Ta Là Chí Tôn

Chương 809: An bài trước khi lui




Thủy Vô Âm lần nữa trầm mặc:
- Ta cần cân nhắc thêm, chuyện ngươi phó thác, ta vốn không nên có gì chất vấn, nhưng mà người đi trà nguội, ngươi rời đi đã là kết cục đã định, lời ngươi truyền lại, có lẽ sẽ hữu hiệu trong ba năm, mười năm, hai mươi năm, nhưng sau đó thì sao…
Vân Dương gật gật đầu, đưa ra một bộ bản thảo:
- Ta hiểu băn khoăn của ngươi, cũng biết ngươi thật tâm với huynh đệ Cửu Thiên lệnh… đây là thứ ta từng đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi luyện theo nó, vô luận là thể chất hay vấn đề xuất hiện khi luyện công của ngươi, đều có thể giải quyết dễ dàng.
Thủy Vô Âm kinh ngạc nhìn quyển bí tịch trong tay Vân Dương:
- … tốt, nhưng vì sao lại đưa ta lúc này?
- Quyết chiến với Tứ Quý lâu sắp đến, chẳng may nếu ta chết…
Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt, ném cuốn bí tịch vào trong ngực Thủy Vô Âm.
Thủy Vô Âm nói:
- Kỳ thực ta có một chuyện không hiểu, hoặc nói là không thể hiểu nổi.
Vân Dương thư thái nói:
- Ngươi muốn hỏi ta tại sao không lợi dụng Thiên Đạo Xã Tắc môn đúng không?
Thủy Vô Âm nói:
- Đúng vậy, trong mắt ta, chúng ta có thể dùng phương thức khu hổ nuốt lang, để Tứ Quý lâu cùng Thiên Đạo Xã Tắc môn chó cắn chó, dù sao hai nhà này trước giờ chưa từng đi cùng đường a.
Vân Dương nhàn nhạt nói:
- Chỉ tiếc, thực lực của Thiên Đạo Xã Tắc môn dù cường hãn, có thể nói là đệ nhất ẩn tông, nhưng so với Tứ Quý lâu, còn có chênh lệch rất lớn, so với Tứ Quý lâu, nó cũng chỉ là một con kiếm hơi lớn mà thôi, dù cũng có thể chí mạng, nhưng bản chất thì vẫn là sâu kiến.
- Hơn nữa, dù Thiên Đạo Xã Tắc môn có thực lực tương đối, nhưng cuối cùng cũng đã ẩn thế quá lâu, rời khỏi hồng trần, càng thêm bản tính cao cao tại thượng, càng đã mất đi quyền mưu tính toán trong nhân thế, đã không còn cảnh giác đáng có. Cho nên sớm hủy diệt là tốt nhất, nếu để đó, chẳng may bị Tứ Quý lâu lôi kéo, hai nhà liên hợp lại… lúc đó chính là lúc chúng ta vạn kiếp bất phục.
- Mặc dù biết rõ làm như vậy có thể tiết kiệm chút sức cho chúng ta, nhưng ta không dám đi mạo hiểm, hiện tại, không mạo hiểm mới là thượng sách.
Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt:
- Tỷ như chuyện sắc phong lúc trước, nếu Tứ Quý lâu cũng bày mưu tính kế, sẽ tuyệt không có chuyện để chúng ta một kích thành công, tiến tới đưa Thiên Đạo Xã Tắc môn hoàn toàn hủy diệt, có điều kiện tiên quyết này, bày vẽ ra cũng chỉ vô ích thêm chuyện!
Thủy Vô Âm gật gật đầu:
- Thì ra là thế, xác thực như vậy.
Vân Dương lại lấy ra một mai không gian giới chỉ, đưa cho Thủy Vô Âm:
- Trong này có ít tài nguyên, có cả vàng bạc châu báu, còn có không ít ngân phiếu. Trong thời gian huynh đệ Cửu Thiên lệnh tạm thời ẩn núp cùng sau này…
Thủy Vô Âm nhìn mai không gian giới chỉ, trầm ngâm một hồi, mới ngập ngừng nói:
- Được!
Hắn ngẩng đầu nhìn Vân Dương, nói:
- Giờ ngươi an bài hết thảy mọi chuyện như vậy, mục đích cuối cùng là gì?
Vân Dương đứng lên, nói khẽ:
- Không phải các ngươi nói ta là Trí Tôn sao? Thói quen của ta, chính là an bài hết thảy mọi chuyện.
- Vẻn vẹn chỉ là thói quen sao?
Thủy Vô Âm lại truy vấn.
Nhưng khi hắn hỏi ra câu này, trước mặt đã không còn bóng dáng Vân Dương.

