Ta Là Chí Tôn

Chương 339: Gặp mặt liền chạy




Đông Thiên Lãnh gãi gãi đầu, càng nghĩ càng thấy không thích hợp, hình như có chuyện gì không bình thường đã xảy ra.
Chí ít đã lâu như vậy, Vân Dương chưa bào giờ đuổi hắn đi như vậy.
Nhưng bây giờ lại hạ lệnh đuổi khách.
Nhất định có điều kỳ quặc!
- Ngươi đi nói với bọn hắn một tiếng, mấy chuyện này ngươi nói lại cho bọn hắn thì hợp hơn!
Thanh âm của Vân Dương dù rất ôn hoàn, nhưng lại chắc chắn không thể phản bác, càng không thể kháng cự.
- Được rồi!
Đông Thiên Lãnh khó hiểu bước ra ngoài.
Lôi Động Thiên thấy Đông Thiên Lãnh lung lay biến mất ngoài cửa, nặng nề nói:
- Vân huynh đệ, chẳng lẽ ngươi...
Vân Dương mỉm cười:
- Không có gì, chuyện gì nên đến sẽ đến. Sớm muộn cũng phải đi, đi trễ không bằng đi sớm, đi sớm tốt hơn.
Lôi Động Thiên đột nhiên trầm mặc, một lúc mới nói:
- Vân huynh đệ, lần này là vi huynh làm liên lụy ngươi.
Lôi Động Thiên không phải kẻ ngốc, càng không phải thiếu gia chỉ biết ăn chơi. Mặc dù tính cách có chút thiếu hụt, nhưng cũng không phải là ngươi không biết tốt xấu.
Hắn há có thể không biết, sở dĩ Vân Dương đuổi đám người Đông Thiên Lãnh gấp như vậy, đương nhiên vì sợ Vân phủ sắp gặp nguy hiểm?
Mà Vân phủ nguy hiểm, chín thành chính là do hắn mang tới.
Nếu bỏ qua hắn, dù Vân phủ có đối đầu với Tứ Quý lâu, cũng tuyệt không phải mục tiêu đối tượng để Tứ Quý lâu nhằm vào, càng không thể nào sắp lên đầu bảng!
Vân Dương nhẹ giọng cười:
- Lôi huynh nghĩ nhiều rồi, coi như không có Lôi huynh, sớm muộn cũng có một ngày đệ cũng phải đối đầu trực diện với Tứ Quý lâu!
Lôi Động Thiên thở dài thật sâu.
Sao lại không có quan hệ? Sớm muộn đương nhiên khác nhau, có lẽ cả đời cũng không có ngày này, thâm tình như vậy, thực sự đã không thể bồi thường!
...
Vân Dương nhìn đám người Thu Vân Sơn yên lặng thu dọn đồ đạc, thường xuyên dùng ánh mắt không hiểu liếc qua, sắc mặt bình tĩnh, không nói một lời.
Từ trước tới nay, hắn luôn có dự định sẽ lấy tứ đại gia tộc làm pháo hôi, thậm chí bao gồm cả bốn người Đông Thiên Lãnh.
Cho nên hắn nói ra chuyện bồi dưỡng Huyền thú, để tứ đại gia tộc phái người tới đây. Hiện tại, chiến lực tụ tập tại Vân phủ, hiển nhiên đã bao hàm không ít cao cấp lực lượng của tứ gia.
Chỉ cần Tứ Quý lâu động thủ, những người này nhất định phải chết.
Nếu thương vong thảm trọng, xúc động tới ranh giới cuối cùng của tứ gia, đương nhiên sẽ tạo thành thế sống mái, không chết không thôi.
Mặc dù tứ gia có dùng tất cả lực lượng, cũng không thể bì nổi Tứ Quý lâu, nhưng ít nhiều cũng có thẻ tranh thủ chút thời cơ cho Vân Dương, bằng vào năng lực của tứ đại gia tộc, chút ít cũng có thể hao tổn một phần sinh lực Tứ Quý lâu.
Nhưng bây giờ, Vân Dương đã thay đổi dự tính ban đầu.
Ngày ấy, Đông Thiên Lãnh bị Lôi Động Thiên đả thương, đám người Thu Vân Sơn đối mặt Lôi Động Thiên mà không chút lùi bước, đã triệt để đả động Vân Dương, khiến Vân Dương nhớ tới huynh đệ của mình.
Trái tim sắt đá đột nhiên mềm nhũn.
Một lần đó, Vân Dương cảm nhận được một mặt khác của tứ đại hoàn khố công tử.
Nghĩa khí!
Tình nghĩa!
Hơn nữa, dù bình thường đúng là tứ đại công tử vì lợi ích mà đến, nhưng bốn người thực sự muốn cùng hắn kết bạn.
Cho nên Vân Dương do dự.
