Ta Là Chí Tôn

Chương 1033: Thủ tịch đại đệ tử của Vân Dương




Kỳ tích không hề có, lão thiên gia cũng vĩnh viễn chỉ chiếu cố một người, tranh đoạt thập đại đệ tử, số đệ tử của phủ tôn Vân Dương, căn bản không có tư cách đánh một trận.
Kết quả này khiến đám người Sử Vô Trần dương dương đắc ý, rốt cục chiến thượng phong của Vân Dương, thực sự quá sung sướng!
- Ai, thủ tịch đại đệ tử Ngọc Thành Hàng của ta, thế mà lại có thể xếp thứ hai, ta còn cho rằng hắn muốn vào ba vị trí đầu đã là cực hạn a!
Lạc Đại Giang ngoài miệng khiêm tốn, nhưng cái vẻ mặt mừng như điên đã sớm bán đứng tâm tình.
- Ừm, thủ đồ Tôn Minh Tú của ta, lần này may mắn đăng đỉnh, đạt vị đệ nhất, thực sự là ngoài ý muốn, ta còn tưởng tọa hạ đệ tử của Lão đại sẽ cuỗm mất ba giải đầu luôn a, nay không ngờ lại thủ hạ lưu tình như thế…
Sử Vô Trần đắc ý khoa trương.
- Sử lão nhị, con mẹ nó nói lời vô dụng làm gì, không biết hiện tại đang quyết ra vị trí thứ ba thứ tư sao? A, tiểu gia hỏa này không tệ, là đệ tử của ai vậy?
- Lão cửu, là đệ tử của Khổng Lạc Nguyệt, ngộ tính tiểu gia hỏa này không tầm thường. Tên là gì ấy nhỉ? Bạch Dạ Hành? Tên này quái quái, Bạch Dạ Hành, chẳng phải là cẩm y dạ hành…
- Người ta gọi là Bạch Dạ Hành, so với cẩm y dạ hành là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Tiểu tử đối chiến với hắn là đệ tử của Thiết Kình Thương, ta khá có ấn tượng với hắn. Thực lực của tiểu gia hỏa này mạnh hơn Bạch Dạ Hành không chỉ một bậc, thế nhưng lại thiếu mấy phần biến báo linh tính, khi thực chiến lại không thể sánh bằng với đầu óc linh hoạt của Bạch Dạ Hành… chỉ sợ sẽ phải bại…
- Sắc mặt Lão đại… có vẻ không được dễ nhìn lắm a…
- Sao có thể chứ? Đệ tử Cửu Tôn phủ ta tiến bộ thần tốc, Lão đại phải cao hướng mới phải chứ.
- Ngươi nói có phải Lão đại đang ghen tỵ không?
- Ta cảm thấy không thể, coi như sắc mặt Lão đại không được tốt lắm, nhưng hắn nhất định vẫn thầm rất cao hứng, rất thoải mái…
- Thật sao? Có thể sao?
- Nếu không ngươi sang hỏi xem, hỏi có phải Lão đại đang thầm cao hứng hay không?
- Cút! Sao ngươi không đi hỏi!
- Ha ha ha…
Nhìn mấy tên gia hỏa ngoài mặt đạo mạo, kỳ thực lại đang âm thầm trêu chọc mình, Vân Dương vốn đã cảm thấy đè nén, nay lại càng biệt khuất tới cực điểm, tâm tình này, hắn chưa từng phải trải qua, thực sự con mẹ nó.
Hừ!
Ta là loại người quan tâm thứ hạng của đệ tử sao?!
Được rồi, ta chính là như thế!
Nhưng hiện tại không có cách nào lật bàn đoạt thắng, tạm thời càn rỡ một thời gian…
Chờ đó, luôn có một ngày ta thanh toán đủ lại!
Nhưng nói đến Bạch Dạ Hành… tiểu gia hỏa này, thực sự không tồi, tâm tư rất linh thấu.
Ở cái tuổi này, với tu vi này mà có thể chiến đấu linh hoạt thế cũng không nhiều.
Nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại làm được, thậm chí… đã đi được một khoảng trên con đường này…
Lần này, ngoại trừ Sử Vô Trần cùng Nhậm Khinh Cuồng mỗi người chiếm hai ghế, lục phong còn lại, mỗi phong một ghế.
Chủ phong không có ghế nào…
Tám người vui vẻ ra mặt, Vân Dương lại đen như đáy nồi.
Thập đại đệ tử ra mắt, tuy nhiên tôn môn thi đấu còn chưa xong, còn có đối chiến cùng giai giữa các đệ tử.
Bởi vì thập đại đệ tử đều là những người nội bật trong Thiên Huyền Địa Huyền, cho nên tranh đoạt Thiên Huyền Địa Huyền đã không còn quan trọng, trực tiếp xếp hạng là được, không người dị nghị.
Cho nên đối chiến cùng giai, liền rơi vào đầu các đệ tử Ngọc Huyền cảnh.
Phàm là những đệ tử đạt tới Ngọc Huyền, từ sơ giai đến đỉnh phong, ngay cả bên Vân Dương cũng có một người có thể tham chiến, chính là tiểu nha đầu có tu vi cao nhất trong số đệ tử của hắn.
Đột nhiên, một thanh âm quật cường non nớt thanh thúy vang lên:
- Chủ phong Vân Tú Tâm tới xin chỉ giáo!
