Ta Là Chí Tôn

Chương 1141: Cửu Tôn Phủ Chắc Chắn Có Mờ Ám!




Đang nói thì đột nhiên kinh ngạc, ngước mắt cẩn thận quan sát gương mặt xinh đẹp của Giang Lạc Lạc, đồng thời một huyền khí tinh thuần di chuyển trong kinh mạch của Giang Lạc Lạc kiểm tra, sắc mặt càng lúc càng kinh ngạc hơn, về sau đã biến thành khiếp sợ!
Nói chung, hôm nay chính là ngày ngoài ý muốn của Cam Thiên Nhan, liên tiếp có chuyện bất ngờ diễn ra, liên tục chấn động, khó bình tĩnh nổi!
Sau hồi lâuy, Cam Thiên Nhan sững sờ nhìn Giang Lạc Lạc hỏi:
- Nha đầu ngươi... có phải đã gặp cơ duyên gì trong thời gian vừa rồi?
Vẻ mặt Giang Lạc Lạc mờ mịt:
- Cơ duyên? Cơ duyên gì? Không có...
- Không có?
Cam Thiên Nhan nghi ngờ, còn có vui mừng:
- Nếu không có, sao kinh mạch của ngươi được mở rộng nhiều vậy? Nếu không có, sao tư chất cơ thể của ngươi lại xuất hiện biến hóa như vậy? Nếu không có, tạp chất tích tụ trong cơ thể ngươi làm sao đã hết sạch rồi? Thành kinh mạch còn có dấu hiệu dần mờ nhạt tan rãi? Có phải ngươi ngẫu nhiên ăn thứ gì lạ àm không để ý đến? Ngươi suy nghĩ kỹ xem...
Giang Lạc Lạc mờ mịt:
- Thật không có... Trong thời gian này ta luôn ở...
Nói đến đây, nàng đột nhiên ngừng lại, một tay bịt miệng, tròng mắt xoay chuyển.
- Luôn ở?
Cam Thiên Nhan nhíu mày lại:
- Luôn ở Cửu Tôn phủ?
Giang Lạc Lạc liên tục lắc đầu:
- Ta luôn ở... luôn ở... luôn ở chỗ kia... Chỗ kia... du lịch chiến đấu trong giang hồ, xông xáo trong giang hồ xem bốn biển là nhà, đánh khắp thiên hạ, khiến Phượng Minh môn ta nổi danh...
Cam Thiên Nhan cười ha ha:
- Nhưng tư liệu trong tay ta cho biết một năm trước ngươi tìm đến Lạc Đại Giang, sau đó không rời khỏi hắn, tư liệu của ta sai sao?
Giang Lạc Lạc lo lắng nói:
- Làm gì mà một năm, ta tìm tới hắn còn chưa tới nửa năm...
- Nửa năm, ha ha...
Cam Thiên Nhan liếc mắt:
- Từ trước đến nay nha đầu ngươi chỉ mong được gả đi, nếu tìm được Lạc Đại Giang, sao có thể thả cho hắn rời đi chứ? Nửa năm qua, hắn đều tu luyện ở trong Cửu Tôn phủ sao? Vậy ngươi khẳng định sẽ chỉ ở đó, sao có thể đi đâu khác? Nha đầu này, có người nào đã nói cho ngươi biết, khi ngươi nói dối thì sẽ nói lắp không?
- Ta đâu có nói lắp, ta ăn nói rất rõ ràng. Hơn một năm qua ta đều ra ngoài rèn luyện trừng ác dương thiện, xem bốn biển là nhà, cống hiến cho môn phái. Ta tuyệt đối không nói dối, cũng không nói lắp!
Cam Thiên Nhan trợn mắt nói:
- Vậy có người nói với ngươi, sau khi ngươi nói dối sẽ giải thích mình không nói láo, thường sẽ nói không ngừng đến mình không thở nổi mới thôi không?
Giang Lạc Lạc ủ rũ cúi đầu, nói lầm bầm:
- À... Sư phụ, ta thật sự không nói dối, không tin ngươi có thể hỏi Lạc Đại Giang, Vân Dương, Sử Vô Trần, Nhậm Khinh Cuồng. Bọn họ có thể làm chứng, trong khoảng qua ta thật sự không ở Cửu Tôn phủ, luôn xem bốn biển là nhà, hu hu sư phụ ngươi phải tin ta... Nấc...
Bình Tung Nguyệt cùng Cam Thiên Nhan bất đắc dĩ nhìn nàng, cùng che trán thở dài.
Giang Lạc Lạc ngậm miệng, thở dài:
- Ai...
- Đợi ở đây, ta cần đi tới thăm viếng Cửu Tôn phủ.
Cam Thiên Nhan nói:
- Dù sao, tương lai cũng xem như môn phái thông gia... Ta đi qua thăm hỏi, cũng coi như kiểm tra chuyện chung thân đại sự của nha đầu này.
Bình Tung Nguyệt nói:
- Cũng tốt. Đến lúc đó ta sẽ cố bớt thời gian, tranh thủ đi với ngươi.
Hai tỷ muội nhìn nhau, đều thấy được vẻ hiểu rõ: Cửu Tôn phủ quật khởi nhanh như vậy, thể chất của Lạc Lạc thay đổi đều là kỳ lạ, sao có thể không nhìn thấy?!
...
Đúng lúc, giữa sân có tiếng động lớn.
