường địch vây quanh, nguy cơ tứ phía.
Trong nước sôi lửa bỏng.
Cần ngươi tự mình đi cứu…
Tin tức ẩn trong từng câu nói thực quá lớn, hơn nữa… đều không tốt!
Hóa ra là ta trách lầm các ngươi! Hóa ra các ngươi gặp nguy hiểm như vậy? Trong tình thế nguy hiểm như thế, các ngươi vẫn liều mình đưa chúng ta đi!
Còn hao phí tâm huyết, tạo dựng hồng quang bảo hộ, sợ nữ nhi phải chịu thiệt thòi…
Kế Linh Tê buồn rầu, nước mắt rơi như mưa, điềm đạm đáng yêu.
- Khụ khụ.
Nữ tử áo trắng ho khan một tiếng, sắc mặt nhiều ít có mấy phần xấu hổ.
Ta không nói sai nha… một chút cũng không sai nha.
Cha ngươi bị các huynh đệ vây công, cơ hồ không ai cùng trận tuyến, đương nhiên rất thảm…
Mấy huynh đệ của hắn đều là tinh không đại năng, thực sự đúng là cường địch vây quanh, nguy cơ tứ phía!
Về phần mẹ ngươi… ừm, mẹ ngươi cũng là một tên ngoan nhân, ngày ngày đánh nhau với cha ngươi, cho nên cha ngươi càng thêm hãm sâu trong nước sôi lửa bỏng, cái này… nói như vậy cũng không có vấn đề gì a.
Mà vợ chồng liên thể, không thể chia chắt… ừm, cha ngươi tự nhiên là đại biểu mẹ ngươi, mà cha ngươi trong cảnh nước sôi lửa bỏng, vậy mẹ ngươi cũng tự nhiên mà ở bên trong, không có gì sai a…
Hết thảy hết thảy, ta chỉ nói thẳng ra thôi, là tự ngươi tưởng tượng theo chiều hướng xấu nhất, cái này… thực sự không thể trách ta được!
Có điều, sức tưởng tượng của nha đầu này thực cường hãn, rất biết suy nghĩ, rất biết suy nghĩ1
Thế mà còn tưởng tượng được… bị truy sát, bị cầm tù… chờ cứu viện… thời khắc cuối cùng dùng lực lượng cuối cùng đưa ngươi đi…
Trí tưởng tượng như thế mà không đi viết tiểu thuyết, thực sự đúng là lãng phí nhân tài a…
Bên cạnh, Vân Dương cũng mở miệng hỏi:
- Vậy… Mai cô cô, ngài biết cha ta không?
Mai cô cô suýt nữa ngẩng đầu kêu đao.
Hôm nay ta tới giải thích cho hai đứa nhỏ sao? Hơn nữa đều liên quan tới cha các ngươi?
- Cha ngươi… đúng là ta đã trùng hợp gặp một lần.
Nữ tử áo trắng biểu thị bất đắc dĩ, thực sự không thể nói là không quen biết a… trên cơ bản, mỗi năm mấy người này đều tụ lại đánh nhau, cha ngươi đúng là một tên âm hàng a!
Kỳ thực đâu chỉ có cha ngươi, còn có đám thiếu gia Cửu U nữa, mở miệng ngậm miệng là lại thiên ý với thiên lý, một đám dở hơi!
- Cha mẹ ta thế nào?
Vân Dương hỏi:
- Bọn hắn vẫn khỏe chứ? Có phải cũng đang gặp nguy hiểm không a?
Nữ tử áo trắng ngẫm nghĩ một chút, sắc xếp ngôn tử:
- Ừm, cha mẹ hai người các ngươi… hiện hẳn… cùng đang ở một chỗ.
Ừm, nói như vậy… cũng không có gì sai a, bọn hắn ngày nào mà không ở cùng nhau, ta còn chưa nói là tương thân tương ái đâu, mà coi như có nói, vậy cũng không hề sai a!
Vân Dương cùng Kế Linh Tê đồng thời biến sắc.
Vừa rồi, không khó có thể thu được kết luận cha mẹ Kế Linh Tê đang bị vây khốn, tình huống nguy hiểm, ít nhất cũng đã rơi vào khốn cảnh, nếu như cha mẹ Vân Dương cũng tới làm vạn, chẳng phải… cha mẹ của Vân Dương cũng bị vây khốn?
Nước mắt chảy xuôi, Kế Linh Tê thút thít:
- Hóa ra bá phụ bá mẫu cũng bị hãm hiểm cảnh, tình huống nguy hiểm… vì sao?
Vân Dương thầm nghi hoặc: chuyện này… không giống lần trước cô cô ta nói a.