Nhất là lúc đối mặt lợi ích, bọn hắn hoàn toàn không làm mấy trò hề, nếu như Đông Thiên Lãnh vì không tìm được Huyền thú mà dở trò với Huyền thú của ba nhà, như vậy, Vân Dương tất sẽ giữ nguyên kế hoạch ban đầu, bởi vì lừa giết kẻ như vậy, Vân Dương không hề có chút áp lực tâm lý!
Nhưng sự thực là Đông Thiên Lãnh không làm.
Bọn hắn thích lợi ích, biết ghen tị.
Ví như tam gia có Huyền thú mà Đông Thiên Lãnh không có nên ghen tị...
Ví như Đông Thiên Lãnh nhận được Linh Giao bảo kiếm, ba người Thu Vân Sơn ghen tị hâm mộ...
Tất cả đều lộ trên mặt, vô cùng ham muốn!
Nhưng cũng chỉ dừng lại ở biểu cảm trên mặt, lời nói đầu môi.
Chuyện quá đáng, tuyệt không xảy ra.
Đông Thiên Lãnh luôn mồm nói hạ dược thế nào thế kia, cũng chỉ là công phu miệng lưỡi, đến bây giờ cũng không làm gì.
Ba người Hạ Băng Xuyên nghiến răng nghiến lợi muốn cướp Linh Giao bảo kiếm, thề đến đỏ cả mắt, nhưng cũng chưa từng làm thật.
Biết rõ không địch lại vẫn muốn mỉa mấy câu, cũng chỉ muốn ra mặt cho huynh đệ.
Những chuyện này, Vân Dương đều nhìn thấy.
Thực sự đáng quý, đáng ngưỡng mộ!
Bốn tên hoàn khố, kỳ thực trong lòng đều có một phần kiên trì, một phần bất khuất, một phần tình cảm. Bọn hắn vui cười giận mắt, du hí cuộc đời, đáy lòng lại không chút dục vọng với quyền lực.
Hoặc cũng có thể, từ sớm bắt đầu, bọn hắn đã đưa bản thân ra khỏi vòng tròn tranh đoạt.
Tự hiểu bản thân, cho dù không ôm chí lớn, lại có thể sống chân thực, sống thực sự.
Mà ba người Thu Vân Sơn đối mặt với cường giả không thể chống nổi như Lôi Động Thiên, lại vẫn ngang nhiên không sợ, đứng trước sinh tử cũng không lùi bước, điều đó khiến Vân Dương nhớ tới huynh đệ của mình, trong lòng bỗng thầm chua xót.
Trong nháy mắt thay đổi quyết định.
Thả bọn hắn đi!
Loại bỏ tứ đại gia tộc trong danh sách pháo hôi!
Đây là lần đầu tiên Vân Dương động lòng trắc ẩn, chủ động loại bỏ lực lượng có ích ra ngoài cuộc chiến!
“Chỉ mong sau này các ngươi vẫn có thể sống chân thực, sống thuần túy như vậy.”
Vân Dương thầm hy vọng.
- Tiếp đó, ta chỉ còn bốn ngày an bình.
- Trong ba ngày, nhất định phải để bọn hắn đi hết, trễ một chút, rất dễ dẫn đến chuyện ngoài tầm kiểm soát.
...
- Đám người Thu Vân Sơn có thể rời đi, vậy còn Linh Tê và Lan tỷ thì sao?
Vân Dương cân nhắc:
- Phải làm thế nào mới có thể cam đoan an toàn cho hai người họ?
Trước đó, để hai người ở lại Vân phủ, đương nhiên vì muốn bảo đảm an toàn.
Nhưng kế hoạch không bằng biến hóa.
Tuyết Tôn Giả vừa đi, Lôi Động Thiên thụ thương, chiến cuộc bên ngoài, chuyển thẳng vào Vân phủ.
Mà theo chuyện Lôi Động Thiên đến, hệ số tai bay vạ gió sẽ tăng lên thật lớn!
Nhưng Vân Dương lại không thể đuổi họ đi, điều này sẽ dẫn tới biến cố thật lớn: chờ Tứ Quý lâu ngóc đầu trở lại, Vân phủ, sẽ trở thành mục tiêu sáng chói.
Hắn tiếp xúc với Lôi Động Thiên, điều này đã sớm khiến hắn không thể né được danh sách mục tiêu của Tứ Quý lâu.
Hắn muốn lợi dụng Lôi gia để đối phó Tứ Quý lâu, như vậy nhất định không thể tránh được chuyện này.
Mà lần này Tứ Quý lâu tới đây, nhất định sẽ xuất toàn lực, thế công mạnh chưa từng có.
Đao Tôn Giả vẫn lạc, khẳng định sẽ dẫn tới chấn động chưa từng có, Vân Dương đoán chừng, rất có thể Niên tiên sinh sẽ tự mình xuất hiện!
Đến lúc đó, cái Vân phủ nho nhỏ này, làm sao có thể ngăn được lôi đình đột kích?!
