Ta Là Chí Tôn

Chương 1111: Ta Cũng Không Tin Ta Còn Thua!




Chiến tích như vậy, trước kia chưa từng có, nghe mà gợn người, căn bản chính là phát rồ, hung ác đến mức không có biên giới!
Mà bây giờ, vẫn còn muốn tiếp tục tiến lên, có vẻ như cái từ cứng chắc đã được phủ lên thân Cửu Tôn phủ.
Cũng không biết, Cửu Tôn phủ cứng chắc duy trì tới khi nào, tới trình độ nào.
Mặc cho ai cũng không thể cam đoan, bọn họ sẽ dừng bước ở vị trí thứ mấy!
Các môn phái bài danh phía trên, vào thời khắc này, mỗi một nhà đều có cảm giác lo sợ bất an một cách vi diệu.
Nếu như Ngự Thú tông có thể chặn đường Cửu Tôn phủ thành công còn tốt, nếu cuối cùng không thành, Cửu Tôn phủ sẽ thành cái đinh trong mắt, cây gai trong thịt của nhà mình, lúc nào cũng khó an tâm, ngày ngày đều có ác mộng.
Hoắc Vân Phong đứng trên đài cao, nhìn những tông môn khác đến, chỉ có Cửu Tôn phủ bên kia vẫn chưa đi ra, hắn trợn mắt nhìn một cái:
- Đúng là bảo trì bình thản, Ngự Thú tông người ta đã đến sớm.
Đinh Bất Khả cười nhạt một tiếng:
- Đổi thành ta, cũng sẽ hết sức bảo trì bình thản. Bởi vì mục đích căn bản tới chỗ này đã đạt thành vào ngày hôm qua. Còn lại, cho dù có thể đi lên bao xa đều kiếm được. Sao có thể có thể không giữ được bình tĩnh? Còn lại cũng không còn cảm giác nguy hiểm gì, cho dù chết rồi, cũng có thể phục sinh, cái gì gọi là tranh thủ quang cảnh một lúc.
Vưu Bất Năng cười ha ha:
- Đúng là như thế.
- Muốn hay không, lại đánh cược lần nữa?
Đôi mắt Hoắc Vân Phong xoay tròn.
- Cược Cửu Tôn phủ cùng Ngự Thú tông?
Sắc mặt Đinh Bất Khả cùng Vưu Bất Năng cùng thay đổi, đêm qua bọn họ ôm được hai trăm bốn mươi linh ngọc cực phẩm, gần như có thể ngủ cũng mỉm cười.
Bây giờ nghe được kẻ đầu têu vẫn chưa từ bỏ ý đồ, tự nhiên kinh hãi, đồng thời càng cảm thấy hoảng hốt, Hoắc Vân Phong đánh cược ba lần, tất nhiên có tính toán khác, đường may mắn của mình còn có thể tiếp tục không?
Giờ phút này đã khác với ngày hôm qua, lần đầu đánh cược là Hoắc Vân Phong cường ngạnh kéo hai người, mặc dù đại hoạch toàn thắng, nhưng đó là thắng một cách khó hiểu, đánh cược vòng thứ hai, hai người đã từ bỏ đánh cược, dù sao Hoắc Vân Phong có tâm tư nhất định phải vãn hồi ván tổn thất của lần đánh cược đầu tiên, ai cũng có thể nhìn ra, thế nhưng kết quả lại bất ngờ, để cho hai người thu hoạch được lợi ích khó có thể tưởng tượng.
Lúc này Hoắc Vân Phong lại nói đánh cược, trong lòng hai người tự nhiên không vui, có chỗ tốt to lớn như thế, thực sự không cần thiết lại mạo hiểm lần nữa.
Hoắc Vân Phong nói:
- Cược cuộc chiến hôm nay, Cửu Tôn phủ thực lực cường hoành, hiện tại đã rõ mồn một ngay trước mắt, mạnh đến mức nằm ngoài ý nghĩ của tất cả mọi người. Một phương khác Ngự Thú tông, cũng là trung tam phẩm trong Thiên Vận Kỳ hạ phẩm, thực lực cực kỳ không yếu, không phải Huyễn Kiếm môn Thiên Sơn phái Thương Ngô môn có thể so sánh. Nhất là bọn họ còn có Huyền thú trợ trận. Hai môn phái này giao thủ, không những đặc sắc, càng có lo lắng trùng điệp.
Hắn nói:
- Cho nên lần này đặt cược một so một, là công bằng.
Đinh Bất Khả Vưu Bất Năng nhìn lẫn nhau một chút, tất cả đều cảm thấy đau đầu.
Nếu có khả năng, hai người khẳng định không muốn lại đánh cược, thế nhưng có khả năng sao?
Hai người đã thắng hai trận, lão đại thua tái mặt, nếu không cho hắn cơ hội gỡ vốn, chẳng phải tướng ăn của bọn họ khó nhìn hay sao!
Cho nên ván này, vẫn phải cược!
Thế nhưng là... Đúng như Hoắc Vân Phong nói, hai môn phái này thật khó mà phân cao thấp, ai thua ai thắng!
Hai trận trước, Cửu Tôn phủ tuần tự giao đấu với Thương Ngô môn Thiên Sơn môn, bởi vì Sử Vô Trần đánh trận chiến đầu tiên, đã dẫn phát tất cả mọi người có phán đoán sai lầm về chiến lực của Cửu Tôn phủ nên thất bại thê thảm, đến mức này, rõ ràng Cửu Tôn phủ mạnh đến mức biến thái, bị tưởng lầm là quả hồng mềm!
