Ta Là Chí Tôn

Chương 1181: Thất Sắc đằng!




Lần chiến đấu này, tình thế hai bên thảm liệt tới cực điểm. Dù Vân Dương mới có kỹ xảo mới, thế nhưng dưới áp chế giai vị tuyệt đối, lại thêm Quyển Thiên hống thiên về sức mạnh, hiệu năng lập tức giảm xuống, không thể khắc địch chế thắng!
- Kỹ xảo, dù là kỹ xảo lợi hại nhất, nhưng cũng chỉ thích hợp dùng cho địch nhân cao hơn chừng một hai phẩm, đối với nhân loại, cao nhất có thể ứng phó vượt tam phẩm. Nhưng đối với Yêu thú, hai phẩm đã quá cực hạn ứng phó của ta…
- Bí cảnh an bài Yêu thú này ra sân, hẳn là đang nhắc ta định vị lại bản thân a? Lại hoặc là… nói ta phải tự hiểu lấy bản thân?
- Có điều, đạo lý này chỉ hợp với ta. Còn theo thường thức Huyền Hoàng giới, đối mặt với địch nhân yếu thế, tự nhiên nên một đường nghiền ép, căn bản không cần dùng đến kỹ xảo!
- Ngược lại, đối mặt với cường địch… như vậy, dùng kỹ xảo để ứng phó cục diện, chỉ riêng bản chất đã yếu thế hơn không ít. Cái gọi là kỹ xảo, chỉ là thủ đoạn cầu thắng trong bại mà thôi…
- Đây là kinh nghiệm, nhất định phải nhớ kỹ. Nhưng cũng không thể truyền cho các đệ tử, đơn thuần rập khuôn theo tiêu chuẩn của ta, không khỏi quá mức không có trách nhiệm, thậm chí có cả hiềm nghi hại người…
Vân Dương tổng kết suy nghĩ, đưa ra một định vị minh xác cho thực lực của bản thân!
Nhưng chiến đấu với Quyển Thiên hống, vẫn còn đang tiếp tục, dù Vân Dương biết phần thắng xa vời, nhưng thủy chung không lui một bước, mỗi một lần, đều cùng chiến ý sung mãn nhất nghênh đón.
Một lần lại một lần cảm nhận lực lượng cường đại của đối phương, lần lượt va chạm…
Đương nhiên hắn sẽ không trùng kích mù quáng, hắn đang dùng phương thức này, tìm kiếm kỹ xảo để chiến đấu với cường giả vượt cực hạn trước mắt của bản thân.
Cho đến ngày thứ hai trước khi kết thúc thí luyện, Quyển Thiên hống lần đầu bị hắn bức lui, hai bên cân sức ngang tài, Vân Dương đã không còn bị toàn diện áp chế, Quyển Thiên hống trừng đôi mắt như chuông đồng nhìn Vân Dương, tựa như không thể hiểu nổi, nhân loại yếu đuối trước mặt này, sao lại đã cường đại đến vậy rồi?
Mà lúc này, Vân Dương cũng phát hiện: Tình trạng ngưng trệ tại chỗ của hắn đã có tiến triển, lần nữa cảm nhận được tiến bộ sau khi tiêu hao sạch sức lực…
Phát hiện này, khiến hắn càng thêm hưng phấn.
Thời gian không còn nhiều lắm, nhất định phải dùng phương thức tích cực nhất, tận dụng cơ duyên tiến bộ này!
Cho nên mỗi lần vừa khôi phục, hắn liền lập tức chạy tới chỗ Quyển Thiên hống trông coi Thất Sắc đằng. Thất Sắc đằng này chính là đồ vật mà Quyển Thiên hống thủ hộ, bất kỳ kẻ nào có ý đồ với Thất Sắc đằng, đều phải nhất định chiến thắng Quyển Thiên hống mới được.
Ngược lại, vật này cũng là vật riêng của Quyển Thiên hống, người khác muốn tìm Quyển Thiên hống, cũng nhất định phải động tới Thất Sắc đằng mới có thể gọi nó ra. Vân Dương coi đây là thời cơ, lần lượt kéo tới gây chuyện.
Đương nhiên, Thất Sắc đằng cũng là thứ mà Vân Dương muốn, hiệu năng của Thất Sắc đằng khác với các loại linh tài khác, đây là thần tài đặc thù để luyện binh. Bột phấn của nó mà gia nhập với bất kỳ loại kim loại nào, bất luận kim loại bài xích nhau đến mấy, chỉ cần có nó, đều có thể hòa thành một thể, thuận lợi dung hợp, rèn luyện.
Cho dù là Huyền Thiên kim cùng Địa Ma ngân vốn là đối thủ một mất một còn, một khi đụng chạm lập tức bạo tạc nổ tung, chỉ cần thêm một chút bột phấn Thất Sắc đằng, cũng có thể dung hợp bình an vô sự, thậm chí là hòa hợp khăng khít.
Vân Dương tin tưởng, chỉ cần thu được Thất Sắc đằng, các loại kỳ kim mà hắn thu được, đều có thể lập tức phát huy tác dụng.
Hiện tại, dưới nỗ lực không ngừng tinh luyện của Lục Lục, tất cả kỳ kim đều chỉ giữ lại phần tinh hoa nhất, coi như khối Tinh Thần nguyên kim to như quả núi lúc trước, hiện tại cũng chỉ còn một đống bằng hai ba người thường.
Nhưng bởi số lượng quá nhiều, chủng loại hỗn tạp, cho nên các đống tinh hoa kim loại trong không gian, thực sự không ít. Đắp lên, cũng có chút hùng vĩ.
Quyển Thiên hống cảm thấy nhân loại trước mắt thật con mẹ nó phiền.
Là một đầu Yêu thú có thực lực cao minh, nó chỉ có một mảnh lãnh địa như vậy, mà Thất Sắc đằng chính là hạch tâm, cũng tức là thuộc phạm vi lãnh thổ của nó.
Mặc dù kỳ thực nó không biết bảo bối này là cái gì, cũng không biết có tác dụng gì, nhưng bản năng nói cho nó biết, đây là địa bàn của nó, đồ vật trên địa bàn của nó thì là của nó, nếu đã là đồ của nó, vậy tuyệt không có khả năng cho người khác vô duyên vô cớ lấy đi.
Những nhân loại yếu đuối kia… không đúng, nhân loại này mới đầu nhỏ yếu, thế nhưng hiện đã ngày càng mạnh… đối phương lần lượt xông lại không biết mệt mỏi, từng lần từng lần đột kích!
Ta cũng muốn nghĩ ngơi a!
Thân ta cũng là huyết nhục chi khu a?!
Dựa vào cái gì mà một kẻ nhân loại như người còn khôi phục nhanh hơn ta?

