Ta Là Chí Tôn

Chương 1042: Hồ Tiểu Phàm




Khi đó, cha mẹ ta đã sớm không màng đến giang hồ, ngày thường lấy làm ruộng mà sống, thời gian đó dù kham khổ, nhưng lại có thể tận hưởng thiên luân, mỗi ngày đều rất vui vẻ, thế nhưng một khi ác mộng đến, người một nhà, trừ ta ra tất cả đều chết, sở dĩ ta không chết, bởi vì ta quỳ xuống dập đầu, ta nói với bọn hắn là ta sẽ nghe lời, ta có thể giúp bọn hắn nấu cơm giặt giũ, ta nói với bọn hắn là ta sợ chết… ta muốn giữ mạng…
- Cuối cùng, bọn hắn nhận định ta là đổ bỏ đi, lại thấy ta trời sinh bát khiếu, tư chất tạm được nên đem ta về chuẩn bị bán đi… sau đó ta bắt đầu nấu cơm giặt đồ cho bọn hắn, chịu mệt nhọc, mỗi ngày làm từ sớm đến tối muộn, rò rã ba tháng.
- Sau đó, ta rốt cục chờ đến khi bọn hắn lơ là, một nồi nước độc chết bọn hắn, ta báo đại thù cho phụ mẫu, trả nợ máu diệt môn. Đại thù đã báo, ta cười, cười thật to, cười thật vui vẻ… chỉ tiếc vừa chạy ra không lâu, ta đã lại bị một nhóm buôn người khác bắt lại, nếu không hiệu tại, quá nửa khả năng ta đang làm hỏa kế ở một cửa tiệm nào đó, cả đời bình thường, nhưng cũng tự tại…
- … đối mặt với nhóm buôn người khác, ta lần nữa hèn mọn năn nỉ, tiếp tục cần cù chăm chỉ giúp bọn hắn làm việc vặt, thậm chí giúp bọn hắn dạy bảo những đứa nhỏ mới bị bọn hắn bắt tới, mấy tháng sau đó, ta lại dùng một nồi nước độc chết đám người này, còn thuận tay cứu ra một đám huynh đệ…
- Ta mang theo mười mấy người đi ăn xin khắp nơi, kỳ thực ta cũng muốn đến các cửa hàng làm tiểu nhị, thế nhưng nếu ta đi, các huynh đệ khác phải làm sao bây giờ, cho nên ta chỉ có thể tiếp tục cười mà đối mặt, đợi đến khi chúng ta lớn hơn chút nữa, mỗi người đi một ngả, sau đó ta mới có thể đi làm tiểu nhị, làm một người bình thường!
- Thế nhưng, kiếp sống ăn xin cũng không duy trì được mấy ngày, chừng không đến mười ngày, chúng ta liền bị một nhóm buôn người khác bắt tới… nhóm người này không bị ta độc chết như trước, mà bị đối thủ cũ xử lý, mà khi bọn hắn xong đời, ta lại trở thành một món hàng của nhóm người khác.
- Trong thời gian không đến hai năm ta trước sau qua tay năm tổ chức, mỗi tổ chức giống như một lần luân hồi, ta cơ hồ đã chết lặng, không còn muốn làm tiểu nhị nữa, ta… ta đi tới Cửu Tôn phủ.
- Ta chân thành cảm kích sư phụ, không khí ở đây, ta thực tâm yêu thích. Nhưng mà giang hồ vẫn là giang hồ vẫn cứ là giang hồ, ta có yêu thích, có cảm kích, cũng không thay đổi được hiện thực này, một khi gặp thời khắc nguy hiểm, sư phụ không ở bên người, ta cũng sẽ bị người khác cường thế bức giết, ta… vẫn phải chết.
- Ta trải qua rất nhiều lần tiếp cận tử vong, còn có gì đáng ghê gớm?! Vì sao ta không thể ha ha ha?!
- Ta cứ như vậy, ta cảm thấy, giang hồ với ta chính là ha ha ha. Khi còn sống, tận lực để mình cười vui vẻ, đồng thời tận lực khiến bản thân mạnh lên, tận lực đừng chết sớm. Nhưng đến khi đáng chết, bị người giết chết, còn phải tiếp tục cười ha ha… cho dù là ta chết, cũng không thể để đối phương thấy khoái cảm!
Hồ Tiểu Phàm cười ha ha:
- Ngẫm lại một khắc tử vong, người muốn giết ta từng hỏi ta một vấn đề tương tự ngươi hỏi hôm nay: Hắn hỏi tại sao ta lại cười? Rõ ràng sắp chết tới nơi, tại sao còn có thể vui vẻ cười to?
- Đây chính là cảm ngộ của ta với giang hồ, giang hồ chính là ha ha ha ha…
Hồ Tiểu Phàm lạnh lùng nói, khóe mắt hắn, đã không kìm được nước mắt, nhưng trên mặt hắn, khóe miệng hắn, vẫn treo một vòng mỉm cười.
Các đệ tử rung động không thôi.
Vân Tú Tâm cũng há miệng nhỏ, nửa ngày không nói được một lời.
Hồ Tiểu Phàm ngang nhiên nói:
- Cho nên, lần rèn luyện này, với ta thực sự không có quá nhiều cảm ngộ… vẫn như trước đó, thậm chí là bằng chứng cho rất nhiều suy nghĩ trước đó của ta…
Vân Dương vốn yên lặng, đột nhiên mở miệng nói:
- Hồ Tiểu Phàm!
- Sự phụ.
Hồ Tiểu Phàm cung kính xoay người nghe huấn.
- Cảm ngộ của ngươi không sai. Nhưng ta phải nói cho ngươi, Cửu Tôn phủ chúng ta tập võ, không chỉ là để mạnh lên, mà phải ẩn hàm ý thủ hộ! Thủ hộ sư tỷ sư muội, sư huynh sư đệ, thủ hộ sư phụ sư thúc, thủ hộ sư môn, và cả thủ hộ người nhà ngươi sau này, thủ hộ con cái ngươi, như cha mẹ ngươi trước đó vậy, thủ hộ hết thảy những gì mà bọn hắn quý trọng.
Vân Dương ngừng lại một chút, lại nói:
- Ta tin ngươi có thể hiểu.
Hồ Tiểu Phàm trầm mặc một chút, nói:
- Đúng vậy sư phụ, ta sẽ cố gắng mạnh lên, cố gắng để bản thân không giống cha mẹ ta trước đây, ta muốn bảo vệ hết thảy những thứ bản thân trân trọng… cho nên đệ tử không dám lười biếng.
Vân Dương vui mừng gật đầu:
- Ngươi hiểu là tốt.
- Đúng vậy sư phụ, sau này ta sẽ dùng hết khả năng để thủ hộ, tận sức mạnh lên, nhưng nếu có một ngày vận khí không tốt, hoặc là thực lực không đủ, một khi bại vong, ta hy vọng trước khi ta chết, vẫn có thể cười lớn xuống hoàng tuyền.
Hồ Tiểu Phàm nói.
“…”
Vân Dương chẹn họng một ngụm, phất phất tay:
- Nghỉ ngơi đã đủ, tất cả đi luyện công đi.
Bị đồ đệ của mình chẹn họng đương nhiên là khó chịu, coi như ngươi có cảm ngộ rất sâu thì sao, chẳng lẽ còn không biết đạo lý tôn sư trọng đạo, trên dưới tôn ti, tiểu tử ngươi còn muốn khi sư diệt tổ a? Vân Dương bản năng muốn quất tiểu tử này một trận…
Không…. Không thể như vậy, không thể đánh không thể phạt, ta là sư phụ hiền hòa, phải lấy lý để phục người…

