Ta Là Chí Tôn

Chương 1145: Ba trận chiến là đủ!




Nghe Vân Dương nói như vậy, các đệ tử vốn còn có chút thấp thỏm, lập tức lại sục sôi nhiệt huyết, khí thế lập tức bạo tăng, còn hơn cả lúc mới đến!
Vân Dương từ từ nói:
- Chúng ta ở đây chờ! Không cần dựng trướng bồng, chỉ cần đứng ngay tại đây, nhìn những người này, xem bọn hắn có thể làm gì! Đến cùng có thể làm gì?!
- Chúng ta muốn lấy hàn phong tẩy lễ, lấy ánh mắt của bọn hắn mà ma luyện, để sương đêm nuôi dưỡng. Hôm nay chúng ta nhận nhục nhã của bọn hắn, ngày mai, chúng ta sẽ dùng nộ hỏa của chúng ta, dùng phương thức cực đoan nhất để trả cho bọn hắn!
- Dùng nộ hỏa của chúng ta, dùng phương thức cực đoan nhất để trả lại cho bọn hắn!
- Hữu ta vô địch! Duy ta vô địch!

Giang Lạc Lạc tới.
Nhìn cảnh Cửu Tôn phủ không những không bị ảnh hưởng, hơn nữa còn khiến chiến ý càng dâng cao, vừa thấy ngoài ý muốn, lại vừa thở nhẹ một hơi, tìm tới chỗ Vân Dương, lắp bắp nói:
- Sư phụ ta… cùng chưởng môn sư bá… nói, mấy ngày nữa muốn tới Cửu Tôn phủ chúng ta xem…
Vân Dương sửng sốt một chút, nói:
- Cũng là chuyện tốt, ta sẽ nói bọn hắn chuẩn bị một chút, nhất là Lạc Đại Giang, nhạc mẫu đại nhân tới nhà a…
Giang Lạc Lạc ho khan một tiếng, ấp a ấp úng nói:
- Phủ tôn, ta cũng nói đùa với ngươi a, Phượng Minh môn chúng ta… khụ khụ, mấy năm nay không mấy hài lòng về đệ tử bản môn… mà Cửu Tôn phủ chúng ta, lại có nhiều hạt giống tốt như vậy…
Vân Dương giật mình, cười nói:
- Ta hiểu ta hiểu, nhiều hạt giống tốt như thế, chúng ta cũng không thể chiếm hết được, nếu sư môn của ngươi để ý, chúng ta phân lưu một chút cũng không có vấn đề gì.
Giang Lạc Lạc giậm chân:
- Ta… ý của ta là… không thể như thế… không thể tiện nghi các nàng… khụ khụ… đây là thực lực, là nội tình Cửu Tôn phủ chúng ta… sao phải phân ra ngoài…
Chúng huynh đệ nhất thời im lặng.
Đậu xanh rau muốn, ngươi không làm thuyết khách cho nhà mẹ đẻ thì cũng thôi… thế mà còn muốn cùng người ngoài, cùng nhau hố nhà mẹ đẻ?!
Cái gọi là nữ sinh hướng ngoại, thực sự không hơn gì cái này a?
Dưới ánh mắt kỳ quái của chúng huynh đệ, Giang Lạc Lạc hơi chút xấu hổ, lẩm bẩm nói:
- Kỳ thực ta cũng không có ý gì khác… ta chỉ nghĩ… Cửu Tôn phủ chính là căn cơ nội tình của Lạc Đại Giang… trước đó cũng bởi, Lạc Đại Giang không đủ mạnh, cho nên mới… chẳng may sư môn chúng ta lại mạnh hơn nữa, ta sẽ lo lắng việc này sinh thêm trắc trở…
Đám người lập tức hiểu ra.
Hóa ra nha đầu ngốc này còn lo lắng điều này, không khỏi không biết nên khóc hay nên cười, đồng thời còn sinh cảm động.
Nha đầu này, đủ ngốc, cũng đủ si!
Lạc Đại Giang không nhịn được mà ôm chặt Giang Lạc Lạc, nhẹ giọng nói:
- Yên tâm đi Lạc Lạc, sau này bất luận kẻ nào cũng không thể tách chúng ta nữa!
Giang Lạc Lạc rưng rưng, nhịn không được mà thút thít:
- Ta biết, nhưng ta vẫn lo lắng, nếu chẳng may ngươi lại… hiện tại ta mới biết, trên thế giới này, không có gì không thể dùng lợi ích để giải quyết, ngay cả tình cảm nam nữ, dù có tâm đầu ý hợp thế nào, chỉ cần không hợp với lợi ích thế tục, muốn chia rẽ, cũng không khó…
Lạc Đại Giang ôm chặt lấy nàng, sợ hơi lỏng tay chút, vĩnh viễn phải cách xa.
Đám người Vân Dương cũng cảm động nhìn qua.
Sử Vô Trần nói khẽ:
- Lạc Đại Giang, chờ chúng ta trở về, ngươi liền tranh thủ thành thân với Lạc Lạc đi, chẳng những phải cho đệ muội một danh phận, càng phải cho mọi thứ mà muội ấy nên được, ngươi còn kéo dài nữa, chỉ sợ mấy ca cũng không nhịn được mà muốn đánh ngươi.
Lạc Đại Giang trịnh trọng gật đầu.

