Ta Là Chí Tôn

Chương 1100: Ngươi Cố Ý A?




Hàn Không Quần đang tạo hình đúng là rất tốt, dùng đối phó nữ nhân, hoặc nói cho đúng là nữ nhân bình thường, có thể nói không có gì bất lợi!
Có câu nói rất hay, chị em yêu cái đẹp.
Nhưng mà... Hiện tại đối diện Hàn Không Quần lại không phải là một nữ nhân.
Không chỉ không phải nữ nhân, chỉ sợ còn không bằng thiếu nữ.
Nhiều nhất, cũng chỉ là một đứa bé gái mà thôi!
Lúc này có vẻ không có năng lực và thường thức của nữ nhân, thậm chí còn không có ánh mắt.
Hàn Không Quần bày ra tất cả tư thế, đối với Vân Tú Tâm mà nói chỉ là mây bay, hoặc phải nói là cảnh giác.
Đối phương càng biểu hiện phong đạm vân khinh, nhẹ nhàng thoải mái, Vân Tú Tâm chỉ cảm thấy đối thủ càng khó chơi, cũng tăng tất cả đấu tâm đấu chí chiến ý lên tới mười thành, mười hai thành!
Không chỉ không cảm thấy hứng thú, lại còn biểu hiện cực đoan chưa từng thấy, đối phương, có lẽ chính là cường địch trước nay chưa từng có, phải ứng phó toàn lực, dùng hết khả năng!
Căn cứ vào tâm lý này, Vân Tú Tâm có thể nói đã đối đãi nghiêm túc chưa từng có, tức thời xuất thủ, hội tụ tất cả lực lượng bình sinh!
Kiếm hoa diễn lưu tinh, lưu tinh vẫn diệt!
Tiểu nha đầu thân kiếm hợp nhất, vừa ra tay đã là chiêu thức mạnh nhất.
Cũng là chiêu thứ nhất trong Thiên Ý đao pháp được Vân Dương truyền lại trước đó, Đao Bất Dung Tình!
Xuất thủ chính là tuyệt chiêu.
Thế là Hàn Không Quần bi kịch!
Với tu vi thật sự của hắn cũng chỉ sàn sàn với Vân Tú Tâm, cho dù Vân Tú Tâm càng mạnh hơn mấy phần, nhưng đánh giá tổng hợp vẫn cùng một cấp độ, hai bên kém nhau không nhiều.
Tuổi như vậy, tu vi như vậy, tuyệt đối có thể tính là thiếu niên thiên tài, có thể xưng một đời thiên kiêu.
Nếu như hắn cẩn thận giao thủ với Vân Tú Tâm, muốn phân ra thắng bại thật sự, quần nhau hơn một trăm chiêu cũng không thành vấn đề.
Thậm chí bằng vào kinh nghiệm chiến đấu phong phú của hắn hơn xa Vân Tú Tâm, rốt cuộc ai thắng ai thua còn khó nói.
Đây chính là nguyên nhân hắn dám nhẹ nhàng thoải mái như thế, chiến lực tự thân cường đại sẽ sinh ra lòng tin!
Hắn thậm chí tự tin, trong đệ tử ngang hàng, rất ít người có thể sóng vai với hắn.
Cho nên nói, Vân Tú Tâm cảm giác đối phương tràn đầy tự tin, nắm chắc thắng lợi trong tay, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay cũng không sai!
Nhưng hắn lại phạm vào sai lầm trí mạng: Khinh địch!
Hàn Không Quần thiên tài là thiên tài, thế nhưng hắn thực sự quá trẻ tuổi, kinh nghiệm lịch duyệt cực kỳ nông cạn, hết lần này tới lần khác vẻ ngoài của Vân Tú Tâm quá có lừa gạt tính!
Trong nháy mắt nhìn sang, đó chính là một tiểu nha đầu nhu nhu nhược nhược, mười ba mười bốn tuổi.
Dáng dấp phấn trang ngọc trác, đáng yêu động lòng người, nhu nhu nhược nhược, trắng trắng mềm mềm, vẻ mặt ngây thơ, mảnh mai đến cực điểm, ta thấy mà yêu.
Đừng bảo Hàn Không Quần là mao đầu tiểu tử, chỉ nói hán tử giang hồ, sợ rằng mười nam nhân sẽ có chín người muốn mang tiểu cô nương này về nhà, hoặc là hảo hảo bảo vệ, hoặc là độc chiếm, giam cầm lâu dài.
Hàn Không Quần bề ngoài làm lãng tử phong lưu, bên trong háo sắc như quỷ đói, tự nhiên không thể ngoại lệ.
Có thể nói, lúc hắn nhìn thấy Vân Tú Tâm, hồn phách đã bay lên trời, bởi vì như vậy, hắn mới tạo hình tiêu sái như thế.
Thời điểm hắn cho rằng có thể vui cười giao lưu với Vân Tú Tâm, tiểu cô như minh châu tiên lộ lại đột nhiên trở mặt, ra tay với hắn!
Ngang nhiên xuất kiếm, mà thế tới kiếm chiêu lăng lệ, Hàn Không Quần bình sinh chưa gặp chiêu thức khủng bố như vậy!
Sau khi kiếm quang lóe sáng, cũng không thấy được thân ảnh của Vân Tú Tâm.
