Ta Là Chí Tôn

Chương 1123: Quá Khi Dễ Báo!




Tất cả người những tông môn khác đều nhìn trên nổi đau của người khác cười Vân Dương, còn có cả đám người Cửu Tôn phủ.
Nên!
Để cho các ngươi đắc ý!
Để cho các ngươi vô địch!
Để cho các ngươi trong mắt không còn ai, mắt không tứ hải!
Ha ha ha, gặp được vấn đề khó khăn không thể giải?
Tranh thủ thời gian nhận thua đi đại huynh đệ!
Cho dù các ngươi có thể lấy niềm vui của Huyền thú, cũng không thể chính mình hóa thân Huyền thú a?
Trừ phi Cửu Tôn phủ các ngươi thật sự có Huyền thú áp trận!
Vân Dương im lặng một lát, có vẻ như đang suy nghĩ, lúc này mới nói:
- Tần chưởng môn quả nhiên cho ta vấn đề khó khăn không nhỏ... Ngự dụng Huyền thú quả nhiên không phải là sở trường của Cửu Tôn phủ, nhưng mà Tần chưởng môn đã mở ra điều kiện hậu đãi như thế, ta không trả lời một hai thì không nói được, ta có hỏi trước một chút, xin hỏi Huyền thú chiến... Duy nhất một lần phái ra vài đầu hay không?
Tần Nhược Cốc cất tiếng cười rung trời:
- Vài đầu? Vân tôn chủ, chỉ cần ngươi có Huyền thú, hơn một trăm đầu cũng có thể.
Vân Dương nói:
- Chuyện này là thật?
Tần Nhược Cốc cười ha ha:
- Là thật, làm sao không thật!
Vân Dương nói:
- Nghe Tần chưởng môn nói như vậy ta an tâm... Đúng rồi, chúng ta giao thủ với môn phái khác, phải chăng cũng có thể mang theo Huyền thú ra trận?
Hắn nói câu này liền chờ Hoắc Vân Phong trả lời.
Hoắc Vân Phong trầm ngâm một chút, nói:
- Mang theo Huyền thú phụ chiến không phải là trường hợp đặc biệt của Ngự Thú tông, chỉ cần là Huyền thú thuần phục, chính là chiến lực của người ngự thú, càng là một bộ phận chiến lực tổng hợp của môn phái. Tự nhiên có thể mang theo Huyền thú ra trận.
Vân Dương gật đầu, nói:
- Thì ra là thế. Chuyện này không thành vấn đề.
Thanh Minh môn Vu Trường Thái cười ha ha nói:
- Nếu không còn vấn đề, vậy thì mời Vân chưởng môn tranh thủ thời gian phái Huyền thú ra sân đi. Tranh thủ thời gian thắng được ván này, kết thúc tranh đấu giữa Cửu Tôn phủ cùng Ngự Thú tông. Thanh Minh môn chúng ta không kịp chờ đợi muốn giao thủ với Vân chưởng môn Cửu Tôn phủ đấy.
Hắn vừa nói ra lời này, toàn trường cất tiếng cười to.
Thắng được ván này?
Vu Trường Thái ngươi đang châm chọc người ta rồi!
Cửu Tôn phủ không có Huyền thú, thắng thế nào bây giờ?
Trước mắt chỉ có thể nhận thua.
Ánh mắt Vân Dương sáng lên, điềm nhiên nói:
- Sẽ không làm cho Vu trưởng môn thất vọng.
Nói xong, hắn đặt tay vào ngực lấy gì đó, đặt trong tay áo, nhẹ nhàng vuốt ve...
Giả thần giả quỷ.
Tần Nhược Cốc bĩu môi.
Nhưng sau đó, bao quát Tần Nhược Cốc và cả Hoắc Vân Phong, tiếng cười thoải mái của mọi người biến mất.
Tức thì trợn tròn hai mắt giống như gặp quỷ.
Bởi vì, khi Vân Dương vuốt ve, một đầu Huyền thú trắng như tuyết thoát ra khỏi tay áo của Vân Dương.
Thật có Huyền thú!
Tròng mắt mọi người như sắp rơi ra ngoài.
Trời ơi!
Vị chưởng môn Cửu Tôn phủ này thật sự… cái gì cũng có.
Huyền thú cũng làm ra được?
Đám người cảm thấy tròng mắt rớt ra ngoài, hốc mắt đã không hạn chế nổi...
Sau đó, lại có sự vật trắng như tuyết rơi ra...
Lại là một đầu...
Còn có một đầu...
Bốn đầu Huyền thú trắng như tuyết dần dần rơi xuống đất, vây quanh bắp chân Vân Dương, đổi tới đổi lui, chúng kêu meo meo. Giống như bốn quả cầu trắng, nhìn rất đáng yêu.
Trái tim đang xao động của đám người Tần Nhược Cốc đã yên ổn trở lại.
