Ta Là Chí Tôn

Chương 1099: Vân Tú Tâm xuất chiến (2)




Đại đệ tử Thiên Sơn môn Hàn Không Quần sắc mặt nghiêm túc, nói:
- Cửu Tôn phủ có triển vọng mà đến, nghĩ đến sẽ không vô duyên vô cớ phái đệ tử tầm thường xuất chiến, nhất định là có dụng ý, chúng ta không thể bị bề ngoài lừa gạt. Trận chiến này, không thể khinh địch.
Hàn Không Quần nói rõ như thế, quả nhiên về công về tư đều phải do đệ tử chưởng môn như hắn xuất chiến.
Các đệ tử khác bĩu môi, ngươi làm ra vẻ đạo mạo như vậy cho ai nhìn?
Chúng ta đều là người một nhà, người trong nhà biết chuyện nhà mình nhất, người nào không biết Hàn Không Quần ngươi chính là quỷ đói trong sắc dục? Hận không thể kéo mỗi nữ tử xinh đẹp vào trong chăn. hiện tại còn bài ra tư thế hiên ngang lẫm liệt...
Nói không phải muốn đi chiếm tiện nghi, ai mà tin?!
Thật khinh bỉ!
Đỗ Dương Phàm nói:
- Ừm, vậy thì do Không Quần xuất chiến đi. Đúng như như lời ngươi nói, nếu Cửu Tôn phủ phái ra tiểu nha đầu này tham chiến, như vậy tất có lý do, tuyệt đối không thể sơ ý chủ quan, trận chiến này phải tất thắng!
Hàn Không Quần nở nụ cười vui vẻ, nói:
- Đệ tử tuân mệnh, chắc chắn sẽ dùng toàn lực ứng phó, không có nhục sứ mệnh.
Cảm thấy lần này kiếm lời lớn.
Trận chiến này quả thật mấu chốt, một hồi có thể dương danh lập vạn trước mặt anh hùng thiên hạ không cần nói nhiều, nói không chừng còn có thể thu được phương tâm của tiểu mỹ nhân... Nếu không được, ta có thủ hạ lưu tình hay không, tiểu nha đầu này cũng không thể không biết nha.
Mỹ nhân bại hoại như thế, dù thế nào cũng không thể bỏ qua!
Tiểu nha đầu này thật dễ nhìn... Nếu có thể ôm thân thể nho nhỏ này, kéo, ban đêm... Tinh tế hưởng thụ, một tấc một tấc... Thật non!
Hàn Không Quần cảm thấy suy tư vô hạn, hắn bước đi, chắp hai tay sau lưng, lăng không dậm chân, tay áo đón gió, tiêu sái tới cực điểm bay lên.
Hàn Không Quần thi triển khinh công không tầm thường, toàn bộ thân hình tung bay trên không trung, dường như lòng bàn chân có cái gì đó nâng lên, lại phối hợp dáng người cao, tóc đen phiêu đãng, khuôn mặt như quan ngọc, mũi như huyền đảm, mắt hai mí, gương mặt hình chữ nhật, ánh mắt ôn nhuận, nhu hòa. một bộ đồ đen, càng hiển lộ phong thái tiêu sái tới cực điểm.
Vân Dương khen:
- Đệ tử Thiên Sơn môn có tướng mạo thật tố, vẻ ngoài tốt! Phong độ tốt, khí chất tốt! Quả nhiên tuấn tú lịch sự, nhân tài xuất chúng!
Hắn nói lời tán dương thật lớn, rất vang dội, khắp toàn trường, tất cả đều có thể nghe thấy.
Hàn Không Quần thân ở giữa không trung cũng nghe được, tu vi khinh công coi kẻ này thật không tầm thường, hắn xoay người trên không trung, cười rạng rỡ chắp tay ra hiệu:
- Đa tạ Vân phủ tôn khen ngợi, đệ tử Hàn Không Quần, mong rằng Vân phủ tôn sau này dìu dắt chỉ giáo nhiều hơn.
Vân Dương khẽ vuốt cằm, nói:
- Hành động có độ, nho nhã lễ độ, xem như không tệ. Đỗ chưởng môn, đệ tử chưởng môn của ngài, truyền nhân y bát, thật sự làm người ta hâm mộ.
Gương mặt Đỗ Dương Phàm biến thành màu đen.
Tiểu tử Hàn Không Quần ngươi muốn làm gì, ngươi đi lên chiến đấu liền chiến đấu, đùa nghịch làm cái gì chứ, nơi này là nơi ngươi đùa nghịch thủ đoạn sao?
Hiện tại lại đảo ngược, còn chưa bắt đầu, chính mình vô duyên vô cớ tổn thất một bộ phận huyền khí để trang bức đùa nghịch...
Ngươi biết tu vi đối thủ không? Hiện tại còn khinh thường như thế!
Đơn giản, đơn giản...
