Ta Là Chí Tôn

Chương 1143: Các Ngươi Khi Dễ Ta!




Thật sự tưởng ta nói ta thắng chắc là an ủi mình, thôi miên mình à? Trong lòng ngươi nghĩ loạn rồi!
Hoắc Vân Phong muốn nhảy lên hát vang một bài.
Tiểu huynh đệ Vân Dương, chờ lát nữa lão ca ca nhất định sẽ chia hoa hồng cho ngươi... May mắn trước khi đến ta đã mượn linh ngọc của hai tên kia, lần này đúng là kiếm lợi lớn rồi...
Chờ sau khi thắng trở về, có nên cho bọn hắn chút lợi tức không?
Hừ... Hai tên khốn kiếp này thắng linh ngọc của ta không nương tay, ta còn cho lợi tức gì chứ... Mời bọn họ uống bữa rượu là được. À không được, mời uống rượu thì bọn họ sẽ biết ta thắng, sau khi về không chỉ không mời rượu, còn không thể lấy tiền trả ngay, ít nhất phải kéo dài một thời gian, giả nghèo...
Nhất định phải để bọn họ mời ta uống rượu xong... Giả vờ dốc sạch túi, vô cùng khó nhọc trả lại tiền. Làm vậy liền có thể giấu được chuyện ta phát tài... Cứ làm thế đi, ta đúng là một thiên tài!
...
Phía dưới có bóng người lóe lên, Đoàn Thiên Xung chưởng môn Thất Tinh môn bay lên, chắp tay nói:
- Chấp sự đại nhân, ta có thể xem tư liệu của Cửu Tôn phủ không?
Đây là yêu cầu hợp lý, còn trong dự kiến.
Phác Đức Song đang sảng khoái, bình thường trong mắt hắn không chứa một hạt bụi, không quá quan tâm tới chưởng môn Thiên Vận Kỳ trung phẩm xếp hạng tương đối thấp, lúc này nhìn Đoàn Thiên Xung đúng là cảm giác thuận mắt, cười nói:
- Được, ngươi xem đi, xem thật kỹ, nhìn kỹ đi.
Nói xong, hắn liền đưa qua một giấy ngọc.
Xem thật kỹ, xem hết thì thắng linh ngọc cho ta.
Bây giờ Phác Đức Song nhìn Đoàn Thiên Xung cũng thấy dễ coi, cười híp mắt nhìn.
Đoàn Thiên Xung tiếp nhận giấy ngọc có ghi chép liên quan đến Cửu Tôn phủ, vừa xem, lông mày đang nhíu chặt dần giãn ra, sau khi xem xong, trong lòng nhất thời thấy thoải mái hơn.
Cửu Tôn phủ cũng chỉ có vậy...
Một môn phái nhỏ sáng lập chưa tới một năm đã có thể thăng cấp đến mức này, tất nhiên phải có chỗ khác thường, nhưng phần lớn đều do may mắn... Nội tình nhiều nhất lắng đọng trong một năm, muốn muốn đánh rơi Thất Tinh môn đã trả qua mấy ngàn năm thì căn bản là si tâm vọng tưởng, kiến lay cây!
- Cảm ơn chấp sự đại nhân.
Đoàn Thiên Xung xem xong, vẻ mặt ung dung hơn, không thấy khẩn trương gì nữa
- Chúng ta yêu cầu ngày mai bắt đầu chiến đấu. Hôm nay tạm thời dừng cho hai bên nghỉ ngơi một đêm, Cửu Tôn phủ mới tới đệ tam cảnh, cùng nên có thời gian làm quen hoàn cảnh một chút, nếu không sẽ khiến người ta cho rằng môn phái Thiên Vận Kỳ trung phẩm chúng ta không độ lượng.
Hoắc Vân Phong nhíu mày, cười giả tạo, nói:
- Không cần phiền phức như vậy, đệ nhị cảnh cùng đệ tam cảnh chỉ chênh lệch có một cấp, hoàn cảnh có gì khác mà phải thích ứng? Bây giờ là buổi sáng, còn một nửa thời gian mới hết ngày, tại sao phải nghỉ ngơi? Theo ta biết, lúc này Thất Tinh môn các ngươi không có khiêu chiến với tông môn xếp hạng cao hơn, thậm chí không có tiêu hao gì, nghỉ ngơi làm gì? Còn nữa, Thất Tinh môn các ngươi có khán đài. Mà Cửu Tôn phủ mới đến không có chỗ nghỉ, chẳng lẽ nửa ngày một đêm, ngươi bảo người ta đứng đấy chờ các ngươi, bị tất cả môn phái Thiên Vận Kỳ trung phẩm chế giễu sao?
Đoàn Thiên Xung cười làm lành nói:
- Chấp sự đại nhân, thời gian ký kết quyết chiến là quyền hạn của môn phái bị khiêu chiến chúng ta. Chúng ta có quyền xác định sẽ chiến đấu vào lúc nào.
Một lời không nhẹ không nặng lại không khách khí, quả nhiên nói trúng tim đen, nhằm thẳng vào chỗ yếu hại.
