Ta Là Chí Tôn

Chương 1098: Vân Tú Tâm xuất chiến




Hoắc Vân Phong nhất thời giận dữ, nói:
- Các ngươi không thể đặt Thiên Sơn môn! Chẳng lẽ các ngươi một lòng một dạ muốn ta phá sản sao? Hai gia hỏa không có lương tâm, vừa mới thắng ta hơn một trăm khối linh ngọc cực phẩm, hiện tại còn muốn chiếm tiện nghi của ta, còn có tình nghĩa huynh đệ hay không?
Hai người nghe vậy, không hẹn mà cùng choáng váng.
- Các ngươi lần này đặt cược Cửu Tôn phủ!
Hoắc Vân Phong trực tiếp an bài nói:
- Một người đặt sáu mươi khối linh ngọc cực phẩm, quyết định như vậy đi, ta quyết định!
Hai người trực tiếp ngẩn ra, nửa ngày sau mới nói:
- Đại ca, không có ai chơi như ngươi, ngươi đang đặt cược bất lương.
- Một bồi hai!
Hoắc Vân Phong cắn răng.
Hai người vẫn là lắc đầu liên tục:
- Không làm không làm, một bồi hai cũng không được!
- Một bồi ba, đây là ranh giới cuối cùng của ta!
Hoắc Vân Phong nói:
- Nếu các ngươi không chơi, quên đi, hừ, xem ra tình cảm huynh đệ mấy ngàn năm của chúng ta tới đây thôi.
Sắc mặt của hắn phát xanh, hiển nhiên rất tức tối.
Đinh Bất Khả cùng Vưu Bất Năng bất đắc dĩ thở dài, hai người thương lượng:
- Làm thế nào?
- Hắn rõ ràng muốn thắng trở về…
- Người nào không biết, ngươi nói thẳng chúng ta xử lý thế nào là được.
- Ai... Bằng không cứ như vậy đi... Nên cho hắn thắng trở lại, nếu không sau khi trở về, chẳng phải sẽ liên tục nhìn cái mặt thối của hắn vài chục năm, dù sao cũng ở chung cả ngày, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy...
- Tốt, hôm nay xem như cao hứng hụt một hồi.
Vị đại ca này cái gì cũng tốt, xưa nay làm việc làm người cũng đầy nghĩa khí, rất chiếu cố huynh đệ, nhưng hắn quá tham tiền. Trong mắt đều là linh ngọc bảo tài, phàm là nhìn thấy sẽ phát sốt não chướng.
Hai người thương nghị thỏa đáng, quay đầu đáp ứng:
- Chúng ta mỗi người đặt cược sáu mươi khối linh ngọc cực phẩm! Nhớ là một bồi ba!
- Đó là đương nhiên.
Hoắc Vân Phong nhất thời mặt mày hớn hở, hắn lúc này nắm chắc thắng lợi trong tay, một bồi ba... Thì như thế nào, có điều hắn làm bộ để lưu lại thể diện.
- Đại ca... Chúng ta thắng, ngươi cần phải bồi chúng ta một người một trăm tám mươi khối cực phẩm đấy!
Đinh Bất Khả vẫn không yên lòng, nhắc lại một câu.
Lời này nhất định phải nói rõ, nói trước, nếu không với tính tình của lão đại, không chừng sẽ điều chỉnh tỷ lệ…
Đây là kinh nghiệm của hai người, cũng là kinh nghiệm rất đau đớn.
- Cược phải cược công đạo, ta còn có thể lừa tiền các ngươi sao?
Hoắc Vân Phong tức giận nói:
- Cửu Tôn phủ thắng, ta cho các ngươi một người một trăm tám mươi khối, nếu Cửu Tôn phủ thua, mỗi người các ngươi đưa ta sáu mươi khối cực phẩm. cứ thế quyết định như thế.
Vưu Bất Năng nói trọng điểm:
- Ngài phải nói rõ một trăm tám mươi khối cũng phải là cực phẩm mới được. Ngươi chỉ nói một trăm tám mươi khối, nhưng không có nói linh ngọc cực phẩm, vạn nhất chúng ta thắng, ngươi cho chúng ta một trăm tám mươi khối linh ngọc hạ phẩm, lúc đó nói thế nào?
Hoắc Vân Phong ngượng ngùng, nói:
- Mẹ nó! Tiểu tử ngươi không tin ta như vậy!
Hai người đều dùng ánh mắt quen thuộc nhìn hắn.
Hoắc Vân Phong nghiến răng nghiến lợi một hồi, nói:
- Tốt tốt tốt, chỉ cần Cửu Tôn phủ chiến thắng, chính là các ngươi thắng, ta sẽ cho các ngươi một trăm tám mươi khối linh ngọc cực phẩm! Nhưng nếu Cửu Tôn phủ tấn thăng thất bại, chính là các ngươi thua, mỗi người thua ta sáu mươi khối linh ngọc cực phẩm, cứ như vậy đi.
