Ta Là Chí Tôn

Chương 1025: Ý kiến hay




Vân Dương lạnh nhạt nhìn thiên tài địa bảo cùng các loại kỳ kim chồng chất như núi trong nhẫn không gian, kỳ thực đã sớm thầm mở cờ trong bụng!
Mặc dù hắn cũng không biết trong đó gồm có những gì, thế nhưng cũng biết những thứ trong này đều là… đồ tốt!
Thật nhiều đồ tốt a!
Kỳ thực, nào chỉ có mình Vân Dương thầm mở cờ trong bụng, còn có người biểu hiện càng khoa trương hơn hắn…
Oa ha ha!
“Ấy da da ấy da da ấy da da!”
Lục Lục đã sớm hoan ca cầm ĩ trước của Vân Dương.
Biểu hiện vô cùng gấp rút.
Lại có nhiều đồ tốt như thế?1
Mau mau cho ta!
- Trước tính giá trị của chúng đã.
Vân Dương đem thiên tài địa bảo trong nhẫn không gian đổ ra ngoài, tràn đầy một đống lớn:
- Hậu sinh vãn bối như ta không hiểu nhiều lắm, vẫn là mời Phong lão đến định giá, không cần ngại việc định giá cao một chút, tuyệt đối đừng khách khí.
Phong Quá Hải đau lòng tới khóe miệng co quắp:
- Đều là thiên tài địa bảo a, Vân huynh đệ ngươi lại lỗ mãng đổ ra như thế, phải cầm nhẹ để nhẹ a, như vậy mới không ảnh hưởng tới phẩm chất…
- Ai nha, thực sự ngại quá, ta thấy đống lớn như thế, nên cũng không nghĩ tới chuyện đó, mọi người đều nói vậy hiếm thì quý… là ta không đúng.
Vân Dương cười ha ha một tiếng, ngoài miệng thì nói thật có lỗi, nhưng biểu hiện lại ngay cả chút xíu áy náy cũng không có.
Đám người thương minh không khỏi méo mặt.
Đối với tên hậu sinh vãn bối kiến thức nông cạn Vân Dương này, đột nhiên nhìn thấy thiên tài địa bảo chất thành đống, không hiểu cần phải an trí thế nào thì cũng có thể thông cảm được, thế nhưng “Vật hiếm thì quý” có thể nói ra được sao? Thực sự là trẻ nít, không biết nặng nhẹ!
Thực tình lại không biết, Vân Dương lại không hề coi chuyện này vào trong mắt.
Đừng nói cứ vậy đổ ra đến giờ còn không sao, coi như gãy nát, Lục Lục cũng có thể lập tức khôi phục, không có nửa điểm khó khăn.
Nhu cầu của Vân Dương cùng Lục Lục, chỉ cần một gốc mẹ, chỉ cần có vật mẫu, Lục Lục tự có cách tạo ra thứ tương tự, vậy hiếm thì quý chỉ dừng lại ở vật thứ nhất, những thứ đằng sau, thực sự không đủ quý!
Có Lục Lục, chính là bá khí phách lối như thế, nhưng lực lượng này, lại không thể nói cho người ngoài như ngươi!
- Thiên tài địa bảo mà bổn minh lấy ra lần này, chí ít có thể quy ra bằng năm trăm vạn thượng phẩm linh ngọc, mà kỳ kim cũng có thể đổi lấy hai trăm vạn thượng phẩm linh ngọc.
Kết quả cuối cùng, thực sự là một con số trên trời.
Bảy trăm vạn thượng phẩm linh ngọc!
Bảy trăm ức hạ phẩm linh ngọc!
Phong Quá Hải nói:
- Gốc Ngọc Tuyết Linh Sâm mười lăm vạn năm này, đem ra đấu giá cũng có giá khởi điểm hai trăm vạn thượng phẩm linh ngọc, dù có tính ba trăm vạn thượng phẩm linh ngọc cũng không phải hạn cuối…
Hắn vừa nói, vừa than thở.
Vân Dương cũng không có gì dị nghị, không nói đâu xa, chỉ riêng con số mười lăm vạn năm, bất cứ thứ gì cũng đều biến thành tồn tại cực kỳ đáng quý.
- Được rồi, cứ tính theo lời Phong lão đi. Y theo tỷ lệ hối đoái trước đó, vật tư chỗ này của chúng ta, đủ để giao dịch bảy lần…
Vân Dương khẳng định chắc nịch, lập tức lại chuyển lời:
- Nhưng có một điểm, ta phải nói trước một chút, cái tỷ lệ mỗi lần trăm vạn thượng phẩm linh ngọc là do ta căn cứ giao dịch lần trước mà đặt ra, ta cũng không thể xác định tỷ lệ giao dịch của tiền bối trong linh mộ có phải như vậy hay không, ta chỉ có thể cam đoan dùng hết khả năng, hết sức thuyết phục để thu được chí ít một đạo Sinh Linh chi khí, nhưng ta lại không thể khẳng định chắc chắn mười phần, hơn nữa… một điểm trọng yếu nữa, coi như tỷ lệ giao dịch là trăm vạn linh ngọc, như vậy sau lần hôm nay, sáu lần cơ hội giao dịch còn lại, ít nhất phải chờ một thời gian nữa mới có thể đi vào, trong thời gian ngắn, tuyệt không thể tiến hành lần nữa.