Vân Tiêu Dao nhìn Vân Dương ở đối diện.
Trong mật thất hoàng cung, Vân Vương tỉ mỉ đánh giá “Nhi tử” của mình, gương mặt đó vẫn tuấn lãng như trước.
Tựa như nhớ lại năm nào, gương mặt thiếu niên non nớt, nhưng lại tràn đầy kiên cường lãnh khốc.
Bây giờ, mặc dù không dính gió sương, như khóe đuôi lông mày lại đã thay đổi rất nhiều.
- Sao lại tự nhiên tới đây, tìm ta có chuyện gì?
Vân Tiêu Dao ôn hòa hỏi.
- Ta muốn quyết chiến cùng Tứ Quý lâu.
Vân Dương bình tĩnh nói:
- Trận chiến này, ta cũng không có quá nhiều nắm chắc, cho nên, cần sớm an bài một số chuyện.
Vân Tiêu Dao đột ngột quay đầu, bỗng nhiên biến sắc:
- Sao phải vội vã như vậy?
Vân Dương trầm mặc một chút, nói:
- Chính bởi chúng ta không cần gấp, cho nên mới cần quyết chiến a, hướng đi của Ngọc Đường đã được trải bằng. Chuyện thống nhất Thiên Huyền cũng chỉ còn là vấn đề thời gian, nếu giờ cứ kéo xuống, tình huống sẽ chỉ càng bất lợi cho Tứ Quý lâu, cho nên bọn hắn sẽ không cho ta quá nhiều thời gian! Hơn nữa, Ngọc Đường càng không cho ta có quá nhiều thời gian.
- Trận chiến này, dù vội vàng, nhưng bất kể là ta sống hay chết, hết thảy đều có thể bình ổn lại.
Vân Tiêu Dao thở dài một hơi.
Vân Dương đã nói rõ như thế, hắn cũng không thể không hiểu!
Bởi vì trận chiến cuối cùng của Ngọc Đường, Vân Tôn nhất định không thể tham dự.
Vân Tôn vốn đã cao hơn hoàng quyền, chính là thận thoai nhân gian. Nếu ngay cả trận chiến cuối cùng mà Vân Tôn cũn tham chiến, như vậy thế cân bằng tạm thời giữa hoàng quyền và thần quyền sẽ lập tức bị đánh phá!
Có thể Hoàng đế Bệ hạ sẽ tiếp tục không thèm để ý, thâm chí có thể lập miếu lập đền cho Vân Tôn. Nhưng bản thân Vân Dương lại không thể không để ý.
Cho nên Vân Dương mới muốn biến mất.
Mà thời cơ biến mất này, bất kể đối với ai thì cũng đều vừa đúng. Đương nhiên, ngoại trừ bản thân chính Vân Tôn.
- Ngươi cũng nói càng kéo dài, thì tình thế càng bất lợi cho Tứ Quý lâu, vậy sao không cứ kéo dài thêm nữa, chỉ cần hoàng huynh hiểu, những người khác có để ý thì thế nào, cần gì quan tâm bọn hắn!!
Vân Tiêu Dao có chút nóng nảy.
Vân Dương mỉm cười:
- Sao lại không để ý? Đây là quốc gia của ta, vì quốc gia này mà chúng ta đã bỏ ra rất nhiều. Mà hiện tại, ta lại nhận thất, tồn tại của ta sẽ làm ảnh hưởng tới hưng suy của dân tộc, hơn nữa còn là bất lợi đối với đại thế… đương nhiên không thích hợp tồn tại.
- Anh hùng cũng như thế, mặc dù sau này có lẽ sẽ có người nói như vậy là không công bằng với Vân Tôn, nhưng… một anh hùng vượt ngoài hoàng quyền, lại nhất định không thể tồn tại.
- Bởi vì thứ mà chúng ta bỏ vô số công sức, mồ hôi cùng máu đều đổ cả, quyết không thể để vì mình mà hủy đi.
Vân Dương có chút hồi ức:
- Đây là lời Thổ Tôn Lão đại nói, ta vẫn luôn nhớ, âm còn vang bên tai. Hắn đã sớm tính được sẽ có một ngày này, chỉ có điều, hắn không ngờ lại không được nhìn thấy mà thôi.
- Coi như ngươi nói có lý, thế nhưng hiện tại… ngươi nói ngươi xem, biết rõ sẽ phải quyết chiến với Tứ Quý lâu, nhưng sao lại để Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu chạy ra ngoài?
Vân Tiêu Dao cả giận nói:
- Ngươi có bị ngốc hay không, làm như vậy, có khác nào tự chui đầu vào rọ?!
Vân Dương trầm tĩnh nói:
- Ta làm như thế, tự nhiên có lý của ta.
- Lý nào như thế!
Hiển nhiên, Vân Tiêu Dao không hài lòng với câu trả lời qua loa của Vân Dương, quyết hỏi đến tận cùng.
- Lý của ta kỳ thực rất đơn giản…
Vân Dương thở dài một hơi, rốt cục nói:
- Ta vẫn luôn hoài nghi, mục đích của Tứ Quý lâu tuyệt không đơn thuần. Thậm chí còn đang hoài nghi, trong đó còn ẩn chứa thiên đại bí mật nào hay không… mà những chuyện này, trừ ta ra, người ngoài không nên biết…
- Cho đến hôm nay, ta tự tin đã có lực tự vệ, có thể ứng đối với Tứ Quý lâu.
Vân Dương thản nhiên nói:
- Chính vì vậy, ta muốn tự mình đi tìm hiểu, hoàn toàn cắt đoạn nhân quản này.
- Hoang đường!
Vân Tiêu Dao tức giận đến đỏ bừng:
- Ngây thơ! Hoang đường!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.