Vân Tú Tâm, chín tuổi, tiểu nha đầu, chính là tọa hạ đệ nhất đại đệ tử của Vân Dương…
Tiểu nha đầu Vân Tú Tâm này đã sớm nhìn thấy vẻ mặt không tốt của sư tôn, lần đầu tranh đoạt thập đại đệ tử, chủ phong lại không chiếm nổi một ghế, cho dù là ai cũng khó tránh khỏi tức giận.
Không phải tiểu nha đầu không muốn tranh đoạt, thế nhưng dù sao nàng cũng biết tự hiểu lấy mình, chút tu vi ấy của nàng, miễn cưỡng tranh với Địa Huyền đỉnh phong trở lên, căn bản chính là không biết tự lượng sức mình, một đường nỗ lực ẩn nhẫn tới nay, cuối cùng cũng đợi tới trận đối chiến cùng giai!
Tiểu nha đầu tách đám người bước ra, tuy tuổi còn nhỏ, thân thể mảnh mai đã toát ra kiếm khí sắc bén.
“Ta nhất định phải đoạt lấy đệ nhất Ngọc Huyền cảnh cho sư tôn!”
Tiểu nha đầu thầm quyết tâm, việc nhân đức thì không nhường ai, lập tức mang theo khí thế ngất trời mà nhảy ra.
Các Tôn giả Cửu Tôn phủ nhìn thấy tiểu nha đầu, đồng thời chấn động, Sử Vô Trần tự lẩm bẩm:
- Tiểu nha đầu này… thú vị.
Chiến đấu bắt đầu.
Không thể không nói, tranh đoạt giữa các đệ tử Ngọc Huyền cảnh, so với Thiên Huyền Địa Huyền thú vị hơn nhiều.
Tối thiểu nhất, thắng bại cũng không nhanh gọn dễ dàng như thế.
Người đầu tiên đối chiến với Vân Tú Tâm là một bé trai mười mấy tuổi.
Mới bắt đầu, mọi người đều có thể nhìn ra, tiểu nha đầu chiếm ưu thế tuyệt đối.
Dáng người nho nhỏ, bờ môi mím chặt, trên khuôn mặt nhỏ đầy nghiêm túc, nghiễm nhiên có mấy phần khí thế lạnh lùng cô tuyệt.
Kiếm trong tay lấp lóe hàn quang, đan xen tinh tế, chỉ trong ba chiêu đầu, đã thành công bao phủ bé trai kia trong tầng tầng kiếm quang.
Đứa nhóc kia dù rơi xuống hạ phong, lại vẫn không cam tâm nhận thua, nỗ lực phản kích, dùng sức đánh cược một lần.
Thế nhưng, tiên cơ đã mất, cho dù có phản công nghiêm túc, cũng chỉ là phí công, ngược lại còn càng nhanh đưa đến thất bại.
Chỉ qua thêm hai chiên, bé trai kia bỗng rên lên một tiếng, bả vai nhuốm máu, trường kiếm rời tay.
Tiểu nha đầu thấy một kích thành công, cũng không thừa thế truy kích, lập tức thu chiêu lui lại:
- Đã nhường.
Cao thấp đã phân, trận đầu Vân Tú Tâm giành thắng lợi!
Đệ tử cửu phong đạt tới Ngọc Huyền cảnh tổng có mười một người, năm người đi tiếp năm người thua, một người may mắn bốc được luân không trực tiếp đi tiếp, may mắn vốn là một phần của thực lực, người ta có may mắn, cho dù ai cũng không phản đối được.
Đối thủ kế tiếp của Vân Tú Tâm là một có gái nhỏ mười một tuổi, bản thân tu vi cô bé còn cao hơn tiểu nha đầu một bậc, thế nhưng uy thế có chút không bằng, sau một phen ác chiến, tiểu nha đầu thành công đi tiếp, hai trận toàn thắng.
Chiến hai vòng, có thể duy trì chiến tích toàn thắng, cũng chỉ có hai người, nói cách khác, chỉ cần Vân Tú Tâm thắng thêm một trận nữa, liền có thể đăng đỉnh Ngọc Huyền cảnh đệ nhất nhân.
- Lão đại, tiểu nữ đồ này của ngươi rất liều mạng a.
Ánh mắt Sử Vô Trần có chút trịnh trọng:
- Nhưng đệ tử như vậy, phong mang quá mạnh, cứng quá dễ gãy, hơn nữa tính cách không tốt, ở chỗ ngươi chỉ sợ sẽ khiến ngươi tức giận. Đừng nhìn tiểu nha đầu mảnh khảnh, nhưng trong đó chẳng khác nào cây đinh, nếu không ngươi chuyển nàng thành đệ tử của ta? Huynh đệ ta thay ngươi chịu vất vả?!
Vân Dương cười ha ha, ôn nhu đáp lại:
- Cút!
Sử Vô Trần ủy khuất không cam lòng.
Tính cách thà gãy chứ không chịu cong như thế, phải là đệ tử của ta mới đúng a.
Người thu được chiến tích bất bại còn lại, cũng là một nữ đệ tử, Vân Dương liếc mắt nhìn qua, nữ đệ tử này chính là Lâm sư muội kia. Ừm, chính là Lâm sư muội của Bạch Dạ Hành, Lâm Tiểu Nhu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.