Sớm ngày thứ hai.
Đám người đều đã tới trước khán đài, nhìn lại phía cửa, chỉ đưa mắt tới trong giây lát, lập tức đều rung động.
Chỉ thấy trên dưới Cửu Tôn phủ, cứ vậy ngồi tĩnh tọa bên kia, người người đều phủ lấy một tầng gió sương, bọn hắn không hề dựng lều vải.
Bọn hắn hoàn toàn có thể dựng lều, thế nhưng không, cứ vậy để bản thân ngồi dưới sương đêm, mặc cho sương đêm phủ xuống.
Có mấy đệ tử Cửu Tôn phủ đã đứng lên, ánh mắt nhìn tới khán đài Thất Tinh môn, tràn đầy nộ hỏa, bừng bừng hận ý!
Đó là một thái độ… quyết tử không tiếc mạng sống!
Ngay cả đám Phượng Minh môn cùng Đại La phái, cũng không kìm nổi mà run một cái!
Sĩ khí như vậy…
Trước đêm qua, Thất Tinh môn còn cười nhạo người ta, xem nhẹ người ta, thừa cơ làm nhục đối thủ, để bọn hắn an vị ở đây, thừa nhận nhục nhã!
Mà giờ đây, nhục nhã này, chính là nhiên liệu tốt nhất, đem lửa giận trong lòng đốt ngày càng vượng!
Người tu hành cao thâm không ngủ một đêm cũng không tính là cái gì, hoàn toàn không ảnh hưởng tới chiến lực.
Nhưng nhục nhã một đêm này, kinh lịch một đêm này, lại đủ để đệ tử Cửu Tôn phủ khắc ghi cả đời, lạc ấn trong tâm hồ!
Kinh lịch này, có thể tạo ra tác dụng thúc đẩy các đệ tử tới mức nào, mọi người đều biết rõ!
Một lần kinh lịch, đủ để được lợi cả đời!
Thất Tinh môn Đoàn Thiên Xung nhìn cảnh tượng này, không khỏi hối hận.

- Vân chưởng môn, trận đầu đối chiến, chúng ta cứ dựa theo đấu pháp thông thường đi, các ngươi đã tới khiêu chiến, chúng ta liền lấy Đỉnh phong chiến bắt đầu đi, trực tiếp nhanh gọn nhất!
Đoàn Thiên Xung đứng trên đài cao, nhìn Vân Dương ứng lời mà đến, thản nhiên nói.
Vân Dương bất động thanh sắc:
- Chuyện định quy tắc, vốn là chuyện của Đoàn chưởng môn, Cửu Tôn phủ chúng ta tiếp lấy là được.
- Trận thứ hai, chúng ta tiến hành Trung kiên chiến, thế nào?
- Không vấn đề.
- Trận chiến thứ ba, chúng ta đấu Trận, thế nào?
Đoàn Xung Thiên đạm mạc nói, ngữ khí như trưng cầu, thế nhưng biểu tình lại hoàn toàn không có chỗ thương lượng.
- Không vấn đề.
Đoàn Thiên Xung nở nụ cười nhàn nhạt:
- Chấp sự đại nhân, bên ta chỉ sắp ba trận đầu!
Phác Đức Song:
- Ồ?
Đoàn Thiên Xung đầy tự tin cười một tiếng:
- Bản môn tự thấy, ba trận này là đủ. Thất Tinh môn chúng ta, không muốn đuổi tận giết tuyệt, không cần năm trận toàn thắng.
Ngụ ý trong đó: Ba trận này, đủ để đá Cửu Tôn phủ về nơi sản xuất!
Phác Đức Song cười ha ha:
- Đoàn chưởng môn rất khí phách! Được, quyết định như vậy đi!
Bên cạnh, Hoắc Vân Phong liếc mắt.
Rất khí phách?
Rất ngu ngốc mới đúng!
Không nói cái khác, chỉ riêng đấu Trận, các ngươi nhất định phải thua!
Chờ sau khi thua đấu Trận, các ngươi nhất định phải dùng đệ tử chiến để kiếm lại mặt mũi, thế nhưng Cửu Tôn phủ người ta có Huyền thú trợ trận, vẫn là tất thắng!
Cửu Tôn phủ hai trận thắng, mà các ngươi… hừ hừ…
Dù sao, lão tử cũng phát.!
Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt:
- Đoàn chưởng môn nói không sai, chúng ta cũng không cần năm trận toàn thắng!
Khẽ lật mí mắt, hai đạo ánh sáng sâm nhiên hiện:
- Chỉ cần thắng ba trận, chúng ta cũng thấy đủ rồi!
Đoàn Thiên Xung nhìn ánh mắt Vân Dương đưa tới mà phát lạnh, lập tức giận tím mặt:
- Vân chưởng môn, chúng ta đã thương nghị xong, còn mời các ngươi về bày binh bố trận, an bài nhân thủ xuất chiến đi. Chúng ta sớm chút bắt đầu, các ngươi cũng nên sớm trở về. Dù sao các ngươi cũng là thủ tịch hạ phẩm Thiên Vận kỳ, cũng nên sớm về để người ta còn ngưỡng mộ a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.