- Một lời đã định!
- Tứ mã nan truy!
Ba huynh đệ đã thương nghị sẵn sàng, một lần đánh cược mới bắt đầu.
Đinh Bất Khả cùng Vưu Bất Năng vẫn cảm thấy lo sợ. mặc dù hai người biết rõ trận chiến này phe mình khả năng thua cực lớn, nhưng cũng chưa chắc không có hi vọng, một khi thắng...
Lão đại Hoắc Vân Phong sẽ trực tiếp táng gia bại sản, lần trước nợ một trăm hai mươi khối, lại thêm lần này là ba trăm sáu mươi khối, cộng lại chính là bốn trăm tám mươi khối linh ngọc cực phẩm, đó chính là tài phú khổng lồ…
Lúc đó, hai người mình…
- Ai!
...
Phía dưới.
Đỗ Dương Phàm cùng Vân Dương nhìn lên đài cao.
Sắc mặt hai người đều mang theo khó hiểu: Ba vị chấp sự này đang làm gì, tại sao mỗi lần trước khi khai chiến đều châu đầu ghé tai với nhau? Đây là chúng ta chiến đấu, có quan hệ gì tới các ngươi. Các ngươi chỉ chủ trì trên danh nghĩa mà thôi.
Lề mà lề mề là muốn làm cái gì?
...
Trận chiến đầu tiên, đệ tử chiến.
Vân Dương nghiêng người mỉm cười ra hiệu:
- Đỗ chưởng môn, bản phủ mới đến, hoàn toàn không hiểu hình thức đệ tử chiến như thế nào, xin hỏi đệ tử chiến này cụ thể tiến hành như thế nào? Là một đấu một quyết chiến một ván định thắng thua? Hay là từng đôi chém giết? Hoặc là năm cục ba thắng hoặc là ba cục hai thắng? Lại hoặc là bảy cục bốn thắng chín cục năm thắng? Chuyện này cũng không có vấn đề gì, ngài trực tiếp chọn lựa phương thức ngài cảm thấy nắm chắc đi, bên ta thật không quan trọng, hình thức nào cũng tiếp nhận.
Bốn phía cất tiếng cười vang.
Vân Dương nói câu này là đang cười nhạo Đỗ Dương Phàm không dám liều mạng cùng chính mình, lại tránh mạnh kích yếu trên bài binh bố trận, đã hao hết tâm cơ.
Đỗ Dương Phàm đỏ mặt, hắn chung quy là chưởng môn một phái, có chút coi trọng mặt mũi, hắn lạnh lùng nói:
- Hay là Vân phủ tôn nói thẳng quý phủ có khuynh hướng phương thức nào, Vân chưởng môn muốn đánh như thế nào, chúng ta liền đánh như thế nào là được! Thiên Sơn môn chúng ta chưa từng e ngại bất cứ kẻ địch nào!
Vân Dương cười ha ha một tiếng, nói:
- Nếu như thế, Vân Tú Tâm!
Vân Tú Tâm lúc này đã sớm ngứa ngáy trong lòng, nghe vậy liền bước ra:
- Có đệ tử!
Giọng nói thanh thúy, vẫn khó che giấu mấy phần ngây thơ.
- Đi, hảo hảo lãnh giáo công phu kỹ nghệ của các vị sư huynh Thiên Sơn môn một chút, cũng tránh việc ngươi mỗi ngày ở trong nhà tự cao tự đại, ếch ngồi đáy giếng.
Vân Dương mặt không biểu tình phân phó một câu.
- Đệ tử tuân mệnh!
Vân Tú Tâm mặc áo trắng như tuyết, chỉ có bên hông bọc đai lưng màu tím, phối hợp thân thể nhỏ bé của nàng, từ trên đài đi xuống giống như tiên tử trên đám mây, từ trên cao bay xuống, khuôn mặt như vẽ, thanh lệ khó tả.
Nhìn giai nhân đăng tràng, tất cả người ngoài Cửu Tôn phủ đều đồng loạt than thở.
Tại sao lại phái tiểu nha đầu đáng yêu như thế xuất chiến…
Nhìn ra nha đầu này cũng khoảng mười lăm tuổi a?
Cửu Tôn phủ hiện tại phái tiểu nha đầu này ra ngoài, chẳng lẽ đã từ bỏ trận đầu tiên?
Đối diện, mấy đệ tử Thiên Sơn môn kích động.
Loại tiểu la lỵ này... Thuộc loại cực phẩm!
Nếu do chính mình xuất chiến, khẳng định sẽ hạ thủ lưu tình, tuyệt đối không thể đánh đau, trong quá trình luận bàn, nhất định phải tận lực biểu hiện ra chính mình khoan dung độ lượng rộng lượng, đắc thắng trở về còn phải lưu mặt mũi, nói không chừng tương lai... Hắc hắc hắc.
- Sư phụ, ta lên đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.