Đoàn Thiên Xung là chưởng môn một phái Thiên Vận Kỳ trung phẩm luôn được tôn sùng, lễ phép chu đáo với chấp sự của cảnh này Phác Đức Song, đối với Hoắc Vân Phong chỉ được xem là chấp sự đệ nhị cảnh, còn là chấp sự nói chuyện cho Cửu Tôn phủ lại khách sáo!
Trong lòng Hoắc Vân Phong tức giận, trầm giọng nói:
- Đoàn chưởng môn quả nhiên rất khí phách, ta chúc Đoàn chưởng môn có thể mãi mãi khí thế như vậy, tuyệt đối đừng bị chết yểu, nếu vậy, bản chấp sự sẽ rất đau lòng.
Lúc đầu Đoàn Thiên Xung nói ra câu kia, không phải không hối hận.
Mặc dù chấp sự Hoắc Vân Phong này nói chuyện cho Cửu Tôn phủ, nhưng vẫn là chấp sự của Thánh Tâm điện, mình nói câu đó lại thành đắc tội người.
Nhưng khi nghe Hoắc Vân Phong nói như vậy, trong lòng không khỏi run lên, âm thầm kinh hãi.
Hoắc Vân Phong không phải là chấp sự ở cảnh này, dường như khó làm gì được mình. Nhưng đợi đến khi cuộc chiến Thiên Vận Kỳ chấm dứt, nếu tìm một vài sai lầm làm mình khó xử, mình cũng không thể làm được gì. Dù là môn phái Thiên Vận Kỳ trung phẩm, đối đầu với uy quyền của Thánh Tâm điện vẫn phải e ngại.
Lúc này hắn lại nghe Phác Đức Song thâm trầm nói:
- Hoắc Vân Phong, nơi này chính là sân bãi của Thiên Vận Kỳ trung phẩm. Mục đích ngươi tới đây để giao tiếp môn phái tiến vào sau, trách nhiệm của ngươi đã xong, đừng trút giận lên người Đoàn chưởng môn!
Một chấp sự khác cũng nói với vẻ chèn ép:
- Hoắc chấp sự, chúng ta là chấp sự của Thánh Tâm điện, thân phận đầu tiên là chấp sự Thánh Tâm điện, bản thân nên công bằng, sao có thể vì lý do cá nhân mà làm việc tùy ý, càng không thể để cảm xúc ảnh hưởng đến môn phái tham chiến, tối kỵ nhất là can thiệp chiến lược, chiến thuật đối chiến của môn phái nghênh chiến.
Hoắc Vân Phong bỗng nhiên quay người, tức giận nói:
- Phì, lão tử nói câu nói kia có gì sai, có gì không đúng, có gì bất công? Ngươi xen vào như vậy là có ý gì? Ta đánh cược cùng lão tiểu tử kia cx không có hần của các ngươi! Các ngươi dựa vào đâu mà xen vào! Làm sao? Hai người các ngươi cũng muốn đánh cược với ta à? Dưới bầu trời này, không ngờ còn có chuyện khi dễ người như vậy, lấy mỹ danh là làm quen hoàn cảnh, căn bản chính là để người ta đội sương suốt một ngày rưỡi, cũng bị rất nhiều môn phái soi mói, vậy cuộc chiến Thiên Vận Kỳ còn có công bằng gì chứ?
Hắn giơ tay chỉ vào từng người, hung hăng nói:
- Tất cả đều cùng cấp, các ngươi định dọa ai đây? Cho rằng ta sợ ba người các ngươi sao? Không tham gia đánh cược thì kêu cái gì, thả rắm cái gì?! Nếu thật sự muốn thấy lão Hoắc ta khó chịu, không ngại lấy linh ngọc ra đây, mặc kệ bao nhiêu, lão tử đều nhận hết! Hôm nay, lão tử còn bị tức ít sao?!
Hai vị chấp sự khác nhất thời tức giận tới mặt vặn vẹo, im lặng hồi lâu.
Sao Hoắc Vân Phong ngươi giống như chó điên cắn loạn thế? Chúng ta làm gì ngươi? Chúng ta chỉ lo lắng tới thân phận trước mắt, nói một câu công bằng, không liên quan tới ai, sao thùng thuốc súng tự nhiên bắn qua đây?
Nhất là một chấp sự khác nãy giờ không lên tiếng, giờ phút này đã tức giận đến xanh mặt!
Hoắc Vân Phong muốn làm chó dại, nhưng đừng cắn ta!
Việc này liên quan gì đến ta?
Phác Đức Song cũng phẫn nộ:
- Hoắc Vân Phong, ngươi nói chuyện chú ý chút đi. Ngươi không biết xấu hổ, nhưng chúng ta còn cần mặt mũi, Thánh Tâm điện còn cần thể diện!
Hoắc Vân Phong đỏ mặt tía tai:
- Cái gì? Ngươi nói cái gì? Ta nói chuyện không chú ý chỗ nào? Ta làm sao mà không biết xấu hổ? Có phải muốn ta quỳ xuống liếm các ngươi mới được không? Nếu không phải ngươi đặt cược Thất Tinh môn thắng, sẽ ôn hoà đi với bọn hắn như vậy sao? Bây giờ còn không biết xấu hổ nói ta không đúng? Phác Đức Song, ngươi lừa ta như vậy, còn muốn ta nén giận à? Tim người mù rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.