Đây là... Bốn con mèo? Là mèo con xuất sinh chưa lâu?
Không sao không sao.
Cho dù mấy con mèo thật sự là Huyền thú, hơn phân nửa chỉ là sủng vật, trong tình huống lửa sém lông mày, Vân Dương bị buộc vận dụng, có ý muốn đánh cược một lần...
Muốn loại tiểu tử này, cho dù một vạn đầu tiến lên cũng không thể làm gì.
Chúng ta có Toàn Phong Báo, mặc dù là Vương cấp cũng có thể ứng phó trận chiến này!
Mèo lợi hại hơn nữa, có thể lợi hại hơn báo sao?
Liền thấy Vân Dương chỉ vào giữa sân, nói:
- Bốn người các ngươi, đi đánh bại đại gia hỏa kia.
Đám người đồng thời cười nhạo một tiếng.
Tiểu tử ngươi sắp điên rồi, hoặc đang nằm mơ sao?
Lại trông cậy bốn con mèo đánh bại Toàn Phong Báo thực lực Vương cấp?
Nhưng, cảnh kế tiếp làm đám người sững sờ trố mắt nhìn.
Một con mèo kêu meo ô, nó quay đầu nhìn chằm chằm vào Toàn Phong Báo, khi con mèo đầu tiên có động tác, mấy con mèo khác cũng quay đầu nhìn vào giữa sân.
Bốn con mèo nghe hiểu Vân Dương nói chuyện?
Không thể nào, nhất định là đúng dịp, nếu quả thật nghe hiểu, nghe chủ nhân để bảo chúng đi chịu chết, chúng còn không tranh thủ bỏ chạy!
Nhưng sau một khắc, vèo một tiếng vang lên, một bóng trắng dẫn đầu nhảy lên trên trời, sau đó nhảy vào giữa sân. Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, bóng trắng vượt không phi hành, thể tích không ngừng biến lớn giữa không trung…
Vào thời điểm chạm đất, con mèo này đã biến lớn mười bảy mười tám trượng, cự thú màu trắng dữ tợn đáng sợ đáp xuống đất, ngẩng đầu lên trời gào lớn:
- Ngao ô...
Đám người trên khán đài bật ngửa!
Trời ơi!
Nó đâu phải mèo, đây rõ ràng là một con báo... Đây là con báo gì?
Tại sao nhìn giống Thôn Thiên Báo thế?
Không đúng, Thôn Thiên Báo không có khả năng có hình thể lớn như thế?
Toàn Phong Báo?
Không có, đối diện chính là một đầu Toàn Phong Báo, nhìn cái là thấy khác biệt.
Hoặc là Kim Tiền Báo?
Càng không, bề ngoài không giống!
Tuyết Báo?
Cũng không, Tuyết Báo khi nào có thể có uy thế như vậy, tuyệt đối không thể!
Vậy thì nó là chủng loại gì?
Đám người vẫn không kịp cân nhắc, chỉ thấy bóng trắng bay tới, bóng dáng càng lúc càng lớn…
Lại là một đạo...
Còn có một đạo...
Bốn đầu quái vật tuyết trắng khổng lồ cùng nhau vây Toàn Phong Báo vào giữa.
Huyền thú Toàn Phong Báo ban đầu giương nanh múa vuốt, hiện tại giống như tiểu Vu gặp đại Vu, tội nghiệp co lại thành một đoàn!
Hình thể áp chế toàn diện!
Cấp độ áp chế toàn diện!
Chiến lực áp chế toàn diện!
Toàn Phong Báo đáng thương dùng hết sức co người lại, nó giống như một quả bóng, trong miệng kêu ô ô ô đáng thương cầu xin tha thứ. cái đuôi kép chặt giữa chân sau, trong đôi mắt mang theo đáng thương...
Trời ạ...
Không phải bảo ta giễu võ giương oai sao?
Bốn đại gia hỏa đột nhiên xuất hiện... Ta không đánh lại bất cứ con nào cả. Bất kỳ con nào cũng có thể đánh mười ta, ta làm sao dám đánh?
Không thể khi dễ báo như vậy!
Toàn Phong Báo ủy khuất muốn khóc.
- Ngao ô!
Bốn đầu Bạch Bạch cùng gào lên, ánh mắt tràn ngập uy hiếp hung tàn, đồng thời khóa chặt Toàn Phong Báo.
Quá dọa báo!
Toàn Phong Báo quỳ xuống.
Tha mạng...
Không chút nghĩ ngợi.
Ngay cả đánh cũng không cần đánh! Tuyển thủ Toàn Phong Báo đã sợ tè ra quần, đối thủ chỉ cần thổi một hơi cũng có thể giết nó, còn đánh cái gì?
Đừng có giày xéo báo!
Trên khán đài, ánh mắt mọi người ngây ngốc, rất nhiều người còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.