Ta Là Chí Tôn

Chương 1061: Tiên Thiên Hồng Mông Chi Khí




Vân Dương vội vàng lui ba bước, liên tục khoát tay:
- Đổng lão Đổng lão, ngài đừng gấp, ta còn chưa nói xong, ta cũng không dập khuôn tình huống của Hồ Tiểu Phàm, ta chỉ mô phỏng theo trạng thái đó, để tất cả các đệ tử tạm thời thu được trạng thái như Hồ Tiểu Phàm, lúc này mới may mắn thành công vượt qua kiểm tra! Như vậy mà thôi.
Đổng Tề Thiên vẫn không thể tin được:
- Ngươi coi lão phu là trẻ nít ba tuổi? Ngươi nói cách mô phỏng của ngươi xem, lão phu thực sự có hứng thú tăng chút kiến thức!
Vân Dương cười rạng rỡ:
- Chuyện này thực ra cũng không có gì đặc biệt, Đổng lão còn nhớ chuyện thương minh tới đổi đồ hay không?
Đổng Tề Thiên nghe huyền âm mà biết nhã ý, hai mắt lóe lên:
- Linh Chi Mộ Địa?
Kỳ thực, chuyện tất cả đệ tử đều thành công đột phá, Đổng Tề Thiên đã sớm có suy nghĩ, hắn càng nghĩ, tính càng lâu, thăm dò hết thảy của Vân Dương, nhưng ngoài Linh Chi Mộ Địa, những thứ các có vẻ như đều không thể.
- Đúng vậy, chính là Linh Chi Mộ Địa đã gián tiếp tạo thành một hồi tạo hóa này.
- Vân Dương cười ha ha.
- Nói rõ chi tiết đi, ta muốn biết chi tiết, đừng có đẩy ta vào mây mù, nói không tỉ mỉ, ta cũng không muốn tốn não đi đoán.
- Ừm, bởi vì là lần đầu tiên ta cầm được đồ tốt như Ngọc Tuyết Linh Sâm, hơn nữa cũng bởi tuổi của Ngọc Tuyết Linh Sâm đã thực quá cao, sau khi đi vào liền được vị tiền bối kia điểm hóa thành Hoa Yêu… cho nên kỳ thực ngày đó ta đổi được tới bốn thứ…
“Tê…”
Đổng Tề Thiên hít một ngụm khí lạnh.
Trực tiếp điểm hóa thành Hoa Yêu!
Chẳng lẽ… vị đại năng trong kia… là tồn tại cấp Thánh Nhân?
Trong truyền thuyết của Huyền Hoàng giới mà hắn biết, Ngọc Tuyết Linh Sâm nhiều nhất chỉ có thể trở thành dược linh hoặc hoa linh, thực sự muốn thành yêu, chí ít cũng cần mấy chục vạn năm tu luyện.
Thế nhưng, vị đại năng trong Linh Chi Mộ Địa kia, lại có thể tiện tay điểm hóa?
Như vậy, cần tới tu vi đẳng cấp cỡ nào?
Tiện tay điểm hóa, trực tiếp bỏ qua tích lũy mấy chục vạn năm?
Cái này…
Đổng Tề Thiên lại lần nữa chấn kinh, ngây người tại chỗ.
Vân Dương kiến thức nông cạn, có thể không hiểu được chuyện này là thế nào, tự nhiên không biết bản thân chém gió thôi mà lại biến thành bão.
Chỉ nghe người nào đó tiếp tục híp mắt cười nói:
- Vị tiền bối trong kia rất vui vẻ, rất hài lòng với lễ vật lần này, hy vọng ta không ngừng cố gắng, sau đó cho ta Tử Cực Thiên Tinh, Sinh Linh chi khí, Đại Đạo chi khí, cùng… một thứ mà ta không lấy ra. Bởi vì vị tiền bối kia nói, đó là một hạt giống cho riêng mình ta… cho nên… ha ha.
Vân Dương cười híp mắt nói:
- Nhưng hạt giống kia, với ta thực sự có vẻ cũng không có tác dụng gì lớn… cho nên ta liền đem cho các đệ tử.
Đổng Tề Thiên hô hấp dồn dập:
- Rốt cục là thứ gì? Tại sao lại có thể hiệu quả nghịch thiên đến thế? Đến cùng là cái gì, lại có thể tạo thành hiệu quả bằng mấy chục mấy trăm lần Tiên Thiên Linh Tủy… không, coi như là các đệ tử đều có Tiên Thiên Linh Tủy, cũng không thể có tiến cảnh như vậy được.
Vân Dương nói:
- Cũng không có gì, chỉ là một cỗ Tiên Thiên Hồng Mông Chi Khí mà thôi…
“Dát…”
Đổng Tề Thiên nghe vậy, kém chút trực tiếp quất tới.
Sau một khắc, nắm chặt bả vai Vân Dương:
- Tiên Thiên Hồng Mông Chi Khí? Ngươi xác định là Tiên Thiên Hồng Mông Chi Khí?
