Ta Không Thể Lại Thương Tiếc Một Tên Yêu Quỷ

Chương 25: Không hổ là ngươi




Tuy rằng Yến Triều Sinh không thừa nhận, nhưng Lưu Song gần như có thể nhận định được, Yến Triều Sinh tôn kính Tất Tuần.
Thì ra Yến Triều Sinh khi còn nhỏ cũng có người tôn kinh, Lưu Song có thể tưởng tượng ra một đứa trẻ nhỏ bé yếu ớt, trên người phủ đầy vảy rắn, đôi mắt sáng quắc đang nghe người ta kể về lĩnh chủ Tất Tuần dũng mãnh cỡ nào.
Đều mang huyết mạch Yêu xà, Tất Tuần là hậu tự của Thượng cổ Đằng xà, theo góc nhìn của Yến Triều Sinh, có lẽ mọi mặt đều đáng để hắn ghen tị. Yến Triều Sinh khi còn bé khi nghe kể về Tất Tuần, nhất định cũng từng nghĩ rằng lớn lên sẽ trở thành người như Tất Tuần.
Đáng tiếc một chuyến tới thành Thái Xuyên lại gặp phải chuyện như vậy. Tất Tuần chết thảm, chính là vì móc trái tim mình ra đưa cho tiểu thư Tịch gia.
Lưu Song nhìn Yến Triều Sinh, thời điểm nàng làm tiểu Tiên thảo, biết hắn thể lạnh, mang huyết mạch Yêu xà, nhưng không biết hắn là hậu tự của loại Yêu xà nào. Yến Triều Sinh đời trước cũng không đề cập đến chuyện này, nàng cũng chưa bao giờ hỏi.

Nhưng lúc đó Tất Tuần khinh thường huyết mạch của hắn như vậy, xem ra huyết mạch của Yến Triều Sinh cũng không tốt đẹp gì ở Yêu tộc.
Yến Triều Sinh không ăn nội đan của Tất Tuần là được, Lưu Song bịt chặt túi Càn Không, nếu không làm sao nàng giết Yến Triều Sinh được?
Lưu Song cũng không có ý tưởng gì khác với Yêu đan này, Yêu đan của hậ tự Đằng xà bảy ngàn năm, không thể để rơi vào tay bất cứ Yêu tộc nào, đến lúc đó nàng sẽ mang Yêu đan về Không Tang, để Xích Thủy Xung an trí viên nội đan này.
Lưu Song định đi đến Côn Luân Tiên cảnh trước.
Chuyện Tất Tuần đã giải quyến, các bá tánh đã biết Yến Tiều Sinh, nếu bọn họ tiếp tục ở lại thành Thái Xuyên, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện.
Lưu Song hái lá liễu, vẽ hình hồ lô, làm cho chúng bay đi tìm hai vị công tử Bạch thị, nếu bọn họ biết tin sẽ đuổi đến Côn Luân, đến lúc đó gặp nhau ở trên được cũng được,
Tiên hạc màu xanh phành phạch cánh bay đầy trời.
Yến Triều Sinh ôm hai tay chăm chú nhìn Lưu Song, như suy tư gì đó: "Thiếu chủ học Tiên pháp ở chỗ nào vậy? Lấy hoa cỏ làm vật dẫn, không giống Không Tang Tiên thuật."
Lưu Song vẫy vẫy tay đuổi hạc giấy đi: "Vậy theo ngươi giống Tiên thuật của nơi nào?"
Yến Triều Sinh liếc nhìn nàng một cái, không nói lời nào.
Lưu Song ở trong lòng hừ một tiếng, Yến Triều Sinh khi còn nhỏ trải qua đủ loại gian khổ, đến Không Tang tu Tiên, tầm mắt và gan dạ sáng suốt tất nhiên không cần phải nói, nhưng hắn chỉ là một đệ tử thủ vệ bên ngoài, không thể để lộ quá nhiều hiểu biết.
Dù cho Yến Triều Sinh có biết Tiên thuật đó xuất phát từ nơi nào, cũng sẽ không nói cho nàng nghe.