Quyển Thiên hống hết sức buồn bực.
Trước sau chưa tới một canh giờ, tên kia lại tới đánh một trận, đánh xong qua tiếp một canh giờ, tên kia lại tới tiếp…
Mỗi lần dù nó có thể đánh cho đối phương liều mạng chạy trốn, thế nhưng một canh giờ sau đã lại lập tức trở về.
Chỉ một canh giờ… một canh giờ căn bản không đủ để nó khôi phục mệt nhọc a?!
Quyển thiên hồng thực sự bất đắc dĩ, càng thêm bất mãn.
Nhưng không thể mặc kệ, chỉ có thể ra sức chiến đấu, lòng càng thêm hung ác: Ta muốn xem người có thể khôi phục được bao nhiêu lần, tuyệt đối không nên để ta bắt được cơ hội, chỉ cần ngươi bị ta bắt lấy sơ hở, lão tử nhất định làm chết ngươi, phấn thân toái thể, nghiền xương thành tro!
Thế nhưng một lần lại một lần… thật nhiều lần sau đó.
Vân Dương tới luôn mang theo trạng thái đỉnh phong nhất, mà một khi hắn cảm thấy lực lượng đã hao hết, lập tức chạy thoát đi, tuyệt không cho Quyển Thiên hống cơ hội phản sát.
Cho đến về sau, trạng thái của Quyển Thiên hống đã càng ngày càng kém, đánh xong liền ngồi bệt trên đất há mồm thở dốc. Nhìn thấy cảnh này, Vân Dương dứt khoát tìm chỗ cách Quyển Thiên hống mấy chục trượng, trực tiếp vận công khôi phục.
Hiển nhiên Vân Dương đã có thể xác định: Mấy lần gần đây, khi hắn tới mức sơn cùng thủy tận, tình huống của con Yêu thú kia cũng không mạnh hơn đến đâu, cho dù không đến mức dầu hết đèn tắt, thế nhưng cũng không kém nhiều. Cơ bản sau cực hạn, đều cùng vô lực cử động, đối phương cũng không có năng lực phản sát bản thân.
Quyển Thiên hống thở hổn hển, gắt gao nhìn nhân loại đối diện, cảm thấy vừa tức vừa vội lại vừa hận.
Ngươi nói ngươi không đánh lại ta, con mẹ nó còn không tranh thủ đi đi!
Nhất định phải ở đây tranh hơn thua với ta làm gì?
Còn kéo dài nữa, bản vương cũng chịu không nổi a.
Hơn nữa… một nhân loại như ngươi sao có thể khôi phục nhanh vậy, ngươi còn là người sao, rõ ràng ngươi muốn chọc giận chết Yêu a!
Nhất là lần này… ta sắp chết rồi!
Nhìn nhân loại đối diện từ từ ổn định hô hấp... Từ từ, mở hai mắt nhìn nói, ảnh mắt như mỉm cười.
Quyển Thiên hống giận dữ, hai mắt đỏ ngầu.
Quả nhiên, nhân loại đối diện đang đứng lên.
Thân thể Quyển Thiên hống run rẩy.
Bi phẫn tới cực điểm.
Ngươi còn là người sao? Sao có thể khôi phục còn nhanh hơn cả thú vương như ta?
Được được được, ta thừa nhận người không bằng cầm thú được chưa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.