Vân Dương cười nhạt một tiếng:
- Cái này ta cũng không chắc. Không phải ngài luôn nói ta kiến thức nông cạn sao, ta cũng thực sự không biết thứ này có tác dụng gì, vị tiền bối kia cũng chỉ nói thứ này có thể bảo vệ kinh mạch chu toàn, có thể đảm bảo trong mọi tình huống sẽ không bị tẩu hỏa nhập ma, hơn nữa còn có thể bình tâm tĩnh trí, nhiều người sử dụng cũng có thể có hiệu quả, lúc ngài nói đến hiệu quả của Tiên Thiên Linh Tủy, ta liền nghĩ ngay đến cái này, thực sự có thể ứng phó được dược hiệu bá đạo của Thanh Vân đan a…
Vân Dương cười ha ha:
- Nói đến, nếu không phải ngày đó Linh Mộ tiền bối nói nhiều người sử dụng cũng được, không chừng ta đã sớm giao ra.
Đổng Tề Thiên hít một hơi thật sâu, giờ khắc này, hắn đột nhiên thấy đau lòng.
Hắn đã không còn kinh ngạc việc bảy lăm đệ tử có thể thuận lợi đột phá nữa, mà giờ hắn đau lòng vì cỗ Tiên Thiên Hồng Mông Chi Khí kia!
Lấy một cỗ Tiên Thiên Hồng Mông Chi Khí giúp bảy lăm đệ tử đột phá Thần Huyền, nhiều nhất cũng chỉ dừng lại ở Chí Tôn thượng vị trung giai, thực sự quá phô trương, quá lãng phí a!
- Tiên Thiên Hồng Mông Chi Khí… Tiên Thiên Hồng Mông Chi Khí… ông trời ơi…
Đổng Tề Thiên vò đầu bứt tóc:
- Loại bảo vật này… loại bảo vật này… ngươi lại có thể đem ra dùng như vậy…
Hắn đưa tay chỉ ra ngoài, hai mắt đỏ bừng:
- Ngươi lại để đám tiểu gia hỏa này chà đạp bảo vật như vậy…
- Chẳng lẽ rất lợi hại sao?
Vân Dương thực sự không hiểu.
Dù sao cũng là đồ mà Lục Lục cung cấp, hơn nữa còn có thể cung cấp nhiều lần, hiếm có lắm sao?!
Đổng Tề Thiên ha ha một tiếng, liếc mắt nhìn, đau lòng nói:
- Ngươi biết không… trên Chí Tôn là Tôn giả, trên Tôn giả là Thánh giả, trên Thánh giả là Thánh vương, trên Thánh vương là Thánh tôn, mà trên Thánh tôn là Thánh quân.
- Trên nữa, mới là đỉnh phong của Huyền Hoàng giới, chính là tồn tại tối cao mà nhân loại có thể đạt được, Thánh Nhân. Nhưng dưới Thánh Nhân, còn có một giai vị đặc biệt khác, là Bán Thánh.
Tiên Thiên Hồng Mông Chi Khí, là bản nguyên khí tức của Đại Đạo từ khi hỗn độn chưa phân, một số Bán Thành, mấy chục vạn năm không thể thành Thánh Nhân, chính bởi không có cơ duyên.
- Mà cơ duyên này, chính là một đạo Hồng Mông Chi Khí.
Đổng Tề Thiên cười giống như khóc:
- Tiền bối trong Linh Mộ kia quả là hào phóng, hắn cho ngươi Hồng Mông Chi Khí, bản ý cho ngươi một chút linh căn… cũng chính là chân ý mà hạt giống mà hắn nói…
- Ngươi có hạt giống này, chỉ cần không vẫn lạc, sau này con đường tu hành có thể thẳng tiến không ngại, tất có thể từng bước tấn thăng tới Thánh Nhân! Hạt giống này, chính là Đại Đạo chi cơ giúp ngươi thành Thánh Nhân!
Đổng Tề Thiên thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nhai nuốt Vân Dương:
- Nhưng nhưng… ngươi lại tiện tay phung phí…
- Mà đến giờ, ngươi vẫn cứ bình bình thản thản nói không có tác dụng gì…
Đổng Tề Thiên nổi giận đùng đùng, hung hắn đấm lên ngực hai quyền, muốn mượn đau đớn thể xác mà át đau đớn trong lòng… hắn cảm thấy tim của mình, giờ đã phân thành bảy tám mảnh, đau lòng đến khó thở!
Đừng cản ta, ta muốn chết!
Ta không thể sống nổi a…
Lại có người dám nói Tiên Thiên Hồng Mông Chi Khí không có tác dụng… lão tử muốn phun máu!
Vân Dương nghe Đổng Tề Thiên giải thích mà cũng ngây dại.
Kinh ngạc nói:
- Cái này… vậy mà… lợi hại như vậy?
Đổng Tề Thiên liếc hắn một cái, thực tình không muốn nói thêm một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.