Ta Là Chí Tôn

Chương 1082: Quét Ngang




Nghe bên ngoài đều là những tiếng mắng chửi vang trời, giọng điệu nghiến răng nghiến lợi tức giận gần như muốn ăn thịt người, Thiết Kình Thương cười ha ha: - Theo ta, như vậy mới là thích nhất.
- Không nói suy nghĩ đối với bọn nhỏ, còn có các ngươi, các ngươi thay đổi tư duy một chút, nơi này chính là hình ảnh một giang hồ thu nhỏ, tất cả đám người bên ngoài đều đã từng xem bọn ngươi như đá mài đao, hiện tại bọn chúng là đá mài đao của đám hài tử chúng ta...
- Bản thân các ngươi đã rõ lát nữa phải làm thế nào chư?
- Rõ rồi, rõ rồi, đại ca nói đúng lắm.
Đám người suy nghĩ, phát hiện Vân Dương nói thật sự có đạo lý này. Đến nơi này, mặc kệ ngươi khiêm nhường, cung kính, nhẹ nhàng thế nào, đối phương vẫn sẽ giết ngươi.
Bởi vì không giết ngươi, bọn chúng sẽ không thể thăng cấp!
Cái này coi là thật chính là một đề tài tuyển chọn một, tình thế chắc chắn phải chết, thật ra đã không tồn tại cái gọi là có đắc tội hay không.
Vừa nghĩ đến đây, tất cả đám người đều thoải mái, tâm cảnh cũng trở lại bình tĩnh.
Chỉ có ánh mắt Vân Dương vẫn ánh lên vẻ thản nhiên, giờ phút này trong lòng hắn đang tính toán một vấn đề khác: Nơi này có hơn 500 môn phái. Ít nhất cũng phải gần một vạn người đi?
Xem như những người này đều thật sự chết đi, có thể cung cấp cho mình bao nhiêu khí nhân quả chứ?
Dựa theo tỉ lệ 1: 100 của Huyền Hoàng cùng Thiên Huyền, sẽ có hơn một triệu đi? Hay là hơn nữa nhỉ?
Đây là một vấn đề!
Trong thời gian ròng rã ba ngày, Cửu Tôn phủ ngang ngược càn rỡ không ai bì nổi, đã khiến tất cả môn phái nơi đây đều tức muốn nổ phổi, tức tới đen cả tim.
Từng người đều xoa tay, nóng lòng chờ đợi cuộc quyết chiến đến nhanh một chút, nguyền rủa thề vào ngày khai chiến sẽ lập tức cho Cửu Tôn phủ một bài học đắt giá!
Ba ngày thoáng cái đã trôi qua.
...
Ngày chiến đấu giành cờ chính là vào lúc rạng sáng, khi trời còn chưa sáng hẳn.
Một tiếng hét lớn đột nhiên vang lên:
- Người của Cửu Tôn phủ mau đi ra đánh một trận!
Vân Dương xoay người, một đường đao quang bao bọc lấy cơ thể, hắn gương mẫu xông ra ngoài trước.
Bên cạnh hắn, đám người Sử Vô Trần nhao nhao hét lên:
- Để cho ta tới!
- Trận thứ nhất phải dành cho ta.
- Lão đại ngài chậm một chút, sao phải tới ngài chứ...
- Ra ngoài ra ngoài, nhanh đi ra ngoài đi!
- Tại sao lại nhanh như vậy...
Chỉ tiếc là Vân Dương đã xông ra ngoài trước tiên, chỉ có giọng nói của hắn vang vọng ở bên tai của mọi người:
- Một người một trận thay phiên nhau tới đi. Chờ chín người chúng ta lượt lượt lên xong, lại để cho các đệ tử hai người một tổ ra ngoài chiến đấu, mỗi một trận phải nhanh chóng kết thúc, tranh thủ chấm dứt cuộc chiến này đi.
...
Ngoài cửa.
Một người với mặt mũi đầy vẻ hung ác, ánh mắt thâm trầm nhìn chăm chú vào lều vải của Cửu Tôn phủ, toàn thân trên dưới đều tràn ngập quỷ khí u ám, khuôn mặt cũng trắng bệch, ở trong màn đêm, thật sự không khác gì lệ quỷ u hồn.
Phía sau hắn có hơn hai mươi người, mỗi người đều có dáng vẻ tương tự, hoàn toàn không có hình dáng của con người, nhìn thế nào cũng thấy giống đám quỷ cùng xuất hiện, từ Địa Phủ chợt xông ra.
Người khiêu chiến lần này chính là Vạn Quỷ môn chính là kẻ nói lời mở đầu, vừa mới khai chiến bọn chúng liền đến đây.
- Cửu Tôn phủ! Vạn Quỷ môn chúng ta...
Đối phương còn chưa dứt lời, Vân Dương đã mang theo đao xông qua, không nói hai lời, một đao hung hãn chém xuống đầu:
- Chiến thì chiến, phí lời làm gì, nào có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy!
Đao quang sáng như tuyết, nhanh chóng lướt qua trên không trung tạo thành một dải ngân hàng chói lọi, lập tức rơi xuống, đúng là sáng loá, đẹp mắt đến cực điểm!
Trên bầu trời chợt hiện đao mang dài khoảng chừng vài chục trượng, chiếu sáng nơi đó, phát ra hào quang chói mắt.
Chỉ nghe một tiếng ầm vang lên, đứng mũi chịu sào chính là chưởng môn Vạn Quỷ môn, hắn dùng toàn lực phản công một kiếm lại hoàn toàn không có tác dụng, cả người mang theo kiếm trực tiếp bị đao quang sáng chói kia chém thành hai nửa, mà đao quang còn sót lại quét ngang ra, uy lực vẫn sắc bén, khiến bảy tám người của Vạn Quỷ môn cũng bị phân thây làm hai nửa!