Những pháp thuật này đều do Thiếu U dạy, nhớ đến Thiếu U, Lưu Song không khỏi cảm thấy buồn bã, không biết vị bằng hữu kiếp trước không kịp gặp này, kiếp này có duyên gặp lại hay không.
Cho dù có gặp Thiếu U một lần nữa, Thiếu U cũng không nhận ra nàng.
Đừng nghĩ nhiều như vậy, tạm thời an cư lạc nghiệp đã.
Việc cấp bách đó là phải nghĩ ra cách giải quyết chuyện Yến Triều Sinh, giữ lại một quân vương Yêu giới ở Tiên cảnh, chẳng khác nào để một con sói ở trong bầy cừu.

Có lẽ lần này vận khí cuối cùng cũng tốt lên, hai người vừa mới rời khỏi thành Thái Xuyên, phía sau có hai đạo ánh sáng đuổi theo.
Lưu Song mắt sáng lên, vẫy vẫy tay: "Bạch Vũ Huyên!"
Nàng một tiếng chào đón vô cùng vui vẻ thân mật, làm hai vị công tử Bạch gia đồng thời sửng sốt, Bạch Vũ Huyên nhìn Lưu Song như thấy quỷ, cậu ta không nghe lầm chứ! Người đầu tin Xích Thủy Lưu Song nhìn thấy không phải là huynh trưởng, mà là cậu ta?
Mắt thấy Lưu Song chạy về phía bọn họ, Bạch Vũ Huyên chống ngón tay lên trán Lưu Song, không cho nàng tới gần mình, mất tự nhiên mà nói với Bạch Truy Húc: "Ca, nhanh đến đây nhìn xem, Xích Thủy Lưu Song bị trúng tà rồi."
Bạch Truy Húc lo lắng đánh giá Lưu Song: "Thiếu chủ, thành Thái Xuyên có Yêu vật quấy phá, người không sao chứ?"

"Không sao không sao, ta rất ổn." Hiện tại Lưu Song nhìn thấy Bạch Vũ Huyên giống như nhìn thấy người thân, trước nay chưa từng cảm thấy thân thiết với cậu ta như vậy.
Bạch Vũ Huyên tới rồi, ngày chết của Yến Triều Sinh còn xa sao? Không có mối họa lớn Yến Triều Sinh, Không Tang có thể an toàn.
Bạch Truy Húc đang ở bên cạnh, Lưu Song không dám trực tiếp bàn chuyện giết chết Yến Triều Sinh với Bạch Vũ Huyên, đành phải tạm thời kiềm chế lại, nàng hỏi Bạch Truy Húc: "Bạch đại công tử, các người đã đi đâu vậy?" Nàng không phải nguyên chủ, không thể tự nhiên mà gọi Bạch Truy Húc ca ca, gọi như vậy có chút không quen.
Bạch Truy Húc dừng một chút, thở dài: "Sao thiếu chủ lại khách khí với ta như vậy? Là bởi vì lần này ta không bảo vệ tốt thiếu chủ, cho nên thiếu chủ tức giận sao?"
Lưu Song vội vàng nói: "Không có tức giận."
Lưu Song nghẹn một lúc lâu, nhưng vẫn không tìm được lý do thích hợp, chỉ đành nói: "Cha đã dặn, sau này phải bảo vệ Không Thang, làm thiếu chủ phải có phong thái của thiếu chủ, chiêu hiền đãi sĩ."
Bạch Truy Húc nhíu mày, miễn cưỡng tiếp nhận lời nói này, kể cho Lưu Song nghe chuyện xảy ra sau khi tách nhau ra: "Ta và Vũ Huyên rơi xuống thành Thái Xuyên, Tiên lực đều tiêu tái, trong thành Thái Xuyên bố trí kết giới, không thể ra ngoài, đồng tiền thất bảo bị nuốt, chúng ta đuổi theo đến nơi đồng tiền thất bảo rơi xuống, tìm thấy thứ này."
Nói xong, Bạch Truy Húc lấy ra một mặt gương.
Mặt gương trong suốt như thủy tinh, toàn thân mang khí tức của cỏ cây, mặt trên còn có ánh sáng màu xanh lục lưu chuyển.
"Đây là cái gì?"
