Ta Không Thể Lại Thương Tiếc Một Tên Yêu Quỷ

Chương 17: Cái chết




Lảo đảo đi về phía nàng trong cơn mưa lớn...
Thuyền qua cầu đê, trăng sáng vừa hay treo ở trên đầu.
Lưu Song cầm lên một chén rượu ấm: "Thiếu U, huynh và ta nói chút chuyện xưa đi."
Hắn búng ngón tay: "Muội muốn nghe cái gì?"
"Cái gì cũng được." Lưu Song nói, đôi mắt nàng đã mất đi ánh sáng, không còn động lòng người như trước, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi trong áo lông chồn. Rõ ràng nhân gian đã nghênh đón ngày xuân, nhưng nàng lại trông có vẻ mệt mỏi bệnh tật.
Lưu Song không còn trái tim, nhưng ký ức vẫn còn ở đó, không biết nên làm gì, nghe Thiếu U kể chuyện xưa, tựa hồ là tâm nguyện của nàng rất lâu về trước.
Nàng cô đơn lâu lắm rồi, có đôi lúc nàng có một loại ảo giác, đó là con đường Thiếu U đi cũng chính là con đường nàng đi. Khúc thủy lưu thương*, hợp phách đạp ca, vô số câu chuyện về tài tử giai nhân ở nhân gian.

*Khúc thủy lưu thương: một trò chơi lưu truyền thời Trung Hoa cổ đại. Người ta ngồi ở hai bên bờ suốt, đặt chén rượu trên mặt nước, chén rượu trôi đến trước mặt ai thì người ấy ngẫu hứng làm thơ. Sau khi làm thơ xong thì lấy chén rượu đó lên và uống cạn.
Nam tử trước mắt im lặng hồi lâu, thật sự kể chuyện xưa cho nàng. Những gì hắn kể cũng không có gì mới lạ thú vị, nhưng Lưu Song nghe vô cùng nghiêm túc.
Đợi hắn kể xong, lông mi dài của nàng đã khép lại.
"Thiếu U" đột nhiên ôm lấy bả vai nàng, tay hắn run rẩy, cơn đau khiến nàng lập tức mở mắt.
Lưu Song nhìn thần sắc của hắn, nhẹ giọng nói: "Ngại quá, ta có hơi mệt. Thiếu U huynh cứ nói đi, ta đều nghe cả."
"Đừng ngủ." Hắn khàn giọng nói, "Đừng ngủ."
"Nhưng ta mệt quá." Lưu Song nói, "Ta chỉ ngủ một lát thôi, rất nhanh sẽ khỏe lại."
Nàng không nhận được sự cho phép của hắn, rơi vào một cái ôm lạnh lẽo. Hắn ôm chặt muốn chết, đến mức khiến cơ thể đã rách nát của nàng phát đau.
Nàng cảm nhận được thân thể ôm lấy mình đang run rẩy, nàng muốn nhìn gương mặt của hắn.
"Thiếu U, huynh làm sao vậy?"
Hắn giữ chặt đầu nàng, không cho nàng nhìn thấy vẻ mặt của hắn.
Lưu Song dường như hiểu được gì đó: "Huynh biết ta sống không còn được bao lâu nữa phải không?"
Nàng nhẹ nhàng cười, giơ tay sờ sờ đầu của hắn: "Không sao đâu Thiếu U, ta không sợ hãi chút nào, huynh cũng đừng sợ, sao huynh lại run rẩy dữ dội như vậy?"
"Ta không có." Hắn phủ nhận nói.
Tốc độ nói nhanh và lạnh, đột nhiên làm Lưu Song nghĩ đến một người khác. Nàng dừng một hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Thiếu U, trăm năm trước ta có gửi ở chỗ của huynh khóa bình an, huynh có thể đưa lại cho ta được không?"
Hắn nói: "Làm mất rồi."

Lưu Song ở trong lòng ngực hắn, mở đôi mắt buồn ngủ, không nói gì. Sự ôn nhu mơ hồ quanh quẩn trên người nàng biến mất, ở nơi hắn không nhìn thấy, có chút ớn lạnh.
Lưu Song chưa bao giờ gửi thứ gì trên người Thiếu u.
Hắn không phải là Thiếu U. Nàng nhận ra rồi, cho nên một hơi cuối cùng đang giữ ở lồng ngực không thể nào nuốt xuống.
Lưu Song tuy rằng đã mất đi năng lực cảm nhận được niềm vui, nhưng nàng cũng không ngốc, hai người bọn họ khác nhau như vậy, nàng sớm nên nhìn ra, hắn là Yến Triều Sinh.
Nhưng Lưu Song không vạch trần hắn, nàng trợn tròn mắt, nói với hắn: "Thiếu U, chờ khi trời sáng, huynh đến con phố đối diện mua cho ta một cây kẹo hồ lô đi, đã lâu rồi ta chưa ăn kẹo hồ lô."
Hắn không nói gì.
"Ta sẽ không ngủ đâu, ta ở đây chờ huynh."
Lúc này hắn mới mở lời: "Được."
Lưu Song quả nhiên không nuốt lời, ngoan cường giữ lại một hơi cuối cùng, chưa từng ngủ. Khi tia nắng đầu tiên chiếu lên gò má tái nhợt của nàng, Yến Triều Sinh buông nàng ra: "Muội chờ ta, ta sẽ sớm trở về."
Lưu Song vốn định cười cười, nhưng nhận ra gương mặt đã cứng đờ, không cười nổi, muốn bắt chước lại lần nữa, nhưng lại quên mất cười như thế nào. Nàng nói: "Được."