Một bóng người thất tha thất thểu lùi ra ngoài, đó là Tề sư huynh, mặc dù bước chân lảo đảo, nhưng không bị thương trí mạng. Nhưng đối thủ của hắn - thiếu niên áo trắng kia đã phơi thây trên mặt đất.
Phượng Minh môn thắng!
Trên đài cao. Phác Đức Song lớn tiếng:
- Cuộc chiến thứ ba, Phượng Minh môn thắng. Trước mắt là ba trận thắng cả ba, trận tiếp theo là cuộc chiến giữa chưởng môn.
Đối diện, mỗi người trên dưới Đại La phái đều tái mặt.
Ba trận thua cả ba, vị trí ban đầu đã không còn ý nghĩa nữa.
Có chiến đấu tiếp cũng chẳng có mấy tác dụng, nhưng trên dưới Đại La phái đều cảm thấy bi tráng.
Không còn ý định chiến đấu nữa!
Giọng nói của Phác Đức Song vang dội:
- Sau trận chiến này còn có một trận chiến, Cửu Tôn phủ thủ tịch của Thiên Vận Kỳ hạ phẩm muốn khiêu chiến bước vào hàng ngũ Thiên Vận Kỳ trung phẩm, mời Thất Tinh môn thứ hạng cuối Thiên Vận Kỳ trung phẩm chuẩn bị nghênh chiến!
Lời này vừa nói ra, người của Thất Tinh môn xếp hạng cuối trong môn phái trung phẩm đềi biến sắc, không hiểu!
Hạ phẩm khiêu chiến trung phẩm!
Năm nay lại có chuyện lạ như vậy xảy ra à?!
Trước đó bọn họ cũng không nghe nói tới. Ban đầu chỉ nghe nói thủ tịch Kim Đỉnh môn hạ phẩm muốn khiêu chiến vị trí cuối của trung phẩm, vừa rồi nhìn thấy không phải là người Kim Đỉnh môn còn thầm thở phào, tại sao lại đổi thành... Cửu Tôn phủ gì đó?
Có chuyện gì vậy?
Ban đầu, trong chín môn phái hạ phẩm hình như không có Cửu Tôn phủ gì đó...
Cửu Tôn phủ này... ở đâu xuất hiện vậy?
Sao nó có thể leo lên thủ tịch hạ phẩm, thu được tư cách khiêu chiến vị trí cuối của trung phẩm chứ?!
...
Trận chiến sau đó, hai chưởng môn Bình Tung Nguyệt của Phượng Minh môn giao chiến cùng Hà Sơn Tùng của Đại La phái cùng thi triển thần thông, đánh tới khó phân, tình hình cuộc chiến đấu rất căng thẳng, gian nan. Cuối cùng, Bình Tung Nguyệt thắng nửa chiêu, quả nhiên khó khăn lắm mới giành được trận này.
Đáng lẽ còn có trận thứ năm, bên Giang Lạc Lạc cũng đã chuẩn bị, nhưng chẳng biết tại sao, Đại La phái bỏ chiến.
Nhưng bất luận Đại La phái vì sao bỏ chiến, Phượng Minh môn đánh với Đại La phái vẫn toàn thắng. Như vậy, Phượng Minh môn liền thay thế Đại La phái, làm thứ tịch trung phẩm, cũng chính là vị trí thứ hai.
Hiện tại chỉ cần chờ thủ tịch trung phẩm ban đầu... Thiên Hạ Thương Minh, phải chăng có thể khiêu chiến thượng phẩm thành công.
Nếu có thể khiêu chiến thành công, Phượng Minh môn sẽ thuận thế khiêu chiến vị trí thứ nhất kia. Nếu không thành công... Phượng Minh môn sẽ ngừng khiêu chiến, chấp nhận đứng thứ hai.
Trong sân hoàn toàn yên tĩnh.
Sau một chốc, giọng nói ung dung của Phác Đức Song từ phía trên vọng xuống.
- Tiếp theo lại bắt đầu tiến hành đại chiến, chính là cuộc chiến giữa thủ tịch hạ phẩm khiêu chiến vị trí cuối của trung phẩm, cuộc chiến thăng cấp theo lệ của gần ngàn năm qua! Tiếp theo, mời chưởng môn Thất Tinh môn suy nghĩ cách tác chiến.
Phía dưới, Đoàn Thiên Xung - chưởng môn Thất Tinh môn nhíu mày, quay đầu nhìn Cửu Tôn phủ, trong đầu không ngừng suy nghĩ, ko biết nên chọn gì.
Phía trên, Phác Đức Song nhìn bên phía Cửu Tôn phủ, ánh mắt không ngừng thay đổi, sau đó lại nhìn Hoắc Vân Phong, trong lòng không quyết.
Hoắc Vân Phong cười, nói:
- Chuyến này, khí thế của Cửu Tôn phủ tăng cao, xông lên với thế như chẻ tre, quả nhiên nhất định phải nắm được thắng lợi. Chí ít trong mắt của ta, mấy người này đều ghê gớm, đúng là hậu sinh giỏi giang.
Phác Đức Song nghe vậy thì cười nhạt một tiếng, nhìn Hoắc Vân Phong như nhìn kẻ ngu xuẩn, buồn bã nói:
- Hoắc huynh nói một lời chỉ điểm, tiểu đệ khắc sâu trong lòng, phải chăng tiểu đệ có thể cho rằng nếu đặt cược, huynh nhất định sẽ đặt cho Cửu Tôn phủ chiến thắng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.