Bạch Truy Húc không đưa nó cho Lưu Song: "Thiếu chủ đừng chạm vào, thứ này gọi là Thái Sơ kính, là Thần khí của một vị chân Thần thời Thượng cổ Hồng Hoang, ta và Bạch Vũ Huyên không ngờ sẽ tìm thấy nó ở thành Thái Xuyên. Thái Sơ kính nằm ở thiên địa ma dương, có thể tạo ra ảo cảnh, lập kết giới, nuốt linh khí pháp bảo, nó lưu lạc ở Yêu tộc nhiều năm, hiện tại nhiễm quá nhiều sát khí, dễ dàng ăn mòn Tiên thể của thiếu chủ."
Bạch Truy Húc nói không thể đụng vào, Lưu Song tin tưởng y, lập tức rút tay lại.
"Huynh nói thứ này tìm được ở thành Thái Xuyên? Nó có thể bố trí kết giới, khống chế mọi sinh linh bên trong kết giới, thiêu chết sinh linh bên trong đó không?"
Bạch Truy Húc trầm ngâm một lát: "Chưa từng thấy, nhưng cũng có thể."
Lưu Song mím môi, Thái Sơ kinh có thể vây khốn sinh linh, dùng lửa thiêu hủy vạn vật trong đó, như vậy rất có khả năng, nghiệt hỏa trong trí nhớ của nàng, chỉ là do Thái Sơ Thần kính tạo thành."
Là ai muốn thiêu trụi Thương Lam?
Hiện giờ Thái Sơ kính ở trong tay Bạch Truy Húc, không phải là Bạch Truy Húc đó chứ?
Theo sử sách, Không Tang Bạch thị cùng mai một với Tiên cảnh trong lịch sử, không thể là Bạch Truy Húc. Mọi chuyện dần trở nên phức tạp, nàng cần phải chờ xem, Thái Sơ kính cuối cùng sẽ thuộc về tay ai.
Lưu Song ổn định tinh thần, bình tĩnh chính mình, đem những gì mình cùng Yến Triều Sinh đã trải qua kể hết một lần.
Bạch Vũ Huyên nói: "Thế gian có một xà Yêu ngốc đến nói đem nội đan đưa cho một phàm nhân hay sao? Tóm lại là yên, tính xấu khó sửa, chết cũng đáng."
Lưu Song theo bản năng liếc nhìn Yến Triều Sinh một cái, không biết hắn có đang bị ám chỉ hay không.
Thiếu niên mặc y phục mà lam cười lạnh một tiếng, không nói gì.
Bạch Truy Húc vẫn rất bình thường, nói: "Khó trách sau đó Thần khí không có ai không chế, ta và Vũ Huyên có thể lấy nó một cách thuận lợi." Y thỏa đang cất Thái Sơ kính đầy sát khí, "Thiếu chủ, chúng ta đã ở thành Thái Xuyên trễ mất mầy ngày, việc cấp bách, đến Côn Luân trước đã."
Lưu Song gật đầu.
Bạch Truy Húc triệu ra kiếm của mình, thân kiếm rực rỡ lung linh, sau khi triển Tiên thuật, đủ để hơn mười người ngồi.
"Thiếu chủ, ta đỡ người."
Bạch đại công tử ôn nhu như khiến người ta tắm mình trong gió xuân, Lưu Song cảm thấy mình thật xui xẻ, sao vừa rồi lại rơi cùng với Yến Triều Sinh.
Bạch Vũ Huyên chán ghét gõ gõ Tiên kiếm huynh trưởng: "Đáng tiếc đồng tiền thất bảo bị Thái Sơ kính nuốt mất."
Trên đường, Lưu Song cuối cùng cũng có chút thời gian rảnh rỗi, nàng tiếp cận Bạch Vũ Huyên, âm thầm bố trí một kết giới, cùng cậu ta mưu đồ bí mật.
"Ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi."
Bị hơi thở ấm áp của nàng lướt qua, lông tơ của Bạch Vũ Huyên đều dựng đứng, cậu ta trừng mắt nhìn Lưu Song, bày ra tư thế đánh nhau: "Tiểu gia cảnh cáo ngươi, không được xằng bậy. Tiểu gia không thương lượng với ngươi."