Hàn Không Quần lúc này đặt tay lên chuôi kiếm, còn chưa chân chính rút kiếm ra khỏi vỏ.
Vào lúc hắn vẫn bày ra tư thế, chiến đấu đã phân sinh tử!
- Ta... chậm...
Đối mặt thế tới hung hãn, hắn chỉ kịp hô một tiếng, Vân Tú Tâm cả người mang kiếm lao tới trước mặt hắn.
Đúng vậy, đã vọt ra từ cơ thể của hắn.
Mũi kiếm đầu tiên tiếp xúc với thân thể Hàn Không Quần, đâm vào, phá vỡ, đại khái là thế tới của Vân Tú Tâm quá mạnh quá nhanh, đến mức cả người Hàn Không Quần đầy sơ hở, nàng mạnh mẽ xông qua!
Hàn Không Quần vẫn đứng nguyên trên không trung, hắn vẫn duy trì tư thế ngọc thụ phong lâm của mình.
Nhưng mà, biểu lộ gương mặt của hắn biến thành sợ hãi không dám tin.
Ở giữa ngực bụng của hắn, bỗng nhiên xuất hiện một cái lỗ lớn!
Nói là lỗ lớn, kì thực chỉ lớn như miệng bát mà thôi. Tròn trịa trước sau thông thấu, từ bên này, có thể nhìn thấy Vân Tú Tâm vừa mới lướt qua, thân thể áo trắng không ngừng xoay tròn trên không trung.
Thiếu nữ vẫn đáng yêu động lòng người, thân thể gầy yếu nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng bây giờ, tin tưởng sẽ không còn có người nào cảm thấy nàng yếu đuối có thể khi dễ!
Một kiếm phá thể, thắng bại rõ ràng, Hàn Không Quần mắt tối sầm, đổ xuống bụi bặm bay lên giây lát, vô tình hay cố ý nhìn một cái, trong lòng vẫn sinh ra một cảm nghĩ: Eo thật nhỏ...
Sau đó, người tiếc hoa ngã trên mặt đất không còn cảm giác.
Một bên khác.
Gương mặt chưởng môn Thiên Sơn môn Đỗ Dương Phàm đã đen như đáy nồi, thân thể hắn giống như ngọn núi lửa phun trào!
Một bên khác, Vân Dương thở dài một câu, buồn bã nói:
- Thật sự là đáng tiếc, Hàn thế huynh này nhân vật, phong thái đều là nhân tuyển tốt nhất, nhưng hắn quá mức khinh địch. Nếu hắn chưa từng khinh địch sơ sẩy, thắng thua trận này còn chưa biết, khó mà đoán trước. Đáng tiếc, thật đáng tiếc!
Vân Dương không nói còn tốt.
Kiểu nói này, Đỗ Dương Phàm cảm thấy tức giận suýt ngất xỉu.
Nếu lửa giận này tích trong bụng, chỉ sợ chính mình sẽ nổ tung giống như thùng thuốc nổ!
Hợp thời, Hàn Không Quần trong sân đã khôi phục trở lại, đầy máu phục sinh.
Hắn đờ đẫn nhìn vào ngực của mình, lại nhìn Vân Tú Tâm đã cao hứng bừng bừng quay trở về, ngay trước mặt sư phụ mình, líu ríu mặt mày hớn hở khoa tay múa chân nói cái gì đó...
Trận chiến này, đã kết thúc.
Thế nhưng Hàn Không Quần bỗng nhiên cảm giác tức giận và nhục nhã trước nay chưa từng có!
Hắn đột nhiên dậm chân rống to:
- Tiện tỳ! Lại dám dùng mỹ nhân kế với ta! Ngươi đi ra cho ta! Đi ra đi ra đi ra! Ta muốn chém ngươi thành muôn mảnh!!
Hắn la hét trong sân không coi ai ra gì, không ngừng lớn tiếng lăng nhục phẫn nộ.
Sau đó người trên đài cao nghe hắn lăng nhục vài câu đã lên tiếng:
- Thắng bại đã phân, lăn xuống đi!
Chính là giọng nói của Hoắc Vân Phong!
Giờ khắc này, Hoắc Vân Phong tức giận lộ rõ trên gương mặt, lại khó ức chế!
Nếu không phải đang nắm giữ thân phận người chủ trì, có lẽ hắn sẽ trực tiếp ra tay lột da sống Hàn Không Quần!
Chẳng phải ngươi cố ý hay sao?
Ngươi cố ý tạo dáng để lão tử thua linh ngọc cực phẩm với con số trên trời.
Trong trận chiến Thiên Vận Kỳ liên quan tới tiền đồ hai phái, lại dám khinh địch lãnh đạm như vậy!
Trong trường hợp nghiêm túc như thế, lại còn dám để sắc dục bao phủ tâm trí, chẳng phải sắc đảm bao thiên hay sao?
Cơ bản là kẻ điên, làm cho người ta giận sôi người!
Ngươi đã bao lâu không chạm vào nữ nhân rồi, đói khát tịch mịch sao?
Ta hỏi ngươi, con mẹ nó cả đời ngươi chưa từng gặp qua nữ nhân sao?
Không nhúc nhích bị người ta một kiếm xuyên tim, không ngờ chuyện như thế lại xảy ra ở đây?
Đúng là quá xui xẻo!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.