Ta Là Chí Tôn

Chương 1146: Không ngại thêm một lão bà chứ?




Vân Dương cười tủm tỉm nói:
- Đúng vậy đúng vậy, lúc chia tay, Kim Đỉnh môn còn tận lực nhờ ta, phải nhanh chóng kết thúc, bọn hắn ở đó chờ Đoàn chưởng môn qua, đối với việc mất vị trí thủ tịch, bọn hắn vẫn đau lòng không thôi a, luôn hy vọng có thể lấy được lại từ quý phái, kiếm lại chút mặt mũi a.
Vân Dương nói lời này, không thể nghi ngờ là còn càng thêm hiểm ác, không nói bọn hắn tất thắng, mà càng có ý chỉ Thất Tinh môn rơi xuống hạ phẩm, cũng không thể chiếm được vị trí thủ tịch, sẽ lập tức lại bị Kim Đỉnh môn đè xuống, nếu quả thực như vậy, Thất Tinh môn e phải xấu hổ vô cùng, đau đến không muốn sống a!
Đoàn Thiên Xung hừ một tiếng, quay người rời đi.
- Thất Tinh môn đối chiến Cửu Tôn phủ, trận chiến đầu tiên, đỉnh phong chi chiến!
Phác Đức Song cười to một tiếng, lớn tiếng tuyên bố trận đầu tiên.
Giờ khắc này, hắn thực sự đắc chí vừa lòng.
Không chỉ ngồi ở vị trí cao, một lời quyết định, hơn nữa còn có thể thắng được một đống cực phẩm linh ngọc…
Ha ha ha… đúng là một ngày may mắn.
Sau một khắc, một trung niên phong thần tuấn tú, thoáng như tới từ hư không lặng yên xuất hiện trên đài, thần sắc đạm mạc, cử chỉ tiêu sái:
- Tại hạ Thất Tinh môn Ngô Dự. Không biết Cửu Tôn phủ phái ai lên chỉ giáo?
Các môn phái trên khán đài, vừa nghe cái tên liền lập tức hưng phấn.
Vô Ảnh Đao, Ngô Dự!
Có ta không ngại!
Từ trên cao truyền tới một tiếng thở dài:
- Cửu Tôn phủ chúng ta không có nội tình thâm hậu như Thất Tinh môn, thân là chưởng môn, cũng không thể lười biếng như Đoàn chưởng môn được. Chưởng môn chiến, là ta. Đỉnh phong chiến, cũng là ta. Mệnh ta lao lực, thực sự hâm môn Đoàn chưởng môn của quý phái a.
Chính là thanh âm của Vân Dương.
Theo tiếng âm động, một bộ từ bào bồng bềnh bay tới, vượt ngang hai ngàn trượng, lỗi lạc bay tới trước Ngô Dự.
Vân Dương vừa xuống đài, lập tức lộ rõ phong thần như ngọc, lỗi lạc đứng thẳng, phối hợp với gương mặt anh tuấn, càng đem phong thái công tử cử thế vô song diễn dịch đến cực hạn, khiến nữ đệ tử trên khán đài nhao nhao nhìn qua!
Đột nhiên có một thanh âm kêu lên:
- Rất đẹp trai a a a a… vân chưởng môn, xin hỏi ngài có lão bà hay chưa? Nếu không có lão bà, vậy có ngại tìm một lão bà hay không? Nếu có lão bà rồi, không ngại thêm một lão bà chứ?
Thanh âm này vừa xuất hiện, toàn trường lập tức cười vang, tiếng cười kéo dài không thôi.
Người Đại La phái đều tức sạm mặt lại!
Bởi người lên tiếng, chính là một nữ đệ tử của Đại La phái. Từ xa nhìn lại, một thân váy đỏ, bộ dáng yểu điệu, do khoảng cách khá xa nên không nhìn rõ mặt. Nhưng lời phát ra, lại lớn mật tới cực điểm, càng rõ ràng tới vô cùng.
Chưởng môn Đại La phái xanh mặt lại, thấp giọng giận mắng:
- Vu sư muội, chớ có nói bậy!
Hóa ra là lãnh đạo trung tầng Đại La phái, thân phận rất kinh người a.
Nữ nhân này tùy tiện nói:
- Ngươi im miệng, năm đó nói ngươi cưới ta, ngươi lại không cưới, giờ còn muốn ngăn ta gả cho người khác hay sao?
Chưởng môn Đại La phái Hà Sơn Tùng nổi đầy gân xanh, buồn buồn ngồi tại chỗ cúi đầu, nửa ngày im lặng.
Hắn cảm thấy, mất mặt tới tận hậu sơn môn phái a.
