Ta Là Chí Tôn

Chương 1129: Vân chương môn, đao tốt!




Cửu Tôn phủ lại giấu sâu như vậy, quả nhiên đã sớm đào một cái hố to chờ đối phương nhảy.
Không, rõ ràng có mấy người tự mình nhảy hố, nhảy đến thương tích đầy mình, thế nhưng vẫn không biết, cho tới giờ khắc này, đến khi Cửu Tôn phủ tự mình mở lá bài tẩy, mới thực sự hiểu, hiểu trước đó bọn hắn thua không oan!
Sắc mặt Hoắc Vân Phong càng thêm phức tạp.
Giờ khắc này, cái tâm tư muốn nhìn Truyền kỳ ra đời của hắn đã sớm bay tới tận đẩu tận đâu.
Chỉ còn lại một cảm xúc, con mẹ nó, quá hố!
Nếu lão tử còn đánh cược, nói không chừng còn bị hắn hố lần nữa!
Tử bào bồng bềnh, Vân Dương thản nhiên bay xuống. Trong ngực hắn còn ôm một quả nhung cầu tuyết trắng, thần thái như trọc thế giai công tử, nhẹ nhàng mỹ thiếu niên.
Chỉ riêng tiểu gia hỏa lớn chừng quả đấm kia, con mắt vô tội, tiếng kêu meo meo, đã có thể đáng yếu chết người không đền mạng!
Nhưng ánh mắt đám người nhìn gia hỏa này, đáy lòng chỉ có từng đợt ác hàn.
Mẹ nó!
Một Huyền thú cấp Thánh vương, ngày ngày giả ngây thở mê hoặc người, thực sự thế cũng được?
Trong nháy mắt, Vân Dương đã chạy tới giữa sân.
Ánh mắt Khúc Khiếu Phong thanh lãnh dị thường, lực chú ý dồn lên Đại Bạch Bạch trong ngực Vân Dương, nhìn chằm chằm hồi lâu.
- Vân chưởng môn, lần này xuất chiến, ngươi chỉ mang theo một đầu Huyền thú?
Khúc Khiếu Phong hỏi.
Vân Dương ngạc nhiên:
- Chẳng lẽ không giới hạn số lượng Huyền thú phụ chiến? Nếu không hạn chế, ta có thể triệu hóa thêm vài đầu, bảo đảm để ngươi hài lòng.
Thần sắc trên mặt Khúc Khiếu Phong khẽ co quắp, thản nhiên nói:
- Lão phu biết, giữa cao giai tu giả độc đấu, chỉ cần trước đó không có ước định sẵn, vậy chỉ cho phép mang một đầu Huyền thú trợ chiến.
Vân Dương có chút thất vọng:
- A, làm ta mừng hụt.
Khúc Khiếu Phong muốn thổ huyết.
Ngươi đem bốn đầu Huyền thú cùng lên, lão phu còn đánh cái rắm!
Ý trên mặt chữ của Khúc Khiếu Phong tuy không giả, người có sở trường ngự thú có thể dùng nhiều Huyền thú, nhưng cao giai tu giả bình thường dùng Huyền thú thì cùng lắm chỉ có một con, hơn nữa cũng chỉ tương đương với bản thân, nhân lực có hạn, muốn khống chế một đầu Huyền thú có tu vi tương đương với bản thân đã phải hao hết tinh lực, muốn nhiều hơn căn bản không thể phụ tải.
Nói cách khác, người ngự thú đối chiến với người khác, không phải là không muốn điều khiển nhiều Huyền thú, mà kỳ thực bởi lực không đủ, vô lực dùng nhiều hơn!
Thế nhưng Vân Dương lại khác, căn bản hắn không cần cố tình điều khiển bốn đầu thú vương, một bên không đủ lực, một bên lại có thừa, há có thể đánh đồng!
Nhưng Khúc Khiếu Phong đã nói như vậy, Vân Dương cũng không có cách nào.
- Vân chưởng môn, mời.
- Mời.
Đại Bạch Bạch nhảy lên, ngao ô kêu một tiếng, thân thể đột nhiên bạo tăng!
Cùng lúc đó, kiếm của Khúc Khiếu Phong cùng đao của Vân Dương đã cùng nhau phát ra hào quang xán lạn!
Đao kiếm tương giao, không trung lóe lên một mảnh chói mắt!
Vừa mới giao thủ, hai người đã không hẹn mà cùng dùng một kích liều mạng.
Lần đầu liều mạng, chính bởi nơi đây che đậy thần thức, không ai có thể rõ được thực lực của đối pương, cho nên lần liều mạng này, cũng có ý nghĩa để thăm dò, tìm hiểu đại khái tu vi của đối phương!
