Ta Là Chí Tôn

Chương 1147: Song đao chi chiến




Ngô Dự trước mắt này, tu vi đã đủ sánh vai với Đại trưởng lão Khúc Khiếu Phong của Kim Đỉnh môn. Lần này giao phong, nhìn từ ngoài Vân Dương không bị đánh tới hạ phong, những kỳ thực hắn lại tự biết, nếu không phải hắn chiếm tiên cơ, hoặc nói thẳng ra là hắn đánh lén thành công, còn có Lục Lục toàn lực trợ chiến, nếu chỉ dùng Huyền khí đơn thuần để đối kích, hắn tuyệt đối không phải đối thủ của gia hỏa này!
Vừa nghĩ tới đây, Vân Dương nhanh chóng xác định sách lược ứng đối, thân thể xoay vòng trên không trung, đao quang đại thịnh, lập tức chém ngang.
Thiên Ý đao pháp thức thứ nhất: Đao Bất Dung Tình!
Một đao chém ra, thiên địa như bị chẻ đôi, trên đao là trời, dưới đao là đất!
Một đao chặt đứt trời đất tương liên!
So với chuyện cảm thấy tu vi của bản thân hơn xa đối phương, Ngô Dự vừa lui lại, vừa đau lòng muốn khóc, bảo đao của hắn theo hắn nửa đời người, sớm đã thông linh, đồng thanh chung khí bao năm nay. Sau một cú va chạm vừa rồi, trực tiếp xuất hiện thêm một vết nứt!
Thậm chí, bảo đao tự phát ra một xúc cảm nhân tính: Sợ chiến!
Đúng vậy, nó sợ thần binh lợi khí của đối phương!
Mắt thấy Vân Dương không tiếp đất, lại còn trực tiếp phát động đại chiêu, Ngô Dự không dám có nửa điểm lạnh nhạt, thân thể nhoáng lên, phân hóa thành ba đạo thân ảnh, cùng nhau xoay tròn, đao quang lập tức tăng vọt, tụ thành một tòa bảo tháp khổng lồ không ngừng trường thành, bão tố dâng cao.
Hiển nhiên hắn cũng đã hạ quyết tâm, không liều mạng, chỉ lấy Huyền khí tinh thuần để đối ứng.
Nếu còn cứng rắn, sợ rằng đao của hắn, trực tiếp bị đối phương chẻ đôi a.
Ngũ trọng thiên dù có thể khôi phục người hoặc Huyền thú, thế nhưng với hao tổn của thần binh lại bất lực, nếu binh khí bị hủy, vậy chính là hết, chỉ có thể tự nghĩ cách chữa trị hoặc đúc lại.
Mà sở dĩ Ngô Dự chọn cách tiêu hao Huyền khí này, chính bởi sau một chiêu đầu tiên, hắn có thể cảm nhận được, tu vi đối phương không bằng hắn, hơn nữa còn không chỉ kém một chút.
Ưu thế Huyền khí, bản thân hắn đương nhiên phải tận lực lợi dụng, hơn nữa lại không thể để binh khí va chạm, cho nên, cơ hồ không cần nghĩ, hắn cũng biết nên làm thế nào!
Cùng lúc, đao quang đầy trời của Vân Dương ngang nhiên chém tới.
Đinh đinh đinh…
Hai thanh đao va chạm liên tiếp, song phương vừa chạm lập tức đi, va chạm dù nhiều lần liên tục, thế nhưng đao của Ngô Dự cũng không gặp thêm bất cứ tổn thương gì.
Mắt thấy chiến lược thỏa đáng, Ngô Dự vừa mừng bảo đao không bị tổn hao, đột nhiên cảm giác được, đối phương lại xuất đao.
Sau lần va chạm liên tiếp vừa rồi, đối phương lại có thể thuận thế tạo thành đao võng, bao phủ tất cả không gian quanh hắn, thậm chí không khí bốn phía cũng trở nên sền sệt.
Đây là đao pháp gì vậy? Lại có thể dẫn động biến hóa như thế?!
Đối mặt biến cố đột nhiên tới, Ngô Dự không khỏi kinh hãi, mặc dù tình huống trước mắt còn chưa đến mức không thể ứng phó được, thậm chí còn khá bình thường. Nhưng đây chỉ là đao thứ nhất của đối phương, nếu hy vọng đối phương chỉ có một kích này, cơ bản chỉ có nước thất vọng. Nhất định phải nhanh chóng ứng biến, mới có thể đảm bảo vạn toàn!
Nghe Ngô Dự hét dài một tiếng, Huyền khí nồng hậu vốn bao phủ bảo đao lập tức đại thịnh, rực rỡ chói mắt chưa từng có, trong khoảnh khắc liền chặt đứt tất cả đao phong của Vân Dương.
