Ta Là Chí Tôn

Chương 1115: Hung Tàn!




Mặc dù đệ tử Ngự Thú tông không biết bí ẩn trong đó, nhưng lại luôn cảm thấy không phải chuyện xấu.
Đối phương đã thụ thương, còn ném đi binh khí. Chẳng lẽ là chuyện xấu với mình hay sao? Chính mình chỉ có có nắm chắc hơn mà thôi.
Vội vàng vận chuyển huyền khí, lại hạ sát thủ, nhưng trong nháy mắt vừa rồi, hắn muốn tấn công chỗ yếu hại của kẻ địch, tiến tới chuyển thành thủ thế, dốc hết toàn lực chống đỡ một kích khí thế hung hãn của Bạch Dạ Hành, lại không biết tại sao lại đánh bay trường kiếm của Bạch Dạ Hành, trong nháy mắt vận chuyển huyền khí, lại giật mình luân phiên thôi động huyền khí, nhất là vừa rồi toàn lực thủ ngự, kì thực lực đạo bắn tên không đích, đã hơi có dấu hiệu hỗn loạn.
Lúc ban đầu, chút hỗn loạn ấy nhiều lắm chỉ cần thời gian nửa hơi thở là điều chỉnh xong, nhưng chính vì nửa hơi thở đó, chiêu phản kích bộc lộ, Bạch Dạ Hành bên kia đã điên cuồng lao tới ôm đối thủ, lại dùng hai tay bóp lấy cổ của đối phương.
Cái này... Đây không phải chiêu số võ công, mà là đấu pháp của lưu manh phố phường đánh nhau!
Chiến đấu cận thân hoàn toàn.
Lần này không những nằm ngoài dự kiến của hắn, hơn nữa còn có tai hoạ sát nách, cao thủ Tôn Giả bị đối phương ôm đột ngột như vậy, nhất thời khó có động tác, càng khó tránh khỏi.
Đối phương ứng biến cực nhanh, sau đó liền dùng kiếm đâm vào thân thể Bạch Dạ Hành, thế nhưng hai tay đã bị cản trở, trường kiếm đã bay chỗ khác, Bạch Dạ Hành dứt khoát không tránh, hắn vẫn dốc toàn lực bóp cổ đối phương. Cùng lúc đó, trường kiếm vừa bị đánh bay đã quay trở về.
Tại sao trường kiếm của Bạch Dạ Hành bị đánh bay vô cớ như thế?
Đây vốn là đòn sát thủ dự bị của hắn!
Trường kiếm bay trở về như sấm sét, như sao băng rơi xuống.
Người kia cũng không biết, nhưng đám người đứng ngoài lại hô to.
Cái này, quá hung hiểm!
Sau đó... Bạch Dạ Hành toàn lực khống chế ép đối phương đứng bất động, thân thể hai người xoắn lại với nhau, bị triệu hồi trường kiếm sinh sinh đâm xuyên!
Trong chiến trường Thiên Vận Kỳ, trước mắt bao người, triệu tập trường kiếm bay trở về, xuyên qua ngực đối phương, lại đâm vào bụng dưới Bạch Dạ Hành. đối phương hét lên thảm thiết, đôi mắt mở to.
Bạch Dạ Hành mặt không biểu tình, vẫn lạnh nhạt như lúc bắt đầu trận đấu.
Ánh mắt bình tĩnh tỉnh táo.
Giống như hắn chưa từng bị thương.
Hắn vẫn không ngừng nghỉ, không nói tiếng nào cường ngạnh quay người lại, không tiếc lấy thân thể mình làm môi giới, dùng thân thể bẻ gãy kiếm của đối phương và kiếm của mình.
Dùng xương cốt bản thân bẻ gãy cả hai thanh kiếm!
Cảnh tượng này cực kỳ thảm thiết, nhìn thấy mà giật mình đã không đủ để hình dung, phải nói chính là hạn chế đủ đường!
Vào lúc này, người kia kêu to thê lương, liều mạng giãy dụa, cũng tách ra khỏi Bạch Dạ Hành, hắn lảo đảo lui lại. Ánh mắt nhìn Bạch Dạ Hành như gặp quỷ.
Trên đời này, lại còn có người chiến đấu như thế!
Hoàn toàn không xem chính mình là người.
Nhưng chuyện làm cho người ta kinh hãi càng ở phía sau, Bạch Dạ Hành cố chống đỡ, còn bình thản mỉm cười với đối thủ.
Nụ cười như thế càng làm người ta cảm thấy đáng sợ hơn nghiến răng nghiến lợi rất nhiều.
Người kia cảm thấy nội tâm run rẩy, mà Bạch Dạ Hành cũng lao đến.
Người này cầm nửa thanh kiếm đâm vào người mình chém Bạch Dạ Hành máu thịt bay tán loạn.