Lần va chạm này, chính là chuyện nhất định phải tiến hành.
Sau khi oanh một tiếng, Vân Dương như diều đứt dây bay ra bảy trượng.
Mà Khúc Khiếu Phong chỉ hơi lảo đảo một chút, hơi lui một bước liền đã vững lại.
Kết quả lần này đã nói rõ, tu vi Vân Dương kém Khúc Khiếu Phong ít nhất một cấp.
Nhưng Khúc Khiếu Phong vừa giơ bội kiếm lên, sắc mặt đã lập tức thay đổi.
Bởi bội kiếm của hắn, đang tự phát rên rỉ, gào thét không thôi.
Trên thân kiếm vốn sáng như tuyết, nay đã xuất hiện một vết mẻ như hạt đậu nành, hết sức dễ thấy!
Khúc Khiếu Phong là đại trưởng lão Kim Đỉnh môn, thân phận tôn quý còn hơn cả chưởng môn Ngụy Đào, tài nguyên đãi ngộ của hắn đều là cao nhất, bội kiếm này của hắn, chính được hắn dùng vô số thiên tài địa bảo cùng với tinh huyết của bản thân uẩn dưỡng mấy ngàn năm mà thành, tự thấy đã là thân binh vô kiên bất phá. Không ngờ lần này, vừa mới va chạm với binh khí của đối phương, vẻn vẹn chỉ là một cái va chạm, kiếm của hắn đã bị thương nặng!
Đao của đối phương, đến cùng làm từ chất liệu gì? Tại sao có thể sắc bén như vậy?!
Đối phương có thần binh trong tay, phần thắng trong trận này của hắn lại giảm thêm một phần, vô luận là tâm lý hay thực tế, đều là như thế!
- Vân chương môn, đao tốt.
Khúc Khiếu Phong âm trầm, lòng đau như rỉ máu.
- Khúc tiền bối quá khen, miễn cưỡng có thể dùng mà thôi.
Khúc Khiếu Phong nhanh chóng suy tư, hắn có thể biết rõ, trận chiến trước mắt muốn thủ thắng, đã càng trở nên khó khăn!
Nguyên nhân chân chính cũng không phải do bảo đao sắc bén kia, mà là bản thân Vân Dương!
Thông qua cú va chạm thăm dò vừa rồi, Khúc Khiếu Phong có thể cảm giác được, tu vi của Vân Dương đã đột phá Thánh vương nhất phẩm, đạt tới trình độ nhị phẩm sơ giai.
Mặc dù hắn là nhị phẩm đỉnh phong, mạnh hơn Vân Dương nhiều, nhưng lại không phải là chênh lệch tới mức nghiền ép, nếu đơn thuần độc đấu, hắn có nắm chắc có thể chiến thắng, nhưng thắng này cũng chỉ là mượn Huyền khí hùng hậu mà mài Vân Dương, tuyệt không thể gọn gàng giải quyết.
Trong tay Vân Dương còn có một thanh bảo đao sắc bén, khiến cho tình thế càng thêm mất cân bằng!Vậy một thanh binh khí tốt hoàn toàn có thể quyết định được chiến cuộc, thế cục trước mắt chính là vậy, bản thân hắn chỉ cần sơ ý một chút, liền sẽ bị thanh bảo đao kia xử đẹp!
Mà cái bị xử lý, không chỉ là nói về hắn, mà còn là bội kiếm của hắn, bội kiếm đã mẹ một tiếng, giờ còn chạm thêm cái nữa, đoán chừng cũng sẽ bị thanh đao kia hủy luôn.
Nhưng nếu hắn tận lực né tránh, lại chẳng khác nào nhảy vào hố của đối phương!
Trận chiến này, thực sự muốn tiến không được, muốn lùi không xong, bó tay bó chân không thể làm được gì!
Tính toán ưu khuyết song phương, Khúc Khiếu Phong phán đoán, cho dù chỉ đơn đả độc đấu, phần thắng của hắn cũng chỉ hơn năm phần có chút, chỉ cao hơn Vân Dương một đường thôi!
Thế nhưng giờ không phải đơn đả độc đấu, Vân Dương còn có một đầu Huyền thú cấp Thánh vương, có thểm Huyền thú phụ chiến, tỷ lệ thắng lợi không phải là san bằng, mà là đối phương chiếm tới chín thành rưỡi, hắn chỉ có kết quả bại!
Nửa thành cơ hội, cũng chính là chiến thuật cuối cùng, tự bạo.
Thân thể Khúc Khiếu Phong chậm rãi lui lại:
- Rất tốt, rất tốt.
Sau một khắc, thân hình hắn như hóa thành một đạo gió lốc, kiếm ảnh trùng điệp cũng hóa thành kinh đào hải lãng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.