Chỉ riêng đao pháp, một đao này của Vân Dương căn bản cũng không có bất luận chiêu thức gì đáng nói, cũng chỉ đơn thuần là chém thẳng, thực sự khó mà nói được là đao pháp gì đó, bất luận là đơn đao, trường kiếm, trường đao, trọng kiếm, bất kỳ binh khí nào cũng có thể làm được!
Nhưng uy lực lại lớn đến mức kinh người, khiến cho người ta khiếp sợ, vượt xa sự tưởng tượng của các môn phái tu giả có mặt tại đây.
Một đao thể hiện ra, tiếng kêu thảm lập tức vang lên, lại là một đao quét ngang, cũng đã quét sạch kẻ địch, keng một tiếng Vân Dương thu đao vào vỏ, quát:
- Đi, thu thập chiến lợi phẩm!
Dưới hai đao của Vân Dương, không ngờ cả môn phái Vạn Quỷ môn đều hóa thành mây khói!
Hai đao này giống như sấm chớp lôi đình, tất cả những người đứng ngoài quan sát đều cảm giác có hơi lạnh bốc lên, từ bàn chân lạnh tới tận gáy!
Đây chính là thực lực của Cửu Tôn phủ sao?
Các đệ tử Tôn Minh Tú cùng Bạch Dạ Hành, Hồ Tiểu Phàm bay vọt ra.
Giờ phút này, bên phía Vạn Quỷ môn đối diện đã không còn một người sống, thây ngã khắp nơi, vạn quỷ trên đất đều biến thành quỷ thật sự rồi!
Đám người Tôn Minh Tú cố ép xuống khó chịu trong lòng, lùm tìm trên các thi thể, các loại liên quan tới vật tư tu luyện, binh khí, nhất là nhẫn không gian đều được cẩn thận vơ vét, đều được thu vào, lúc này bọn họ mới quay người trở về.
Mà ánh mắt các đệ tử nhìn về phía Vân Dương thật sự giống như nhìn thần tiên ở trên trời.
Một môn phái có đủ tư cách và thực lực đến đây tham gia cạnh tranh tư cách thi đấu Thiên Vận Kỳ, không ngờ không đỡ nổi hai đao của Vân Dương đã bị tiêu diệt sạch, thậm chí ngay cả cơ hội thông báo tên họ còn chưa nói xong.
Chênh lệch thực lực trong đó, sao có thể không làm cho người ta sợ hãi được?
Động tác của ba người Mộng Thiên Sơn cùng Đoan Mộc Phong và cả Lộ Trường Mạn hơi chậm, gần như không thu đến chiến lợi phẩm, biến thành dọn sân bãi lập công, đưa thi thể qua một bên, tự chế giễu mình là điển hình ra sức mà không có kết quả.
Sau hai đao tiêu diệt kẻ địch, Vân Dương chắp tay quay người, trên bộ áo tím vẫn sạch sẽ, hoàn toàn không có chút nếp nhăn nào, càng không dính nửa vết máu, thản nhiên đi về phía trong lều vải.
- Khoan đã! Vạn Kiếm môn đến đây khiêu chiến!
Vân Dương mặc kệ.
Vân Dương dùng hai đao tiêu diệt kẻ địch, không thể không nói là uy thế không lớn, uy năng càng vượt quá sức tưởng tượng của tất cả phái môn ở đây, lực chiến đấu tổng hợp của Vạn Kiếm môn cũng không cao hơn Vạn Quỷ môn, vậy mà không kịp chờ đợi lại khiêu chiến, có thể nói là không khôn ngoan, đơn giản không khác gì muốn tìm chết.
Nhưng giống như lời Vân Dương nói trước đó, cuộc chiến này chính là cuộc chiến sinh tử, chắc chắn phải phân ra sống chết, điều này đã sớm ăn sâu vào trong lòng của tất cả mọi người ở đây, chiến đấu chính là chuyện bắt buộc phải làm, mà hai đao của Vân Dương vừa rồi có uy lực quá lớn, tự nhiên làm cho người ta khiếp sợ, sau đó lại cố tỏ vẻ ung dung, làm sao biết Vân Dương không phải đang giả vờ để mê hoặc đám người bọn họ, có lẽ sau hai đao kia, Vân Dương đã không còn sức lực nữa thì sao?
Thậm chí cho dù không tới tình trạng đó, cao tầng của Vạn Kiếm môn chắc chắn cũng có chủ ý, cho rằng Vân Dương dùng hai đao ra oai, sức lực tổn thất rất lớn, đây là thời khắc tốt để triển khai bắn tỉa, đọ sức một lần cầu cơ hội sống trong chỗ chết.
Chỉ tiếc là bọn chúng tính toán rất hay nhưng cũng chỉ uổng công, Vân Dương tự nhiên lại mặc kệ lời khiêu chiến của bọn chúng, Sử Vô Trần lại đáp lời, cầm trường kiếm xong ra, trên mặt là nụ cười lạnh đầy khinh thường.
Hắn cơ bản phục chế lại hành động của Vân Dương vừa rồi, đối mặt Vạn Kiếm môn cũng chỉ ra hai kiếm, Vạn Kiếm môn đã không còn người nào tồn tại!
Hai đao hai kiếm, hai môn phái đều bị giết sạch!
Ở trong chiến đấu giành tư cách này, Cửu Tôn phủ có thể nói là vô địch!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.