Không thể không nói, một chiêu này của Ngô Dự quá gọn gàng, có thể nói từ khi Vân Dương xuất đạo đến nay, lần này chính là lần Đao Bất Dung Tình bị hóa giải theo cách đơn giản nhất!
Thế nhưng chuyện cũng như Ngô Dự nghĩ, Vân Dương không chỉ có một đao, đao thứ hai cũng nhanh chóng chém tới.
Đao Bất Lưu Tình!
Cái cảm giác sền sệt khó chịu vừa biến mất, nay lại lần nữa trở về.
Ngô Dự hừ lạnh một tiếng, thúc dục Huyền khí, đem tuyệt học Thất Tinh môn vận chuyển. Vô luận là thân pháp hay đai pháp, đều phát huy tới cực hạn, hơn nữa còn dự lưu tay trái, âm thầm tích lực, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Đao quang chém xuống, thân thể Vân Dương vẫn đứng giữa không trung, tử bào bồng bềnh, cơ hồ nhuộm cả sân bãi thành màu tím.
Lần trước dùng Thiên Ý đao pháp thức thứ nhất đối phói với Khúc Khiếu Phong, Vân Dương đã cảm ngộ được nhiều điều, Đao Bất Lưu Tình hiện tại hoàn toàn khác với lúc trước.
Một xúc cảm thuận buồm xuôi gió, điều khiển như cánh tay, có thể hạ bút thành văn cuốn lấy hắn.
Tu vi Ngô Dự tuy cao, đao pháp cũng siêu diệu, nhưng đối mặt với Thiên Ý đao pháp, vẫn lộ khắp các sơ hở, lúc nào cũng có thể bị khoét qua.
Vân Dương thân giữa không trung, toàn bộ trường thiên đều là điểm giảm xung của hắn, khiến tu vi thâm hậu của đối phương không thể làm được gì!
Cơ bản, mỗi lần chấn động đều có thể khiến Vân Dương cảm thấy không thoải mái, thế nhưng vẫn cứ trong phạm vi chịu đựng của Vân Dương. Còn Ngô Dự vì tiếc bảo đao, cho nên từ đầu tới cuối chưa từng dám liều mạng, lại thêm hư không tiết lực, dư ba trùng kích có thể bỏ qua.
Ứng biến của Ngô Dự lần nữa có hiệu quả, Đao Bất Dung Tình cùng bị hắn đón qua, lông tóc không tổn. Ngay cả tay trái dự lưu cũng không dùng đến. Huyền khí của hắn thâm hậu hơn Vân Dương nhiều, giờ phút này đã chứng tỏ được uy lực của bản thân.
Hai chiêu đi qua, không chút kiến công, Vân Dương cũng không nhụt trí. Lần nữa trú lực lên tay, chợt cảm thấy Thiên Ý Chi Đao đột nhiên chấn động vù vù, ẩn ẩn lộ cảm xúc thư sướng, cũng truyền tin tức thúc dục Vân Dương, mau tới chiến đấu!
Thiên Ý Chi Đao khát vọng chiến đấu, càng khát vọng chiến thắng đao của đối phương!
Chỉ có ngăn trở đối thủ, mới bộ lộ được bản sắc đao trung bá giả của nó!
Mà cái cảm xúc khát vọng hưng phấn này, Vân Dương hoàn toàn có thể cảm nhận được, càng biến nó thành hành động, thắp lên chiến hỏa.
Thân thể thon gầy không ngừng lăng động, Đao Ngoại Hồng Trần, Sinh Tử Nhất Niệm lần lượt xuất ra.
Hai chiêu trước hắn dùng bảy thành lực lượng, nhưng hai chiêu này, đã lên tới chín thành.
Hai đao điệp gia cùng tới, tổng uy lực không chỉ đơn thuần một cộng một bằng hai. Chỉ thấy đao phong gào thét, già thiên tế địa.
Ngô Dự liên tiếp phá hai chiêu của Vân Dương, chưa hề cảm thấy khó khăn, mặc dù không tới mức khinh địch, nhưng cũng ẩn ẩn cảm thấy, đối phương cũng không có gì đặc biệt, Huyền khí mới là điểm mấu chốt, lúc này thấy hai chiêu cùng tới, lập tức sinh cảm giác không ổn!
Bản năng hắn cảm giác được, trên lưỡi đao của đối phương, tựa như… khiến cho trên đài đột nhiên xuất hiện thêm một cái thế giới hồng trần, đột nhiên bao lấy tâm tình hắn, khiến tâm thần hắn như bị tước đoạt.
Ngô Dự thầm run lên, vừa gặp chiêu phá chiêu, dưới chân liên tục lui tám bước. Kiệt lực vận khởi Băng Tâm quyết của Thất Tinh môn, tĩnh tâm bài xuất kỳ niệm, lúc này mới ngăn được cảm giác bị tước đoạt này lại. Nhưng một đao khác của đối phương, cũng đã theo đó mà tới, lặng yên xuất hiện bên cổ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.