Ta Là Chí Tôn

Chương 1165: Chúng ta muốn trả thù!




Vân Dương dẫn theo môn nhân đệ tử lên đài.
Ánh mắt Phác Đức Song đầy phức tạp, thực sự phức tạp tới cực điểm!
Chỉ nhìn trạng thái, hắn rất muốn giao hảo với Vân Dương. Ý thân cận lộ rõ trên mặt, dù sao một tông môn có tiền đồ như vậy, cũng đáng để bất luận kẻ nào kết giao, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không có cừu hận hay xung đột lợi ích.
Nhưng, mỗi lần Phác Đức Song muốn làm thế, hắn đều cảm thấy lòng mình rỉ máu.
Cũng vì Cửu Tôn phủ… mà hắn tổn thất… bốn ngàn cực phẩm linh ngọc a!
Là bốn ngàn đó!
Trời ạ…
Đau lòng muốn chết a.
Đối với thái độ của Phác chấp sự, Vân Dương cũng kỳ quái không thôi.
Ánh mắt vị Phác chấp sự, tại sao lại như đang đau lòng tới cực điểm vậy…
Ừm, không chỉ Phác chấp sự, mà hai chấp sự khác, nhìn hắn cũng như ruột gan đứt thành từng khúc, bi thống không nói nên lời…
Sao lại vậy được a?
Chẳng lẽ, Thất Tinh môn có quan hệ cực sâu với ba người?!
- Vân chưởng môn, lần này các ngươi tấn thăng trung phẩm, tương lai rộng mở, lão phu ở đây chân thành chúc mừng.
Phác Đức Song khác sáo chúc một câu.
Vân Dương vội vàng khiêm tốn đa tạ.
Hắn biết, võ giả cao giai bên ngoài, tùy tiện một người đều có tuổi tới mấy ngàn năm, đừng nhìn bộ dáng chỉ mới trung niên, nhưng thực tế, tuổi thực của bất kỳ người nào, đều sẽ khiến người bình thường kinh hô một tiếng: Thần Tiên? Yêu Quái!?
Tương tự một câu tục ngữ lưu truyền trên Thiên Huyền đại lục: Trăm năm Vương triều, ngàn năm Thế gia.
Mà tuổi những người này, so với thế gia ngàn năm còn càng thêm khủng bố!
Bọn hắn tự xưng lão phu, thực sự quá bình thường: Mấy ngàn mấy vạn tuổi, còn không thể tự xưng lão phu?
- Từ khi có Thiên Vận kỳ, kỳ thực vẫn luôn có một loại phúc lợi toonfa.
Phác Đức Song cười cười:
- Chỉ có điều, ba vạn năm nay, không người nào đạt tới tiêu chuẩn hưởng dụng, cho nên, cũng không có ai được hưởng phúc lợi này.
...
Nói đến đây, đám Sử Vô Trần đều hiện vẻ kinh hỷ không hiểu.
Ý Phác Đức Song rất rõ, nếu bọn hắn không đạt tiêu chuẩn, vậy cũng sẽ không tới đây. Nếu người ta đã nói, vậy tức là bọn hắn đã đạt tiêu chuẩn.
Vân Dương vẫn thản nhiên, bình tĩnh nói:
- Còn xin chấp sự đại nhân nói rõ.
Phác Đức Song tán thưởng nhìn Vân Dương:
- Trận chiến tranh đoạt Thiên Vận kỳ, nếu có một người một hơi đả thông một cái Thiên Vận kỳ, trực tiếp tấn cấp. Sẽ thu được cơ hội tiến vào Yêu Linh giới một tháng!
Vân Dương cau mày một cái:
- Yêu Linh giới?
Cụm từ này, hắn lần đầu được nghe.
Phác Đức Song nhìn thoàng qua lệnh bài trong tay, lệnh bài đang phát sáng, phía trên không ngừng xuất hiện từng dòng chữ.
Đây là lệnh bài mở Ngũ trọng thiên.
- Yêu Linh giới, là một nơi tu luyện thần bí mà các đại năng thiết trí.
Phác Đức Song nói:
- Vị tiền bối kia từng tính, tương lai nhân giới cùng Yêu tộc nhất định sẽ có một trận chiến. Cho nên cố ý lưu lại một động thiên phúc địa, trợ giúp người chậm tiến tu luyện tinh tiến.
- Nhưng muốn vào được đây, điều kiện tiên quyết là một mạch vượt cửu giai, chỉ đạt được điều kiện này, mới thu được tư cách tiến vào.
- Cho nên tình huống cụ thể trong đó thế nào, ngay cả đám người Thánh Tâm điện chúng ta cũng không biết.
Thanh âm của Phác Đức Song ẩn ẩn vị tiếc nuối.
Hắn cũng muốn mở mang tầm mắt một chút, đáng tiếc, không có cơ duyên.
Chỉ có Thiên Vận kỳ hiện tại của Vân Dương, mới có tư cách này, mới có thể tiến nhập. Những người cùng tham gia tranh đoạt Thiên Vận kỳ, trên người có hư ảnh Thiên Vận kỳ, cũng có thể tiến vào.
Những người khác… tính cả Giang Lạc Lạc đều không thể, nào có thể có người ngoài?!
Phác Đức Song hâm mộ:
- Vân chưởng môn, hiện tại, chỉ cần dùng Thiên Vận kỳ của ngươi kết nối với tấm lệnh bài trong tay ta, các ngươi liền có thể tiến vào bí cảnh kia.
Vân Dương cũng không lập tức lấy Thiên Vận kỳ ra, mà cẩn thận hỏi thăm:
- Phác chấp sự, xin hỏi còn có thông tin nào liên quan tới bí cảnh này không a?