Vân Dương bĩnh tĩnh tỉnh táo nói:
- Xin hỏi tiền bối, đến cùng là ai bắt bọn họ? Mong cho chúng ta được biết, tránh cho đến lúc đối mặt cừu địch, lại không thể tự biết a.
Nữ tử áo trắng đang muốn phân trần, lại đột nhiên nghe thấy tiếng truyền âm, không khỏi giật mình.
Thuận thế truyền âm cho hai người Vân Dương:
- Ta có thể truyền âm cho các ngươi biết, nhưng ít nhất trong thời gian ngắn, các ngươi phải giữ nghiêm bí mật, không được phép tiết lộ ra ngoài, ngay cả giữa hai người cũng không được phép thảo luận, nếu không, hậu quả khó lường. Ta dùng linh niệm, tuyệt không phải hư ảo, nhưng nếu ngươi vừa mở miệng nói, đối phương sẽ lập tức phát hiện.
Kế Linh Tê nghiêm túc gật đầu:
- Ta sẽ không tiết lộ, nhất định nửa chữ cũng không nói ra!
Vân Dương thầm suy nghĩ: Thật hay giả vậy? Cần mơ hồ đến vậy không?
Là thật hay giả?
Nữ tử áo trắng nhẹ giọng nói:
- Người bắt cha mẹ các ngươi, không những có thực lực cao thâm mạt trắc, mà danh tự cũng vô cùng cổ quái… tên của hắn, gọi là Cửu U đệ nhất thiếu.
Vừa nói câu này, nữ tử áo trắng không nhịn được mà thầm nói: Xin lỗi lão Hắc, bọn hắn đều muốn dội nước bẩn lên người ngươi, ta cũng không có cách nào a…
Kế Linh Tê nghiến răng nghiến lợi, oán độc vô hạn:
- Cửu U, đệ, nhất, thiếu!
Mỗi một chữ, đều hận thấu xương.
Vân Dương ung dung lặp lại:
- Cửu U đệ nhất thiếu? Cái tên này… có vẻ quen qune… ừm, vô thượng cường giả trong truyền thuyết của thế giới này gọi là Cửu U Thập Thất Thiếu, không biết có phải có liên quan tới Cửu U đệ nhất thiếu này không?!
Nữ tử áo trắng nói:
- Há chỉ có liên quan, bọn hắn đều là truyền nhân của Cửu U. Chỉ là tên thập thất thiếu kia chính là đời thứ mười bảy trong Cửu U chư thiếu, về phần đệ nhất thiếu, cũng chính là Sơ tổ đời thứ nhất, là kẻ lợi hại nhất trong cả đám.
Vân Dương trầm ngâm nói:
- Lợi hại thế nào?
- Cụ thể lợi hại thế nào…
Nữ tử áo trắng trầm ngâm một chút, nói:
- Có lẽ trong mắt các ngươi, di sơn đảo hải, lên trời xuống đất đã đủ là cường hãn. Nhưng thực lực của vị Cửu U đệ nhất thiếu này…
- Thế nào?
- Ừm, mảnh đại lục dưới chân các ngươi, Cửu U đệ nhất thiếu chỉ cần dậm chân một cái, liền có thể hủy diệt cả trăm ngàn lần! Hắn thổi một hơi, liền có thể chôn vùi nhật nguyệt tinh thần, động niêm sinh diệt, tuyệt không phải hư ảo!
Nữ tử áo trắng ung dung nói.
Vân Dương cùng Kế Linh Tê hãi nhiên thất sắc!
Dậm chân một cái, hủy diệt đại lục cả trăm ngàn lần?!
Thổi một hơi, có thể chôn vùi nhật nguyệt tinh thần!?!
Thực như như vậy, phải đến cỡ nào cơ chứ?
Dưới tinh không này, lại có thực lực đáng sợ đến thế sao?
- Ta không chút khoa trương, thậm chí, ví dụ để so sánh cho các ngươi thấy quá ít, cho nên cũng chỉ mới thô sơ giản lược nói như vậy mà thôi, cái gọi là Cực Thiên chi lực, vị diện bình thường không thể gánh chịu, cũng chính là có nguyên do như vậy.
Nữ tử áo trắng nghiêm túc nói:
- Cho nên, khi thực lực của các ngươi chưa tới, tuyệt đối không nên tùy tiện đi tìm chết!
Vân Dương cùng Kế Linh Tê đều ngưng trọng.
Kế Linh Tê lo lắng, trong mắt rưng rưng, hoảng sợ thất thố.
Vân Dương cau mày, không ngừng tính toán: Là thật hay giả? Là thật hay giả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.