Ta Là Chí Tôn

Chương 1161: Tự nhiên đâm ngang!




Giang Lạc Lạc ở phía sau, vui mừng thấp giọng giới thiệu:
- Đây là chưởng môn sư bá của ta… đây là sư phụ của ta, đây là sư thúc của ta… đây là sư thúc tổ…
Vân Dương đầy vẻ thụ sủng nhược kinh, tiến lên một bước, khom người thi lễ:
- Ai nha nha, Bình chưởng môn là trưởng bối của chúng ta, lẽ ra phải để ta qua bái kiến mới phải, lại mất công chư vị tiền bối tới đây, thực sự… thực sự thất lễ, thực sự thất lễ.
Sắc mặt Bình Tung Nguyệt cùng Cam Thiên Nhan lập tức cười như hoa.
Thái độ Cửu Tôn phủ với Phượng Minh môn, rõ ràng khác với các môn phái khác.
Xem ra tác dụng của Lạc Lạc không nhỏ.
- Vân chưởng môn quá khách khí, mọi người đều là người một nhà, nào có gì mà thất lễ.
Sau lời của Vân Dương, ánh mắt Bình Tung Nguyệt cùng Cam Thiên Nhan nhìn bọn hắn cũng càng thêm thân cận.
- Đây là Cửu Tôn phủ thứ tôn, Kiếm Toon Sử Vô Trần, đây là… ha ha ha… Đại Giang, tiểu tử ngươi sao còn không qua bái kiến chư vị tiền bối!
Vân Dương cười hô.
Lạc Đại Giang tiến tới một bước:
- Lạc Đại Giang bái kiến Bình chưởng môn, bái kiến Cam tiền bối… bái kiến…
Từ bé tới giờ, Lạc Đại Giang chưa từng phải khom lưng chào nhiều người như vậy. Lần này phải “Bái kiến” đám chưởng môn Phượng Minh môn, nhưng lòng lại đầy vui vẻ.
Trở ngại giữa hắn cùng Lạc Lạc, rốt cục cũng không còn.
Bình Tung Nguyệt vui mừng nhìn Lạc Đại Giang, đánh giá từ trên xuống dưới:
- Vẫn là ánh mắt của Lạc Lạc tốt, mắt sáng như đuốc, Đại Giang, trước đó bản chưởng môn nhìn nhầm ngươi. Đại giang, chớ trách chúng ta mắt mờ, có mắt không thấy kim ngọc.
Câu nói này, chẳng khác nào xin lỗi vì trước đó ngăn cản hai người.
Lạc Đại Giang ho khan một cái:
- Chưởng môn nhân là trưởng bối, từ cao suy nghĩ cho hậu bối là đương nhiên, tất cả đều là từ tâm, chúng vãn bối chúng ta nên cảm kích mới phải, Đại Giang chỉ có cảm động cùng hân hoan, không hề có ý gì khác.
- Tốt, tốt, tốt.
Bình Tung Nguyệt liên tục gật đầu, dáng cười càng sâu.
Ngay lúc này, Tề Liệt nhìn Giang Lạc Lạc ngượng ngùng kéo tay Lạc Đại Giang, đột nhiên thấy lòng như dao cắt, một cỗ xúc cảm không cam lòng dâng lên, nộ hỏa chốc lát bừng bừng hai mắt, đột nhiên tiến lên một bước, phẫn nộ quát:
- Lạc Đại Giang! Ngươi chỉ tìm được một chủ tử tốt mà thôi! Cái gì mà nhân vật số ba, trong mắt ta, chẳng qua chỉ là nô tài Cửu Tôn phủ! Ngươi có tư cách gì ở đây đàm tiếu phong thanh? Chỉ là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, tôm tép nhãi nhép!
Một lời long trời lở đất đột nhiên xuất hiện, khiến đám người lập tức biến sắc, ngạc nhiên không thôi!
Hiện tại, trong lòng Tề Liệt chỉ có ghen ghét, biết rõ không có hy vọng thu được phương tâm của Giang Lạc Lạc, bao nhiêu năm tình yêu cay đắng, một khi hóa không. Thất lạc cùng bi phẫn đen hắn hun đến choáng váng, phẫn nộ xúc động bật thốt, hoàn toàn không còn để ý tới hậu quả.
Bình Tung Nguyệt cùng Cam Thiên Nhan cùng sầm mắt lại.
Các trưởng bối đệ tử Phượng Minh môn cùng biến sắc.
Lúc đầu còn chủ khách vui vẻ, mọi người hòa hợp êm thấm, ngươi nhảy ra như thế làm gì?
Làm rối hả?!
Riêng thân phận thủ tịch đại đệ tử của Tề Liệt, còn có lời kiêng kỵ mà hắn vừa nói, xác thực đủ để hai nhà trở mặt thành thù, bởi Tề Liệt chính là ứng cử viên cho vị trí thứ nhất Phượng Minh môn, ảnh hưởng của hắn, xa xa không phải những người khác trong Phượng Minh môn có thể so sánh!