Thủy Vô Âm đã nhắc hắn không dưới trăm làm.
Tranh thủ rút lui!
Tranh thủ rút lui!
Nhưng, hắn vất vả mưu đồ cho tới tận bây giờ, sao có thể rút đi trong lúc mấu chốt này?!
Chẳng những không thể đi, hơn nữa còn phải tiếp tục chờ đợi, bảo đảm song phương không còn bất kỳ cơ hội thương thảo, nếu không hắn sẽ đắc tội cả hai, thế cục mất khống chế!
Vân Dương cau mày, suy tư thật sâu.
- Vân huynh đệ, ngươi đã nghĩ gì mà trầm tư vậy?
Lôi Động Thiên ôn hòa hỏi thăm.
- Ta đang nghĩ... Biểu tỷ muội đang ở nhà ta làm khách, ta nên làm thế nào mới có thể cam đoan bọn họ an toàn, hiện tại có đưa họ đi cũng không phải thượng sách, lấy lối làm việc của Tứ Quý lâu, thường thường sẽ chủ yếu nhắm vào người thân bạn hữu, Lôi huynh sẽ là mục tiêu chính của bọn hắn, như vậy Mục lão gia tử và ta sẽ thành mục tiêu lựa chọn, hiện tại còn kéo biểu tỷ muội của ta vào...
Vân Dương có chút sa sút tinh thần.
- Ừm, đây đúng là một vấn đề.
Lôi Động Thiên gật gật đầu. Đột nhiên chấn động: biểu tỷ muội?
- Biểu tỷ muội nào?
Lôi Động Thiên nảy sinh lòng nghi ngờ.
- Ta sớm đã muốn giới thiệu cho các ngươi quen biết, không bằng hiện tại đi.
Vân Dương đứng lên:
- Biểu tỷ, biểu muội, ta giới thiệu cho các ngươi một người bạn tốt, là nhân trung chi long, tuyệt thế chi tài.
Nguyệt Như Lan cùng Kế Linh Tê cùng nhau đến, ánh mắt hiếu kỳ nhìn Lôi Động Thiên.
Lôi Động Thiên vừa liếc mắt nhìn, lập tức mất hẳn hứng thú.
Hai người biểu tỷ biểu muội của Vân Dương... Dáng người không tệ, nhưng khuôn mặt, làn da này... Sao lại khó coi đến vậy?
Đúng là điển hình cho việc nhìn sau thì muốn phạm tội, nhưng nhìn trước lại muốn phòng vệ chính đáng!
- Vị này chính là Lôi công tử mà ta đã nói với các ngươi, tuấn lãng xuất trần, tuấn tú lịch sự? Ha ha.
Vân Dương cười ha ha, nhiệt tình giới thiệu.
Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan tự nhiên biết hắn có ý, lần lượt bước lên, thân mật vấn an.
Lôi Động Thiên ho khan hai tiếng, cười khan nói:
- Hai vị... Ách, tiểu thư tố, khụ khụ, trên người ta còn có vết thương, thực sự... Không tiện.
Thế mà chạy một mạch về phòng.
Không chạy không được a.
Nhìn bộ dạng như muốn làm bà mối của Vân Dương, chẳng may hắn muốn giới thiệu tỷ muội của hắn cho ta, vậy không bằng giết ta cho rồi...
- Ha ha...
Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan mặc dù lo lắng, nhưng cũng không nhịn được mà cười trộm.
Nhìn về hướng Lôi Động Thiên rời đi, ánh mắt càng thêm xem thường.
Có lẽ ngươi không biết, người xuất hiện trước mặt ngươi, chính là người mà ngươi vẫn luôn muốn bắt, Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan a?
Trước đó dù hai người đã có tính toán, lường trước Lôi Động Thiên sẽ né hai người như né hủi. Nhưng dù sao Lôi Động Thiên đối với hai người cũng tựa như ác mộng, cho dù trên mặt trấn định, sắc mặt không đổi, cũng chưa chắc không sợ hãi, nhưng hiện tại lại hận không thể trêu đùa tên hỗn đản này thêm một chút, báo mối thù trước đó!
- Thứ đồ hoàn khố!
Nguyệt Như Lan nhanh chóng đánh giá Lôi Động Thiên:
- Phát rồi, không chút nhân tính. Nhưng lại hoàn toàn không hiểu tình đời, bảo thủ cố chấp, hoàn toàn là một tên hoàn khố ngu ngốc!
Kế Linh Tê hừ một tiếng:
- Kẻ đáng chết!
Vân Dương cười nhàn nhạt.
Cảm nhận của hắn đối với Lôi Động Thiên cũng không cực đoan như vậy.
Mặc dù trong lòng hắn, Lôi Động Thiên cũng là một kẻ chắc chắn phải chết.
Nhưng không có nghĩ sẽ ảnh hưởng tới đánh giá khách quan của Vân Dương đối với Lôi Động Thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.