Từ đó dẫn tới, Cửu Tôn phủ xem như yếu thế, từ đó dẫn tới hai người bọn họ bị động đặt cược lên Cửu Tôn phủ, trận đầu không thể không cược, thực chất cố ý đưa tiền sang, trận thứ hai biến tướng trả tiền trở về... Làm sao nghĩ tới đều thắng?
Nhưng trận này làm sao đặt cược?
- Nếu khó mà phán đoán, vậy thì mời lão đại chọn trước. Lão đại chọn một nhà, hai chúng ta sẽ chọn nhà khác, tất cả xem vận khí.
Hai người đưa ra quyết định.
Đối mặt hai người quyết định, Hoắc Vân Phong tiến thoái lưỡng nan đứng lên.
Bởi vì... Hoắc Vân Phong hiện tại cũng khó chọn.
Cửu Tôn phủ không thể nghi ngờ là rất mạnh. Điểm này, tất cả mọi người nhìn thấy, không thể nào phủ nhận. Nhưng mà chiến lực cao tầng cùng trung kiên Ngự Thú tông đều có huyền thú. Ngay cả đệ tử tinh anh thường thường cũng có thú sủng đi theo. Từ đó có thể gia tăng chiến lực rất lớn, tuyệt không phải nói giỡn.
Tầng này, nhất định phải tính toán vào.
Tình huống kéo dài như thế, mặc dù Cửu Tôn phủ cường thế, vẫn như cũ không phải đối thủ.
- Ta chọn tuyển Ngự Thú tông.
Hoắc Vân Phong khẽ cắn môi:
- Ta thật sự không tin, ta có thể thu ba lần cùng một chỗ!
Đinh Bất Khả cùng Vưu Bất Năng bất đắc dĩ gật đầu:
- Nếu như thế, hai chúng ta vẫn đặt cược Cửu Tôn phủ. Vậy đặt cược bao nhiêu tiền?
- Lần này, một trăm linh ngọc cực phẩm! Thế nào?
Hoắc Vân Phong cắn răng nghiến lợi cân nhắc nửa ngày, rốt cục ấp úng cho ra một con số.
Đinh Bất Khả cùng Vưu Bất Năng nghe xong cảm thấy ngoài ý muốn, cảm thấy ngoài ý muốn.
Hai người vốn cho rằng hắn muốn nói ra mấy trăm linh ngọc, không nghĩ tới lần này chỉ có một trăm?
Cái này... Có vẻ như không giống cách làm người của lão đại cho lắm.
- Lão đại, chẳng lẽ ngươi không có tiền?
Vưu Bất Năng hồ nghi hỏi.
Lão đại thân gia, không yếu đến mức đó chứ?
Hoắc Vân Phong nhất thời mặt đỏ tía tai đứng lên:
- Huynh đệ chúng ta, đánh cược nhỏ di tình, chơi đùa là tốt, chỉ chơi thôi.
- Ha ha...
...
Rốt cuộc Cửu Tôn phủ đã đi ra.
Lấy Vân Dương dẫn đầu đi ra ngoài, tức thời cũng cảm giác được vạn chúng chú mục ngấp nghé.
Tất cả mọi người, tập trung ánh mắt nhìn vào Cửu Tôn phủ bên này, tất cả đều có cảm giác phức tạp khó tả.
Ngự Thú tông cũng nhìn sang, càng ngũ vị tạp trần, hiển thị rõ không hiểu.
- Cho mời hai vị chưởng môn.
Hoắc Vân Phong lên tiếng,
Lần này, hai môn phái nhanh chóng đưa ra trình tự chiến đấu, ân, kỳ thật vẫn là Ngự Thú tông chế định quy tắc, Cửu Tôn phủ tiếp nhận toàn bộ, như vậy mà thôi.
Trận chiến đầu tiên, đỉnh phong chiến, hai phái phái cường giả đỉnh phong của mình ra, một trận chiến cực đoan, trận chiến thứ hai, đệ tử chiến, cuộc chiến thứ ba, chưởng môn chiến, cuộc chiến thứ tư, tự chủ chiến, cuộc chiến thứ năm, trận chiến.
Nhìn thấy Tần Nhược Cốc đưa ra bài danh, tất cả mọi người biết, trận chiến cuối cùng đã bị từ bỏ... Hoặc là nói, ngay cả cuộc chiến thứ tư cũng chưa hẳn có thể diễn ra.
Bởi vì ba cuộc chiến đầu tiên, Ngự Thú tông chí ít chiếm cứ bảy thành phần thắng trở lên, có thể nói là phần thắng cực cao.
Cao thủ tu hành quyết đấu, cho dù chỉ có một ít chênh lệch, tất cả đều có khả năng ảnh hưởng đến kết quả thắng bại, gần như có tới sáu phần thắng trở lên, tám chín phần mười sẽ nắm chắc thắng lợi trong tay.
- Ta không có ý kiến.
Vân Dương đáp ứng rất gọn gàng, tuyệt không dây dưa dài dòng.
- Đã như vậy, cứ chuẩn bị đi.
Hoắc Vân Phong rất hài lòng Vân Dương thống khoái, lại vỗ vỗ vai Tần Nhược Cốc, mỉm cười khích lệ nói:
- Tần chưởng môn, bản tọa rất xem trọng Ngự Thú tông các ngươi nha.
Tần Nhược Cốc thụ sủng nhược kinh:
- Đa tạ chấp sự đại nhân thưởng thức, trận này, Ngự Thú tông chúng ta tất nhiên sẽ không thua!
Hoắc Vân Phong bình tĩnh nói:
- Cố lên! Hết sức nỗ lực là tốt!
Dù sao có trách nhiệm trên người, cũng không thể thiên vị quá mức rõ ràng, tối thiểu vẫn phải giữ lại thái độ công chính!
Lúc này, một lão giả Ngự Thú tông đi vào trong sân, chờ đối thủ đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.