Nhưng Bạch Dạ Hành vẫn bình thản, ngay cả sắc mặt cũng không thay đổi, xoát một tiếng, Bạch Dạ Hành đưa tay rút hai thanh kiếm gãy ra, hắn đâm thẳng vào trái tim của địch nhân.
Đối phương rú lên thảm thiết không giống như nhân loại, ý muốn phản công phản chế, lại thấy Bạch Dạ Hành há miệng, thân thể xông lên phía trước, hắn dùng hàm răng cắn vào cổ đối phương.
Trong tay đối phương còn nắm lấy một nửa kiếm gãy của mình, hắn có ý muốn đẩy Bạch Dạ Hành ra, nhưng Bạch Dạ Hành không sợ chết nỗ lực duy trì, chết cũng không chịu buông ra, hắn muốn cắn đứt cổ đối phương.
Máu tươi tuôn ra từ yết hầu người này như suối, hắn dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Bạch Dạ Hành, rốt cục thân thể mềm nhũn ngã xuống.
Tất cả những việc này, tất cả đều diễn ra trong nháy mắt, trước trước sau sau chỉ diễn ra trong mười mấy giây.
Xuất kích.
Chiến pháp đồng quy vu tận cực đoan.
Tất cả biến hóa liên tiếp đều là tai hoạ sát nách, đều nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, đều đầy rẫy huyết tinh, cực đoan tới cực điểm!
Vào lúc này, đầu Huyền thú kia mới vội vàng quay trở về, từ khi nó rời đi tới lúc trở về chỉ diễn ra trong mười mấy giây mà thôi.
Trong thời gian ngắn ngủi đó, chủ nhân của nó đã chết.
Đệ tử Ngự Thú tông còn như thế, tình huống của Bạch Dạ Hành cũng không tốt bao nhiêu, không những toàn thân đẫm máu, một cánh tay đã mất, hắn trúng một kích phản công cuối cùng của đệ tử Ngự Thú tông, cánh tay phải còn sót lại cầm lấy kiếm, cầm chặc trong tay, không nói tiếng nào phóng về phía Huyền thú.
Bạch Dạ Hành làm sao không biết mình bị thương nặng, rất khó tái chiến, thế nhưng hắn dùng đấu pháp cực đoan như thế, hắn muốn nhanh chóng giải quyết đệ tử Ngự Thú tông, sau đó tái chiến Huyền thú, né tránh cục diện mình bị hai mặt giáp công, kế hoạch cố định đạt thành, hắn cũng không còn dư lực, cuối cùng chỉ có thể liều mạng!
Đầu Huyền thú kia vừa được chỗ tốt thì chủ nhân chết, nó kinh ngạc đan xen, né người sang một bên, cũng né tránh trường kiếm, thuận thế một ngụm liền cắn nửa người Bạch Dạ Hành. chỉ có điều cử động lần này là Bạch Dạ Hành cố ý đưa lên.
Bạch Dạ Hành đã ước định sẵn tình huống trước mắt của mình, biết mình không có lực quần nhau lâu dài với Huyền thú, nhất định phải đi nước cờ hiểm, mặc cho thân thể của mình bị Huyền thú cắn phát ra âm thanh ken két, hắn cũng không muốn thua cuộc, trường kiếm tay phải đã sớm cắt đứt hai đùi của Huyền thú. càng thuận thế đâm vào ngực Huyền thú.
Huyền thú rống to, muốn né ra, thế nhưng hai chân đã đứt đoạn, hành động không lớn bằng bình thường, bị Bạch Dạ Hành cứng rắn đâm tới, trường kiếm chém liên tiếp, Huyền thú bộc phát hung tính, nó bắt đầu phản công nghiêm túc, một ngụm cắn đứt tay phải của Bạch Dạ Hành. nhưng thân kiếm cũng chém rụng chân trước của Huyền thú,
Từ khi chiến đấu tới lúc này, hai tay Bạch Dạ Hành đứt đoạn, hắn không còn lực làm gì, nhưng thời điểm Huyền thú cắn xé Bạch Dạ Hành, Bạch Dạ Hành vẫn không từ bỏ, hắn vừa thi pháp vừa nghiêng đầu cắn vào cổ họng Huyền thú, đồng thời chân không ngừng đá vào vết thương Huyền thú, không ngừng đạp, đá, lên gối...
Huyền thú vốn bị kích phát hung tính cũng sợ hãi trước hành vi điên cuồng của Bạch Dạ Hành, mờ mờ ảo ảo sinh ra ý khuất phục, mặc dù nỗ lực tránh thoát Bạch Dạ Hành kiềm chế. Nó cũng chỉ còn lại một cái chân để rời xa Bạch Dạ Hành, không dám tiếp tục tới gần, trong ánh mắt càng sinh ra sợ hãi.
Cho tới bây giờ nó chưa từng gặp qua nhân loại hung tàn như thế, quá kinh khủng, tại sao lại khủng bố như vậy.
Rốt cuộc ai mới là Huyền thú?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.