Ta Là Chí Tôn

Chương 1144: Tâm Chiến!




Phác Đức Song tức giận run rẩy:
- Hoắc Vân Phong, ngươi ăn nói bừa bãi! Ngươi khốn kiếp! Ngươi làm càn!
Hoắc Vân Phong hét lên:
- Phác Đức Song, ngươi là cấp trên của ta sao mà dám tự cao tự đại ở trước mặt ta!? Ngươi có phần đó sao? Ngươi có huynh đệ, chẳng lẽ lão tử không có! Lão tử nợ ngươi cái gì?! Một sợi lông cũng không nợ ngươi, ngươi hét cái gì? Hiện tại là ai làm mất mặt Thánh Tâm điện!
- Còn hai người các ngươi nữa, chuyện giữa ta cùng Phác Đức Song liên quan quái gì đến các người? Giữa các ngươi có quan hệ gì à? Muốn làm gì? Ỷ vào nhiều người khi dễ người khác à?
Hoắc Vân Phong liên tục nổi giận, làm ba người Phác Đức Song tức tới cơ mặt vặn vẹo!
Hai người khác đứng dậy:
- Không cá cược thì không có tư cách nói chuyện đúng không? Vậy lão tử các cược với ngươi! Ta đặt năm trăm viên, cũng đặt Thất Tinh môn thắng! Tỉ lệ đặt cược một đền một! Hoắc Vân Phong, ngươi dám nhận ko?
- Còn ta nữa, ta cũng đặt năm trăm viên! Thất Tinh môn thắng! Hoắc Vân Phong, ngươi dám nhận không? Nhân được sao?!
Hoắc Vân Phong lập tức run rẩy, ngoài mạnh trong yếu:
- Ngươi... Ngươi ngươi ngươi... Các ngươi... Các ngươi tưởng hôm nay ăn chắc ta rồi à?! Các ngươi đồng khí muốn làm gì?!
Ba người cười lạnh.
Hoắc Vân Phong tức giận nói:
- Các ngươi không có lời thề Thiên Đạo, lão tử dựa vào cái gì mà phải nhận, không nhận thì thế nào?!
Hai người khác quá tức giận, lập tức thề:
- ... Thề với Thiên Đạo, đặt cược cùng Hoắc Vân Phong... mong Thương Thiên chứng kiến!
Ầm ầm hai tiếng sét vang lên.
Lời thề được thành lập.
- Lời thề đã lập, Hoắc Vân Phong, ngươi cứ chờ táng gia bại sản đi! Đến lúc đó chúng ta xem ngươi chết thế nào, với tài sản của ngươi thì cứ chờ bán mông lấp lỗ thủng đi!
Hoắc Vân Phong sững sờ một lát:
- Tốt tốt tốt, đã nói tới mức này rồi hả? Lão tử nhận! Ta nhận mỗi người các ngươi năm trăm viên linh ngọc cực phẩm! Hôm nay lão tử không tranh màn thầu chỉ tranh khẩu khí, dù là táng gia bại sản, dù là bán mông, cũng muốn để cho ba lão già các ngươi xem, Hoắc Vân Phong ta là một hán tử đỉnh thiên lập địa!
Phác Đức Song cười:
- Cũng sắp bán mông, còn muốn tự xưng là hán tử, ngươi đúng là có định nghĩa khác thường về hán tử đấy!
Hoắc Vân Phong cười lạnh một tiếng:
- Lão tử có phải là hán tử không, sau này mọi người tự rõ, nhưng các ngươi phải nghĩ kỹ đi, nếu các ngươi thắng ta mỗi người đặt năm trăm linh ngọc cực phẩm, nhưng có nguy cơ mất ba nghìn linh ngọc. Nói cách khác, nếu như các ngươi thua, phải đền ta ba nghìn linh ngọc cực phẩm!
Hai người khác lạnh lùng nói:
- Chúng ta thắng bao nhiêu thua bao nhiêu, không cần ngươi quan tâm! Ngươi chỉ cần biết, chúng ta thua không thể nợ ngươi linh ngọc là được! Trừ điều đó ra, đừng giống như chó dại, kêu gào ở đây!
Hoắc Vân Phong phất tay áo nói:
- Tốt, các ngươi cứ chờ đấy, chờ mà khóc đi!
Hắn còn chưa dứt nói xong đã nổi giận đùng đùng đi thẳng.
Trong mắt Phác Đức Song đầy trào phúng nhìn theo bóng Hoắc Vân Phong:
- Hoắc huynh, bây giờ cho dù ngươi đi chỉ điểm sách lược ứng phó cho Cửu Tôn phủ, nhưng thực lực thật sự như vậy, chẳng lẽ còn có thể tăng lên sao?
Hoắc Vân Phong nghe được lời này thì đứng lại, đi ngược về, hầm hầm nói:
- Phác Đức Song, ngươi thật giỏi, tâm tư xấu xa gì cũng lộ hết ra ngoài, ngươi đã nói vậy, ta sẽ không đi, không thể cho ngươi mượn cớ gì nữa, ta ở đây xem hai phái quyết chiến xong. Phác Đức Song, trước kia ta không nhìn ra ngươi lại có lòng dạ tiểu nhân, hôm nay xem như đã được mở rộng tầm mắt rồi!
Đoàn Thiên Xung đứng ngây ra nhìn hồi lâu, nghĩ mãi không hiểu tại sao mấy người này lại làm như vậy.