Lưu Song nhỏ tiếng nói: "Không có hại ngươi, ta chỉ muốn hỏi ngươi có cách nào thoát khỏi Yến Triều Sinh hay không."
Bạch Vũ Huyên nhướn mày: "Sao vậy, lúc ở trong thành hắn khi dễ ngươi? Sao ngươi phải đuổi tận giết tuyệt hắn?"
Lưu Song khó mà nói ra nguyên nhân, đành phải gật đầu thừa nhận.
Nàng vén tay áo lên, cho Bạch Vũ Huyên xem vòng tay trên cổ tay mình: "Khi dễ đến mức tàn nhẫn! Hắn là nghe khi mang thù rồi, nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta, cho nên chúng ta cần một biện pháp."
Bạch Vũ Huyên khinh thường nói: "Tiểu gia sợ hắn sao? Chỉ là một đệ tử thủ vệ đã mất hết tu vi."
Lưu Song nghĩ thầm, tương lai ngươi sẽ chết trong tay một tên đệ tử thủ vệ đó, giãy giụa cũng không giãy giụa được. Nhân gia sẽ nghiền nát ngươi.

Lưu Song nói: "Để phòng ngừa, vẫn nên nghĩ cách."
Bạch Vũ Huyên tính tình vừa chính vừa ta, không chịu quả giáo, có thể thấy từ việc cậu ta bí mật bắt giữ rồi phế tu vi của đệ tử trong môn phái, cậu ta không giống Bạch Truy Húc Tiên quân Tiên giới một thân chính khí.
Cậu ta suy tư trong chốc lát, đẩy đầu Lưu Song ra: "Đừng có sát lại gần như vậy, chuyện này ta sẽ nghĩ cách, tránh ra, Xích Thủy Lưu Song ngươi quá phế, đừng kéo chân sau của tiểu gia."
Hợp mưu làm chuyện xấu, còn bị người ta ghét bỏ, khóe miệng Lưu Song giật giật, dặn dò: "Vậy ngươi nhất định phải đáng tin hơn một chút."
Bạch Vũ Huyên nói: "Ngươi đừng để huynh trưởng của ta biết là được, nếu ngươi dám nói, đến lúc đó đừng trách ta kéo ngươi xuống nước."
"Không nói, ta nhất định không nói."
Lưu Song vừa mới quyết định làm chuyện xấu, cổ tay chợt bị một bàn tay nắm lấy, nàng sống lưng lạnh ngắt, quay đầu nhìn lại, Yến Triều Sinh cụp mắt nhìn nàng, nở nụ người không chút độ ấm: "Thiếu chủ, đệ tử quên mất một chuyện."
"Chuyện... Chuyện gì?"
"Nhẫn Thập giới, quên mất phải tháo ra cho thiếu chủ, bây giờ đã an toàn, đệ tử không cần phải quan tâm đến an nguy của thiếu chủ nữa, tất nhiên phải tháo bỏ cho thiếu chủ."
Lưu Song thầm mắng hắn dối trá, làm gì mà lo lắng cho an nguy của nàng, hắn chỉ muốn hút linh khí của nàng!

Nàng giấu bàn tay mang nhẫn Thập giới qua sau người, nghiêm túc nói bừa: "Ta nghĩ rồi, hiện tại ngươi không có linh lực, ta mang nhẫn Thập giới, lúc ngươi cần có thể bảo vệ ngươi."
Không trung mây ngang qua, thiếu niên da mặt giật giật, không cảm xúc nhìn nàng.
Lưu Song nhanh chóng nói: "Cái vòng này rất đẹp, ta muốn đeo."
Yến Triều Sinh kéo kéo khóe miệng: "Thiếu chủ thích là tốt rồi."
Nói giỡn, Lưu Song nghĩ thầm, nàng sxe không đưa nhẫn Thập giới cho Yến Triều Sinh, nếu không đến lúc đó Yến Triều Sinh có thể thoát vây khỏi chỗ Bạch Vũ Huyên.
Khả năng trói buộc của nhẫn Thập giới rất mạnh, tóm lại có thể khống chế một người. Đây chính là nguyên nhân Xích Thủy Xung yên tâm giao nhẫn Thập giới cho Yến Triều Sinh, Xích Thủy Xung tưởng rằng, bên cạnh nữ nhi có hai vị công tử Bạch thị pháp lực cao cường, sẽ không ai dễ dàng bắt nạt nàng.
