Ta Là Chí Tôn

Chương 807: Trước khi quyết chiến!




- Được, có điều, lão Lăng, ta cảm thấy việc Vân Dương xử lý chuyện Thiên Đạo Xã Tắc môn khiến ta có chút… ngoài ý muốn.
- Ừm, ý ngươi là… vì sao hắn không dùng phương thức khu hổ nuốt sói?
Lăng Tiêu Túy cười hỏi.
- Đúng vậy. Ta cũng thấy, lực lượng này của Thiên Đạo Xã Tắc môn hoàn toàn có thể lợi dụng cho mình, đem ra đối phó với Tứ Quý lâu cũng là lựa chọn không tồi. Vì sao Vân Dương lại không làm vậy?
- Ha ha… trong đó nhất định còn có nguyên nhân khác, chúng ta không phải là Trí Tôn, nghĩ nhiều như vậy làm gì?!
Lăng Tiêu Túy cười lớn, truy phong như chớp, phi hành trong trời cao, lóe lên như thiểm điện.

Cao tầng Thiên Đạo Xã Tắc môn đã diệt, tông môn cũng diệt đến nơi, thế nhưng phong ba mà bọn hắn gây ra còn xa xa chưa dừng lại, chí ít tình cảnh Vân phủ hiện tại vẫn đông nghìn nghịt, người đông như kiến, muốn nhích cũng khó!
Một hơi gió mát thổi qua không trung, chỉ chốc lát liền đã đi xa.
Toàn bộ Vân phủ hiện tại, cũng chỉ còn một mình Lão Mai đang đau khổ chèo chống, ừm, thực ra cũng không phải chỉ có một người, còn có một đám thị vệ vừa mới chiêu mộ tới nữa, phân bổ khắp nơi phụ trách tiếp đã chỉ dẫn đám người tới tham quan.
Thế nhưng cái công việc chiêu đãi này, lại có thể nói là rườm rà, phiền phức tới cực điểm.
Hết lần này tới lần khác, lại còn không thể nổi giận, thậm chí ngay cả chút biểu cảm không thích hợp cũng không thể xuất hiện.
Chỉ cần một người nghênh tiếp không đúng, liền có thể bị cho là khinh nhờn thần tượng, lập tức bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, mà với cái sóng người này, bị đẩy lên phát là bị đè bẹp dí ngay, bất kỳ một chút gió thổi cỏ lay, nổi sóng chập trùng, đều có thể tạo thành hậu hoạn cực lớn!
Những người khác… tứ đại công tử sớm nhìn thấy thời cơ, từ lâu đã quyết định triệu tập đám hộ vệ chuồn ra ngoài. Phương Mặc Phi cùng sư đồ Bạch Y Tuyết giúp đỡ tiếp đãi ngày đầu, sau đó phát hiện quá mệt, cũng chạy mất tăm mất tích. Vân Tiêu Dao mấy ngày nay ở hoàng cung không về, Bảo Nhi cũng được hộ tống vào cung.
Kế Linh Tê cùng Thượng Quan Linh Tú ở trong nhà, mặc dù Kế đại tiểu thư rất vui mừng khi thấy người trong lòng được hoan nghênh truy phủng như vậy, nhưng mức độ này thực đã vượt xa độ chịu đựng của nàng, mà nàng ở lại đây, mục tiêu lại quá lớn.
Cho nên Kế đại tiểu thư cũng đã lướt đi, chạy đến nhàn khuê mật tránh nạn.
Chỉ có Lão Mai, hắn ngạc nhiên phát hiện… người mệnh khổ nhất có vẻ như chính là lão, chờ đến khi lão phát hiện những người này đã rời đi, muốn chạy cũng đã không còn kịp… cả Vân phủ, chỉ còn có mình lão là có thể ra mặt, nhất định phải đứng ra đảm đương, ứng đối hết thảy!
Thực đúng như trụ đã giữa dòng, hay là dùng độc mộc mà xây cao ốc!
Lão quản gia tưởng chừng lúc nào cũng có thể mệt chết a!
Nhìn đám người tràn đầy thành kính tới triều bái Vân Tôn, Lão Mai như chết cha chết mẹ, trên mặt còn phải mang theo xuân quang xán lạn, mặt mày hớn hở, ngôn từ càng phải như mưa xuân, từng câu từng chữ phải thấm vào ruột người ta.
Thanh phong man mác, lướt qua không dấu vết.
Vân Dương hóa thân thành gió, cũng không dừng lâu, trực tiếp rời đi.
Nói đùa gì vậy, trong cái lúc này, bên dưới tuyệt đối là nơi thị phi, tuyệt đối không thể nhảy xuống.