Chưởng môn Phượng Minh môn Bình Tung Nguyệt lập tức sầm mặt lại, mặt hắn lại bị đệ tử đích truyền tát đôm đốp mấy cái, chốc lát liền nổi giận, định mở miệng quát lớn, lại nghe Giang Lạc Lạc kêu lên:
- Tề Liệt, ngươi có ý gì? Ngươi muốn tìm chết sao?!
Giờ khắc này, chính là thứ mà Lạc Đại Giang tâm tâm niệm niệm, Giang Lạc Lạc càng tha thiết mơ ước, hiện tại Tề Liệt nhảy ra làm rối, một lời quấy rối mộng đẹp, Giang Lạc Lạc há có thể bỏ qua, cô nương này lần đầu sinh sát cơ!
Người sinh sát ý, còn có cả Lạc Đại Giang, bỗng nghiêng đầu chú mục nhìn Tề Liệt, ánh mắt đầy hàn ý.
Tề Liệt lại nổi giận, triệt để mất lý trí, lập tức rút kiếm, quát to:
- Lạc Đại Giang, ngươi có dám cùng ta đơn đả độc đấu? Xem ai mới nên là nam nhân của Lạc Lạc?!
Lời vừa nói ra, chúng đệ tử Cửu Tôn phủ cùng lộ thần sắc kích động!
Lại có ngươi dám đứng trước bọn hắn mà vũ nhục sư phụ (sư thúc, sư bá), lập tức cùng tiến lên một bước.
Vân Dương lại không đổi sắc, trầm giọng quát:
- Các ngươi muốn làm gì? Trưởng bối ở đây nói chuyện, há lại có lý để các ngươi lên?! Không có quy củ nữa sao, còn không lui xuống!
Cùng lúc đó, Bình Tung Nguyệt lạnh lùng quát lớn:
- Lui ra!
Mười người Vân Tú Tâm cùng cúi đầu:
- Đệ tử không dám.
Tiếp đó liền lui ba bước, không dám nói một câu, sợ mà tâm rung như hàn thiền.
Tề Liệt vẫn hừng hực lửa giận, hai mắt huyết hồng, hoàn toàn không để lời chưởng môn sư tôn vào trong mắt, lại tiến lên một bước, nghiêm nghị nói:
- Lạc Đại Giang, ngươi không dám sao?! Ngươi còn là nam nhân sao?!
Nháy mắt, sắc mặt Bình Tung Nguyệt lập tức tím lại.
Giờ khắc này, nàng thực sự xấu hổ vô cùng, đã không cách nào xuống đài nữa!
Đệ tử Cửu Tôn phủ người ta xông lên, chưởng môn quát một câu liền lui lại, ngoan ngoãn như mèo con, một tiếng cũng không dám nói, thậm chí thở mạnh cũng không.
Thế nhưng nàng quát một câu… đệ tử của nàng lại làm như không thấy, tiếp tục xông lên…
Vừa nhìn lập tức phân cao thấp, thực chẳng khác nào tát vào mặt của nàng!
- Làm càn!
Không chỉ Bình Tung Nguyệt, Cam Thiên Nhan cũng thấy mất mặt không thôi, cách làm của Tề Liệt hiện tại, căn bản biến Giang Lạc Lạc thành một phần thưởng, người nào thắng người đó lấy, đem Giang Lạc Lạc đặt ở đâu, đem sư tôn của Giang Lạc Lạc đạt ở đâu?!
Một bên, chưởng môn Đại La phái Hà Sơn Tùng cười ha ha, lấy lòng:
- Môn hạ của Vân chưởng môn, quả thực là kỷ luật nghiêm minh, Hà mỗ bội phục. Đệ tử quý phủ quả có tu dưỡng cực cao, Hà mỗ thực sự ngưỡng mộ.
Câu nói này, chẳng khác nào hung hăng tát vào mặt Bình Tung Nguyệt một cái.
Đệ tử Cửu Tôn phủ có giáo dưỡng, cũng tức là nói… đệ tử của Bình Tung Nguyệt không có giáo dưỡng.
Lập tức muốn nổi bão!
Nhưng Vân Dương đã tiến lên trước một bước, nhìn Tề Liệt, hòa hòa khí khí nói:
- Xin hỏi vị này là…?
Bình Tung Nguyệt đen mặt lại, nhịn lửa giận sắp bộc phát, nói:
- Đây là liệt đồ… khụ khụ, hôm nay hắn đại biểu bản môn xuất chiến, Nguyên khí tổn hại, khiến đầu óc có chút hỗn loạn… đại khái cũng không biết bản thân đang nói gì. Tề Liệt, còn không tranh thủ bồi tội với Vân chưởng môn!
Bình Tung Nguyệt thuần túy nói bậy, mạnh mẽ muốn tìm bậc thang cho đệ tử xuống đài, dù sao Tề Liệt cũng là truyền nhân y bát của nàng, nếu thực sự có thể, nàng cũng không muốn từ bỏ.
Cho dù sau chuyện hôm nay, Tề Liệt đã không còn tư cách kế thừa vị trí chưởng môn Phượng Minh môn, nhưng cũng là một lá bài tẩy của Phượng Minh môn, nếu có thể cứu vãn lại, vẫn nên cứu vãn thì hơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.