Phác Đức Song lắc đầu:
- Không có, manh mối duy nhất chỉ có một, chính là sau khi các ngươi tiến vào, sẽ lập tức bị tách ra. Nói cách khác, lịch luyện của mỗi người trong đó đều khác biệt.
- Vậy có phải tức là, hai mươi người chúng ta đi vào, căn bản không thể cùng nhau, càng không thể gặp nhau?!
- Đúng thế. Trong bí cảnh, mỗi người đều có cơ duyên riêng, không thể thông qua hợp tác mà tiến thêm một bước.
- Ta hiểu, còn mong nhiều lời hỏi thêm một câu, xin hỏi Phác chấp sự, trong này có nguy hiểm không?
Vân Dương hỏi.
Phác Đức Song có chút kinh dị nhìn Vân Dương, giờ khắc này, hắn thực muốn kết giao với Vân Dương.
Đầu óc của gia hỏa này, quả thực quá tỉnh!
Nếu là bất luận kẻ nào, biết được mình thu được thêm một phúc lợi, cơ bản đền mừng rỡ như điên, dù có lão luyện thành thục, đối mặt với đại cơ duyên, đầu tiên phải kích động tới đỏ cả mặt a?
Nhìn đám Sử Vô Trần xem, có ai mà như không muốn nhảy dựng lên?
Nhưng gia hỏa này hoàn toàn khác, từ đầu tới cuối, không có nửa điểm dị động, tỉnh táo như hằng, toàn bộ quá trình chỉ truy vấn các tin tức liên quan tới bí cảnh, hiện tại lại hỏi có nguy hiểm không.
Rất hiển nhiên, gia hỏa này lý trí tới mức độ nhất định rồi a.
- Nguy hiểm hay không, ta cũng không rõ, cũng không dám vọng định.
Phác Đức Song hàm hồ nói:
- Nhưng, nếu đã là thí luyện chi địa, mặc dù nguy hiểm, hẳn cũng không quá mức. Dù sao bí cảnh này là để rèn luyện hậu bối, tăng sức mạnh, bảo vệ Huyền Hoàng giới a.
Vân Dương trầm ngâm một chút:
- Ta có thể xem văn tự trên lệnh bài được không?
Phác Đức Song càng thêm bó tay.
- Không thành vấn đề, lệnh bài này vốn nên đưa ngươi, chỉ có điều vì các ngươi sẽ tiến vào bí cảnh, nên mới tạm do ta chưởng quản, cũng là để bảo hộ. Ngươi có thể cầm xem, xem bao lâu cũng được. Có điều phải nhắc các ngươi một chút, thời gian các ngươi tiến vào bí cảnh chỉ có một tháng, tính từ lúc nãy rồi. Hiện kéo dài ở ngoài thêm một khắc, liền tương ứng với tổn thất một khắc để tu luyện, mà một khắc trong bí cảnh, chính là thời gian tu luyện hoàng kim. Nặng nhẹ trong này, ngươi tự cân nhắc suy tính!
Vân Dương nhàn nhạt gật đầu:
- Đa tạ Phác chấp sự nhắc nhở.
Hắn cầm lệnh bài, cẩn thận xem xét.
Phác Đức Song liếc mắt.
Xem đi xem đi, các ngươi có bản lĩnh thì xem luôn cả một tháng đi!
Vân Dương cầm lệnh bài, cẩn thận xem xét, trên đó vẫn không ngừng xuất hiện dòng chữ mới.
Hắn bắt đầu lại từ đầu, xem cẩn thận từng chữ, nghiêm túc nghiên cứu.
Nội dung phần trước, không khác những gì Phác Đức Song nói, mà nội dung phía sau, căn bản là để chỉ rõ nội dung phía trước. Nhưng nội dung chi tiết đó, lại khiến ánh mắt Vân Dương sáng rực lên. Hắn vừa nhìn, vừa thản nhiên nói:
- Sau khi vào, mỗi người một ngả, mỗi người đều có cơ duyên riêng, chiếu cố bản thân, không ngừng tiến lên là được.
- Bí cảnh này là thí luyện sinh tử. Mỗi một ải mà các ngươi phải đối mặt, đều thiết kế trên cực hạn của các ngươi… đánh vỡ một ải, chính là tinh tiến một phần. Cho nên sau khi vào, dù có việc gì cũng không được hoảng sợ. Bất kể gặp tình huống nào, đều phải nhớ kỹ, tình huống này các ngươi có thể ứng phó, chỉ cần không buông bỏ, dùng tâm lực lớn nhất đi ứng phó, nhất định có thể vượt qua kiểm tra.
- Mặc dù gặp khốn cảnh thập tử vô sinh, cũng phải nhớ lời ta dạy bảo, dùng các pương thức khác nhau, đường sống đều nằm trong tử cảnh. Rõ chưa?
- Sau khi vào trong, nếu có bị thương, nhớ không được bối rối, các ngươi chỉ cần tìm được nơi an toàn, qua ba canh giờ, thượng nặng đến mấy cũng có thể khôi phục. Nhưng nhớ lấy, không được bại lộ trong mắt Yêu thú…
- Sau khi vào trong…
Vân Dương chỉ ra mười hai điểm quan trọng, không sợ phiền phức, tỉ mỉ nói cho các đệ tử.
Ngay cả đám Sử Vô Trần, cũng nghiêm nghị ghi nhớ, không dám có nửa điểm sao đãng.
Bởi mỗi lời Vân Dương đều là vàng ngọc, đều là thủ đoạn bảo mệnh cần thiết.
Mỗi câu mỗi chữ, đều trọng yếu tới cực điểm, không thể bỏ qua!
Trọng vẹn hết một khắc đồng hồ, Vân Dương mới ngẩng đầu lên:
- Tất cả chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta sẽ vào trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.