Hắn chuyển hướng về phía Tiếp Thiên lâu dạo một vòng, quả nhiên phát hiện tứ đại công tử cùng hơn ba mươi tên hộ vệ của cả bốn nhà đều đang ở đây, nhìn từng tên cười ngã trái ngã phải, vui đến quên trời quên đất, Vân Dương cũng nhịn không được mà cười một tiếng.
Khẽ đặt mình vào địa vị người khác, đối với việc tứ đại công tử lâm trận bỏ chạy, Vân Dương cũng không cách nào phê bình, dứt khoát liền không xuống, trực tiếp bay tới chỗ Thượng Quan tướng môn.
Thần thức khẽ cảm ứng, phát hiện chẳng nhưng Kế Linh Tê ở đây, mà ba người Bạch Y Tuyết, Phương Mặc Phi cùng Tiêu Thiếu Khanh cũng đã có mặt.
Gặp lại Độc Cô Sầu, Tiêu Thiếu Khanh cũng mở lệnh cấm tửu, lúc này đang ôm bình rượu lớn, thỉnh thoảng còn từ trong túi móc ra một bông hoa gạo xuống ném vào trong miệng, trong thời gian này, tên gia hỏa này vẫn luôn trong trạng thái ngơ ngơ ngác ngác mà hài lòng.
Theo lời hắn nói, thì chính là đang theo đuổi cảnh giới “Đằng vân giá vũ, phiêu phiêu dục tiên”.
Kế Linh Tê cùng Thượng Quan Linh Tú đang uống trà trong sân, tràn đầy hòa hợp dễ chịu.
Mà Bạch Y Tuyết cùng Phương Mặc Phi đang một trái một phải, một cao một thấp, một người ngồi trên nóc nhà, một người tựa trên cửa viện, mặc dù nhìn như biếng nhác, nhưng Huyền khí quanh thân lại lưu chuyển hoạt bát dị thường.
Lấy trạng thái của bọn hắn, đủ để bảo đảm xuất thủ với bất kỳ tình huống ngoài ý muốn nào xảy ra, cam đoan an toàn cho hai cô gái, cho dù là đỉnh phong cường giả, siêu cấp sát thủ đột kích, cũng có thể tranh thủ thời gian giảm xóc cho hai người.
Vân Dương thỏa mãn gật đầu, chỉ nhìn trạng thái của hai người, hắn có thể khẳng định mình không tìm nhầm người.
Về phần Tiêu Thiếu Khanh… đối với gia hỏa này, Vân Dương đã không còn giữ bất kỳ hy vọng nào nữa.
Sự thật đã chứng minh, gia hỏa này từ mặt mũi đến lớp vải lót, thuần túy chỉ là một tên sâu rượu.
Ngoại trừ uống rượu, say, đi ngủ… ngoài ra thực sự không còn chuyện gì khác!
Con hàng này cùng tứ đại công tử, được Vân Dương đưa vào nhóm không cầu phát triển.
Còn có bốn nhóc nhung cầu tuyết trăng, lăn qua lăn lại trong sân.
Chỉ nhìn qua cũng thấy, một mảnh yêu vui tường hòa.
Chỉ có điều, Vân Dương vẫn có thể phát giác, trên sân vẫn luôn có mấy đạo khí tức quỷ dị lượn qua lượn lại, khiến cho không khí yên vui tường hòa lại ẩn ẩn một cỗ hương vị hương khói như có như không.
Đạo khí tức kia, như huyễn như thực, mặc dù lấy thần thức hiện tại vủa Vân Dương, vẫn có chút đắn đo khó định, muốn tìm ra đầu nguồn cụ thể, lại càng khó khăn hơn.
Chỉ có một cảm giác đè nén không thoải mái là chân thực dị thường!
Mà Kế Linh Tê, Kế đại tiểu thư cũng thỉnh thoảng đưa mắt hồ nghi nhìn quanh bốn phía, ánh mắt nghi ngờ không xác định, lại khiến Vân Dương càng thêm khẳng định trong sân có vấn đề.
Rất hiển nhiên, Kế Linh Tê cũng phát hiện tồn tại của đạo khí tức quỷ dị này.
Nhưng cũng như Vân Dương, cũng không thể xác định vị trí chân thực của nó.
Có điều, biểu lộ lo lắng kia đã nói rõ quá nhiều vấn đề.
- Thứ này… là thần thức của đỉnh cấp cường giả phóng tới giám sát?!
Vân Dương thầm suy nghĩ:
- Trong lúc này, lại có cao thủ như thế dùng thủ đoạn này giám sát, rõ ràng là muốn tìm kiếm ta, mượn những người phía dưới để khóa chặt ta!
- Nói cách khác, người phía dưới đã rơi vào trong vòng nguy hiểm, chỉ là dưới thần thức giám sát mạnh như vậy, ta phải làm gì mới có thể đi vào? Làm thế nào để không đánh cỏ động rắn mà có thể giải quyết nguy cơ bên dưới?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.