Chuyện thành Thái Xuyên trước đó đúng là ngoài ý muốn, Xích Thủy Xung không đoán được mấy người này trời xui đất khiến bị tách nhau ra.
Sau khi quyết định, Lưu Song bắt đầu chờ Bạch Vũ Huyên hạ độc thủ.
Bạch Vũ Huyên vẫn không có động tĩnh gì, Lưu Song đành phải dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu ta, Bạch Vũ Huyên cười nói: "Gấp cái gì, trò hay ở phía sau."
Tiên kiếm phi hành ngày thứ ba thì tới địa giới nhân gian Côn Luân quản lý, Bạch Vũ Huyên nói: "Huynh trưởng, dừng lại ở thành Khánh Ô này đi, thiếu chủ không được thoải mái."
Bạch Truy Húc vội vàng nhìn về phía Lưu Song: "Thiếu chủ, người không khỏe sao?"
Lưu Song sửng sốt, thấy Bạch Vũ Huyên làm mặt quỷ, nàng đành phải phối hợp lấy tay ôm ngực: "Phải phải phải, khó chịu, mệt, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi."
Bạch Truy Húc không nghi ngờ gì, lấy Lưu Song làm trọng, dẫn mọi người đạt chân ở ngoại thành Khánh Ô.
Ngoại thành Khánh Ô có một rừng trúc rộng lớn, Bạch Truy Húc vung tay lên, một tiểu viện tao nhã tinh xảo xuất hiện ở trong rừng.
Nhìn Bạch Truy Húc bận trước bận sau, lương tâm Lưu Song có chút cắn rứt, Bạch Truy Húc thật sự đối xử với nguyên chủ rất tốt.
Vì phối hợp với Bạch Vũ Huyên, Lưu Song nằm xuống, Bạch Truy Húc muốn giúp Lưu Song xem xem chỗ nào không khỏe, Lưu Song vội vàng né tránh, chớp chớp mắt: "Có lẽ trước đó ở thành Thái Xuyên bị kinh hãi, ta nghỉ ngơi một chút là khỏe."
Bạch Truy Húc khẽ mỉm cười, không nói gì.
Y là Tiên quân, làm gì không nhìn ra được Lưu Song có khỏe hay không, chẳng qua tùy ý để nàng làm loạn, cho rằng đến địa giới Côn Luân, Lưu Song sợ phải đối mặt với vị thiếu chủ Côn Luân kia, có thể kéo dài được ngày nào hay ngày nấy.
Bạch Truy Húc nói: "Thiếu chủ nghỉ ngơi cho khỏe, có việc gì thì gọi ta."
Lưu Song gật đầu lia lịa.
Nhân gian trăng treo đầu cành, rừng kêu sột sột soạt soạt, Lưu Song đẩy cửa sổ ra, cảm thấy không ổn.
Nơi này nửa đêm xuất hiện sương mù, ngũ hành bát quái tựa hồ cũng không giống nơi khác, âm khí đặc biệt nhiều.
Nàng cẩn thận cảm nhận, nhưng lại không cảm nhận được gì bất thường.
Đến khi ánh trăng khuất đi, trong rừng trúc có người xuất hiện.
Bạch Vũ Huyên tiến đến chỗ ở của Lưu Song, cười đắc ý: "Yên tâm, đã giải quyết xong rồi."
Lưu Song rất vui, không hổ là Bạch Vũ Huyên, nàng giơ ngón cái lên.
Chuyện tốt, Không Tang không còn mối lo diệt tộc nữa.
Nàng khiêm tốn thỉnh giáo: "Xin hỏi Bạch nhị công tử, ngươi dùng cái nào để giết Yến Triều Sinh?"
Bạch Vũ Huyên nói: "Bày Vạn Hồn trủng, đưa hắn lên đường."
Lưu Song cười tươi đến cứng mặt.
Làm tốt lắm, làm tốt lắm Bạch nhị, ngươi lại dám dùng một đám tiểu Quỷ để giết Quỷ vương tương lai.
Tự mình nàng tới làm còn hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.