- Điểm này bản tọa hiểu rõ, mong Vân huynh đệ hết sức giúp đỡ, trên dưới bổn minh cảm tạ hậu đức của Vân huynh đệ.
Tiêu Vô Ý vẫn không nỡ mà nhìn Ngọc Tuyết Linh Sâm, đau như cắt thịt.
- Ai, chúng ta thương lượng phương án điều phối một chút, chờ chút liền tranh thủ bắt đầu, ta cũng đang rất gấp rút.
Vân Dương dứt khoát đem tất cả vật tư của bản thân ra, hai bên cộng lại, dưới sự phân chia của mấy người Phong Quá Hải nhanh chóng chia ra thành bảy chồng.
Trong đó sáu chồng có giá trị tương đương, chỉ có Ngọc Tuyết Linh Sâm là tự thành một khối đơn độc, dù sao chỉ nó đã giá trị ba trăm vạn linh ngọc, tuyệt không thể chia ra.
Vân Dương thấy tốt thì lấy, trực tiếp đưa ra bảy chiếc nhẫn không gian, mỗi chiếc nhẫn thu một chồng.
- Lần này, ta muốn đưa Ngọc Tuyết Linh Sâm vào.
Vân Dương trầm ngâm một chút, buồn bã nói:
- Ngoài ra nhiều nhất chỉ mang theo năm vạn thượng phẩm linh ngọc, không mang theo bất cứ thứ gì khác nữa.
Đám người Tiêu Vô Ý khẽ suy nghĩ, lập tức cùng lớn tiếng khen hay:
- Ý kiến hay.
Vân Dương lặng lẽ nói:
- Ta tin Phong lão định giá nhất định chính xác, nếu cây Ngọc Tuyết Linh Sâm này có thể đạt tới ba trăm vạn linh ngọc, như vậy hẳn là cũng có ý nghĩa nhất định với vị tiền bối trong linh mộ kia, chí ít so với tài nguyên trước đó, cũng giá trị gấp ba trở lên, ta tin rằng tiền bối trong Linh một, sẽ không keo kiệt ở lần này…
- Mặc dù lần này là chúng ta chủ động xin gặp, nhưng dù thế nào, chỉ cần… ta tìm được bảo vật quý hiếm, nhìn vào thì cũng không phải là cố ý đem bảo vật chia làm nhiều lần, mà bởi do may mắn, thậm chí còn là, ta gặp được bảo bối, lập tức nghĩ tới Linh một, nộp tới cho tiền bối đại nhân, điểm khác biệt này, tin rằng mọi người đều có thể hiểu!
Vân Dương có vẻ ngượng ngùng, kỳ thực xấu bụng tới cực điểm.
Hết lần này tới lần khác, bọn hắn lại đều có thể đoán được Vân Dương còn chưa nói xong.
Vân Dương ngừng lại một chút lại nói:
- Tin rằng như vậy, có thể tối ưu hóa lợi ích thu được… ta nghĩ, nhất định có thể đạt được Sinh Linh chi khí, thậm chí là càng nhiều hơn, chư vị thấy thế nào?!
- Quả là diệu kế!
Đám người cùng thốt lên.
- Nếu như thế, các vị chờ một lát, ta lập tức bắt đầu làm việc.
Nói xong, Vân Dương trực tiếp đi vào tĩnh thất bên cạnh.
Tiêu Vô Ý xếp bằng bên ngoài, ngưng thần bất động.
Lãng Phiên Thiên thấy thế lập tức nhắc nhở:
- Lão đại, ngươi tuyệt đối không được dùng thần thức dò xét!
Tiêu Vô Ý ho khan một tiếng, lúng túng nói:
- Sao ngươi biết…
Mấy người Lãng Phiên Thiên cùng Phong Quá Hải đều lộ vẻ nghĩ mà sợ:
- Chúng ta đã thử qua, thực sự chẳng khác nào tìm đường chết a…
Đám người vừa giao lưu, mặc dù không dùng thần thức dò xét, nhưng bản năng võ giả vẫn giúp bọn hắn cảm giác được, Vân Dương đã lặng yên biến mất trong tĩnh thất.
Tựa như trực tiếp biến mất, không còn tồn tại giữa thiên địa này!
Chuyện này, Tiêu Vô Ý vốn không coi ra gì, nhưng lần này tự thân cảm thụ, lập tức cảm thấy chấn kinh, vẻ bất động thanh sắc vừa rồi quét sạch không còn lại chút gì.
Linh Chi Mộ Địa này, lại thần kỳ như thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.