Vân Dương nghe vậy suýt lảo đảo, vội ho khan một tiếng:
- Tiền bối nói đùa, vãn bối còn đang cố gắng sinh tồn, thực sự không có ý…
Nữ nhân kia nói:
- Chỉ cần ngươi cưới ta, như vậy ta chính là lão bà ngươi, chính là người Cửu Tôn phủ các ngươi, ta có thể lập tức xuống giúp ngươi đánh phế tên Ngô Dự này! Có thêm ta trợ lực, đá Thất Tinh môn xuống cũng là chuyện dễ như trở bàn tay!
Lời này còn càng ác hơn trước, trước mặt mọi người, lại cười nói như không có ai, không, thực ra đây chính là sự thật, chỉ cần Vân Dương không ngại, nhận lời hôn sự, vị Vu sư muội của Đại La phái này, thực lực tuyệt không tầm thường, muốn đánh Ngô Dự cũng chỉ là chuyện trở bàn tay!
Năm trận thắng ba, đang không bắt được một thắng, ảnh hưởng cực lớn, vô luận là với Cửu Tôn phủ hay Thất Tinh môn đều như vậy!
Không ít người thầm nói: Nếu ta là Vân Dương… nói không chừng ta cũng đáp ứng… khục, vị Vu tiên tử này, ngoại trừ tình tình hơi vội vàng sao động một chút, dáng người cũng cực đẹp… hơn nữa, tu vi cũng rất cao, hơn nữa… còn có chỗ dựa cường hoành như Đại La phái…
Chuyện này, lợi nhiều hơn hại a.
Nghe được lời ấy, không chỉ Vân Dương khẽ lảo đảo, mà Ngô Dự cũng muốn ngã, im lặng ngẩng đầu:
- Vu đại tỷ… không bằng, ngươi làm lão bà ta đi?
Nữ nhân kia mắng:
- Phi, tên tiểu bạch kiểm nhà ngươi nghĩ thật hay! Với cái bộ dạng cậu không thương, mẹ không yêu của ngươi, cũng dám vọng tưởng cỗ nãi nãi, cô nãi nãi ta há lại xem trọng ngươi…
Gương mặt tiểu bạch kiểm của Ngô Dự lập tức đen lại.
Ta cũng là mỹ nam hiếm có a!
Các ngươi nhìn ta xem, ta thực sự không chịu nổi như thế sao?
- Không để ý tới nàng! Chúng ta làm chuyện của chúng ta!
Ngô Dự thực sự có chút lo lắng, nếu Vân Dương thực sự đáp ứng, nữ nhân này lập tức có thể nhảy xuống, bản thân hắn thực sự không phải đối thủ…
Xoát một tiếng, bảo đao rời vỏ:
- Vân chưởng môn, thương nghị đã định, mời ra chiêu!
Vân Dương hít một hơi thật sâu:
- Mời!
Lời còn chưa dứt thân thể đã lóe lên, một đao chém thẳng xuống, kỳ thế không đổi!
Ngô Dự không nghĩ tới, đối phương không chút dấu hiệu đã trực tiếp ra tay. Chí ít trong tính toán của hắn, song phương ít lắm cũng phải nho nhã hỏi thăm một cái, sau đó tự lui lại, cuối cùng mới bắt đầu.
Nhưng đối phương chỉ nói đúng một chữ mời, không thèm chào hỏi lễ tiết thường có. Có điều cũng không thể nói đối phương làm trái quy tắc, bởi vì từ khi Phác Đức Song tuyên bố bắt đầu, bất luận công kích thế nào cũng là chuyện thuận lý thành chương.
Nói chung chỉ có thể nói… người ta chiếm trước tiên cơ!
Không có gì đáng trách!
Ngô Dự lui lại một bước, đao trong tay chém lên. Coong một tiếng, hai đao va chạm, không chút khoa trương giả bộ!
Một đao này của Vân Dương, hoàn toàn không có chút lưu thủ, trực tiếp dùng tận Huyền khí, hơn nữa còn có Lục Lục phụ chiến. Một đao này tuy không dùng bất cứ chiêu thức gì, thế nhưng đã đạt tới mức vô chiêu thắng hữu chiêu, vốn là một đao liều mạng dò xét, thế nhưng lại tràn đầu hương vị siêu nhiên không tì vết!
Coong!
Song đao giao kích, thân thể hai người đồng thời chấn động, Ngô Dự không nhịn được mà hơi nghiêng, mượn thế nghiêng lui lại ba bước. Mà thân thể Vân Dương đối diện, đột nhiên bắn lên không rung, bay thẳng ra xa mười mấy trượng, phun ra một ngụm khí, mang theo huyết vụ nhàn nhạt.
Sắc mặt Vân Dương nghiêm túc chưa từng có, qua một đao này, hắn có thể xác định: Tu vi của đối phương, thực sự đã đạt tới Thánh vương tam phẩm đỉnh phong!
Tuyệt đối là cường địch!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.