Khi nghe Vân Dương khen một câu, quả thực nội tâm đầy ngũ vị tạp trần, tư vị nói không nên lời gì, hắn vẫn phong độ nói:
- Vân phủ tôn quá khen, tiểu đồ múa rìu qua mắt thợ, không duyên cớ làm trò hề cho thiên hạ, đệ tử Vân phủ tôn mới thật sự là minh châu tiên lộ, làm cho người nào nhìn thấy cũng yêu thích..
Vân Dương cười tủm tỉm nói ra:
- Thường nói, gọi là chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu, không ngờ chưởng môn lại là người yêu hoa. Khó trách, có danh sư tất có danh đồ.
Đỗ Dương Phàm suýt nữa phun một ngụm máu ra ngoài.
Có thể đâm tâm như vậy sao?
Giữa sân, Hàn Không Quần mỉm cười nói:
- Nếu vừa rồi ta không có nghe lầm, vị sư muội này gọi là Vân Tú Tâm? Đúng là cái tên hay! Đám mây giai nhân, vừa xinh đẹp lại thông minh, thất khiếu linh lung, phương tâm động lòng người. Tên rất hay.
Vân Tú Tâm ngạc nhiên: Người này thế nào, hắn tới chiến đấu sao?
Làm sao... Đi lên cứ nói lời khó hiểu như vậy?
Song phương lập trường rõ ràng, đều là kẻ đối địch, tại sao hắn còn khinh thường như thế, chắp hai tay sau lưng, không môn đại lộ, hắn có nắm chắc như vậy sao?
Tiểu nha đầu hiện tại tính toán chỉ mới mười ba tuổi mà thôi, chỗ nào biết được cái gì là tình yêu nam nữ? Càng không rõ ràng đối phương hiện tại đang thi triển thủ đoạn tán gái, trong đầu chỉ có thắng bại, chỉ có chính mình chiến thắng trở về, hiện tại mắt thấy đối phương nhẹ nhõm như vậy, nàng suy nghĩ thật nhiều...
Nhưng nghe tiểu nha đầu nói:
- Đúng vậy, tên của ta rất tốt, có điều tên của ngươi, Hàn Không Quần... Cái này không được tốt.
Hàn Không Quần nghe thấy giọng nói thanh thúy non nớt của Vân Tú Tâm, khoảng cách gần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, trái tim hắn như mềm nhũn ra, nói:
- Chỗ nào không tốt?
Vân Tú Tâm nói:
- Ngươi gọi là Hàn Không Quần, là băng hàn lãnh khốc, Không Quần vô sinh sao? Bởi vì ngươi rét lạnh, khiến cho toàn bộ bầy heo rừng trống rỗng, không phải chết rét, cũng bị ngươi bắt ăn, đầy rẫy vô sinh, cái tên này tốt chỗ nào? Thật không may mắn chút nào.
Tiểu nha đầu lắc đầu liên tục, vẻ mặt đồng tình nhìn Hàn Không Quần:
- Vị sư huynh này, ngươi nên trở về đổi tệ đi. Cho dù là gọi là Hàn Nhị, cũng êm tai hơn Hàn Không Quần.
Khóe miệng Hàn Không Quần co giật một chút, nói:
- Tú Tâm sư muội thật khôi hài, ha ha, thật khôi hài.
Vân Tú Tâm càng không kiên nhẫn được nữa, nàng rút trường kiếm ra, nói:
- Bắt đầu đi.
Hàn Không Quần cười tủm tỉm cầm chuôi kiếm, nói:
- Tú Tâm sư muội, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?
Vân Tú Tâm tức giận nói:
- Ngươi làm gì thế, rốt cuộc cùng có đánh hay không? Nói lời vô dụng làm gì?
Hàn Không Quần cười tủm tỉm:
- Nói chuyện trước có liên quan gì, chờ chút lại phân thắng bại cũng không muộn nha.
Vân Tú Tâm liếc mắt, nói:
- Ta không có thời gian nhàn rỗi, ngươi không đánh thì ta đánh!
Lời còn chưa dứt, trường kiếm xoắn ra kiếm hoa, thân thể cũng bay lên theo, trong tình huống kiếm quang bộc phát đột ngột, hoa hóa sinh trong kiếm, hóa thành một đạo lưu tinh lộng lẫy, bay ngang qua bầu trời.
Quang mang lóe lên một cái rồi biến mất, cũng không thấy nữa!
Vân Tú Tâm đã động thủ, Hàn Không Quần bên kia vẫn tạo hình. Đôi mắt của hắn sáng ngời, thần sắc trong mắt ôn nhu ấm áp tới cực điểm, tay áo bồng bềnh, rất có phong phạm thần tiên.
Chỉ riêng dáng dấp này, chỉ sợ đại cô nương tiểu tức phụ bình thường sẽ nhìn chằm chằm, ôm ấp yêu thương tự tiến cử giường chiếu.
Trên thực tế, Hàn Không Quần trước kia dựa vào vẻ ngoài này, đã bỏ rất nhiều giai nhân vào trong túi.
Nhưng lúc này, trận này, Hàn Không Quần lại tính sai một chiêu, cho nên thua cả bàn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.