Chờ đi xuống hồi lâu mới nghe được Phác Đức Song tuyên bố:
- Thất Tinh môn đề nghị, hôm nay ngừng chiến, ngày mai chiến tiếp.
...
Bên phía Cửu Tôn phủ, sắc mặt Vân Dương vẫn trầm tĩnh, chỉ quay đầu nhìn phía Thất Tinh môn và nói:
- Chúng ta muốn một phần tư liệu của Thất Tinh môn, không biết có được không?
Trên đài, Phác Đức Song nhìn vẻ mặt Hoắc Vân Phong thâm trầm, nói:
- Có thể, tới lấy đi.
Sử Vô Trần phóng người lên.
Lúc này, các môn các phái lớn trong đệ tam cảnh đều nhìn Cửu Tôn phủ với ánh mắt phức tạp không hiểu.
Phượng Minh môn.
Giang Lạc Lạc tức giận hừ một tiếng:
- Thất Tinh môn thật hèn hạ vô sỉ! Lại có ý nghĩ xấu xa như vậy, để đám người Đại Giang chờ vô nghĩa thêm nửa ngày một đêm ở lối vào. Thật thú vị, đây là môn phái Thiên Vận Kỳ trung phẩm trình diễn mình không biết xấu hổ sao?
Cam Thiên Nhan cười khẽ, nói:
- Đương nhiên là thú vị rồi, hai quân giao chiến, công tâm là thượng sách, Cửu Tôn phủ với khí thế tăng cao đến đây, nếu như lập tức khai chiến, chỉ riêng khí thế liên tục chiến liên tục thắng kia cũng nâng cao chiến lực sắp rỗng của bản thân lên nửa phần rồi! Đứng nói Thất Tinh môn hoàn toàn không rõ về nội tình Cửu Tôn phủ, có thêm một đêm này nửa ngày giảm xóc, Thất Tinh môn không chỉ có dư thời gian vạch ra sách lược, còn có thể khiến khí thế của Cửu Tôn phủ giảm xuống. Đây gọi là cách dùng binh không đánh mà thắng, nhưng cũng chỉ như vậy.
- Thậm chí, nếu trong Cửu Tôn phủ có kẻ tâm chí không kiên ường, nhất là những môn nhân nhỏ tuổi, trong lòng rất nhiều người đều sẽ sinh ra tâm lý uể oải cùng gò bó, từ đó sẽ có tâm tình tiêu cực lớn, chênh lệch với người của Thiên Vận Kỳ trung phẩm. Nếu tâm lý này sinh ra, không thể loại bỏ đúng lúc, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới khả năng phát huy khi lên sân, khi đối chiến, thực lực thật sự giảm xuống, có khác gì tự mình thất bại?!
- Đây là cuộc chiến tâm lý! Cho dù đổi lại là chúng ta, gần như đều sẽ áp dụng. Đây vốn là quyền lợi của môn phái bị khiêu chiến, có lợi vì sao không cần?! Ngăn chặn kẻ địch không rõ thực lực ở mức độ lớn nhất, tại sao không làm?!
Giang Lạc Lạc hừ một tiếng, nói:
- Chiến lược, chiến thuật, quyền hạn, quyền lợi gì đó, nói cho cùng còn không phải là hèn hạ sao? Nếu thật sự có bản lĩnh thì trực tiếp đao thật thương thật xông ra là được. Giở trò xấu xa như vậy sẽ chỉ khiến người ta xem thường.
Cam Thiên Nhan cười:
- Võ giả giành thắng lợi sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào, thắng mới là tất cả...
Trong giọng nói đầy ẩn ý sâu xa
Giang Lạc Lạc ngồi không yên:
- Ta đi tìm Đại Giang.
Còn chưa nói xong, nàng đã vội vã rời đi.
Cam Thiên Nhan lập tức mỉm cười hòa nhã.
Bình Tung Nguyệt cười nói:
- Sư muội, muội đúng là dụng tâm lương khổ.
Cam Thiên Nhan cười nói:
- Lạc Lạc đi nhắc nhở một câu cũng tốt. Nếu Cửu Tôn phủ có thể thuận lợi thăng thăng... cũng là chuyện tốt với chúng ta. Chẳng lẽ sư tỷ còn nhìn không ra nha đầu Lạc Lạc này đã quyết tâm rồi. Những năm qua, chúng ta chia rẽ, đả kích bao nhiêu lần, cũng chẳng có tác dụng gì. Bây giờ, Lạc Đại Giang có cơ duyên này, cũng coi là hài tử có chút may mắn, vậy chúng ta cần gì phải làm tiểu nhân nhàm chán đi ngăn cản. Nếu chẳng may xảy ra bi kịch cuộc sống gì đó... chúng ta muốn thấy sao...
Bình Tung Nguyệt dường như nhớ ra điều gì, khẽ thở dài:
- Cứ theo sư muội đi.
...
Nghe được phải hoãn lại cuộc chiến một ngày, Vân Dương chỉ nói mấy câu.
- Thất Tinh môn cố ý để chúng ta chờ đợi trong ánh mắt của vạn người như vậy là có hai dụng ý. Thứ nhất, trong lòng bọn chúng sợ chúng ta. Thứ hai, bọn chúng muốn nắm cơ hội làm nhục chúng ta, làm hao mòn ý chí của chúng ta, đạt tới hiệu quả giảm bớt thực lực bên ta!
- Đối mặt với sợ hãi không rõ cùng nhục nhã bây giờ, chúng ta nên làm thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.