Đến ban đâm, Vân Dương vẫn bắt tiểu tử Hồ Tiểu Phàm lại mà đánh một trận.
Tiểu tử này ngại không khí quá ngột ngạt, thế mà thả rắn vào trong chăn của các sư tỷ sư muội…
Hồ Tiểu Phàm, từ đây trở thành công địch của cả phong!
Vân Dương thở dài thở ngắn.
Mẹ nó, sao ta lại thu gia hỏa như thế nhập môn a…
Lấy lý phục người đã không thể dùng được, vậy liền lấy lực phục người, hiệu quả cũng không kém!
Có điều, tốc độ luyện công của Hồ Tiểu Phàm thực không tầm thường, dưới linh khí nồng đậm của Cửu Tôn phủ, chỉ ba ngày đã luyện đến Ngọc Huyền cảnh đỉnh phong, cùng Vân Tú Tâm và Trình Giai Giai chân trước chân sau đột phá Địa Huyền cảnh.
Ngày đó, buổi sớm Vân Tú Tâm đột phá, buổi chiều Trình Giai Giai đột phá, tối ngày hôm sau, Hồ Tiểu Phàm cũng thành công đột phá!
Vân Dương hít một hơi thật sâu, rốt cục quyết định triệt để buông tay, mặc kệ không hỏi.
Nuôi thả.
Đơn thuần luận tư chất thiên phú, hiển nhiên Vân Tú Tâm cao hơn Hồ Tiểu Phàm không chỉ một bậc, nếu không sao có thể lọt mắt Vân Dương, trở thành thủ đồ chủ phong. Nhất là tâm tính Vân Tú Tâm cũng đủ kiên nghị, buổi thi đấu hôm trước, trận chiến đó đã đủ để chứng minh, ngay cả độ chăm chỉ cũng trên tất cả, cơ hồ có thể nói là tu luyện không cần mạng.
Coi như dưới tốc độ tầng tầng gia trì như thế, cũng không thể bỏ Hồ Tiểu Phàm lại phía sau, thậm chí còn tùy thời bị đuổi kịp, dù sao sơ sơ, Vân Tú Tâm là đệ tử Ngọc Huyền cảnh duy nhất trong số đệ tử của Vân Dương, mà Hồ Tiểu Phàm lại tiến vào Địa Huyền không chậm hơn Vân Tú Tâm là mấy, có thể thấy rõ: Hồ Tiểu Phàm còn càng thêm liều mạng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.