Hắn xuống thuyền, sợ nàng nhìn ra, hắn vẫn không dùng pháp lực dịch chuyển khủng bố của Quỷ tu.
Lưu Song chậm rãi ngồi dậy, nhìn hắn đi xa.
Nàng cũng xuống thuyền, đi về phía ngược lại với hắn.
Rời khỏi sự che chở của hắn, bầu trời trong xanh ban đầu không còn nữa, sấm rền từng trận vang trên đỉnh đầu Lưu Song, dường như có thể đánh xuống bất cứ lúc nào.
Chúng đã theo nàng nhiều hôm, Lưu Song sớm biết, đây là huyết mạch kiếp của nàng, hơn nữa nó lại đến sớm hai tháng.
Cũng may không cảm nhận được sợ hãi, Lưu Song cởi bỏ áo lông chồn trên người, tùy ý để nó rơi từ trên người xuống, nàng một thân hôn phục đỏ thẫm, đỏ như một ngọn lửa.
Lưu Song biết, nàng không đợi được Thiếu U.
Nàng không biết Yến Triều Sinh tới để làm gì, và nàng bây giờ cũng sẽ không suy nghĩ thêm về vấn đề này. Ký ức nói cho nàng, nàng muốn tránh Yến Triều Sinh thật xa.
Lưu Song nhìn bầu trời đầy mây đen, mệt mỏi thở dài. Sao hắn lại tới, thật là phiền phức.

Nghĩ đến đây, Lưu Song ngẩn ra, mơ mơ hồ hồi nhớ tới trước đây, nàng ngày qua ngày ở núi Kình Thương chờ hắn, nếu thất bóng dáng của hắn cùng Xích Diều, nàng liền vui mừng nhảy cẫng lên.
Nhưng hôm nay hắn trở lại bên cạnh nàng, nàng lại có suy nghĩ như vậy.
Phiền phức.
Thì ra người mà nàng chờ đợi, mong muốn gặp được, đã không còn là hắn nữa rồi.
*
Bên kia đầu cầu không có ai bán kẹo hồ lô, cuối cùng Yến Triều Sinh phải dùng đến pháp lực, nhưng vẫn không tìm được.
Hắn nhíu mày, cuối cùng bắt lấy một người bán chè rong, ném một viên linh thạch tới, nói: "Làm theo lời ta nói."
Một lúc lâu sau, người bán rong không quá thuần thục cũng làm ra một cây kẹo hồ lô, còn chưa kịp hỏi lại thì đã không thấy người đâu. Hắn cùng với cây kẹo hồ lô kia đã biến mất.
Yến Triều Sinh chiếc thuyền nhỏ, mím môi, một hồi lâu mới bước tới, vén rèm lên, quả nhiên bên trong không có một bóng người.
Hắn cụp xuống mí mắt, nhìn gương mặt mình trên nước sông.
Kẹo hồ lô rơi xuống, nước sông rung động, làm thần sắc hắn trở nên mơ hồ. Hắn ngồi ở đầu thuyền, không trung tựa hồ còn vương lại mùi hương lạnh lẽo của nàng.
Kỳ thật Yến Triều Sinh biết, hiện tại hắn đuổi theo vẫn còn kịp.
Hắn là quân chủ hai giới, cả Bát Hoang đều sợ hãi hắn, hắn pháp lực ngập trời, thủ đoạn tàn nhẫn. Mà nàng chỉ là một tiểu Tiên thảo đã mất đi trái tim
Nhưng tối hôm qua hắn đã có chút mất bình tĩnh.
Hắn không nghe theo lời Ốc Khương nói, hấp thụ chút Huy Linh chi lực cuối cùng trên người nàng, hắn mất không chế mà ôm lấy nàng.
Sóng gợn một vòng lăn tăn. Yến Triều Sinh nhớ tới lời Ốc Khương nói, Côn Luân Tức Mặc nhất tộc bói toán từ xưa đến nay chưa bao giờ sai.
Lão già Ốc Khương nói, nếu hắn cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày, có thể trở thành chủ nhân Bát Hoang. Hắn không cần phải đuổi theo một người đã không còn trái tim, thể xác sắp tan biến.
Sẽ không có ai ngu ngốc đến mức không biết trong hai cái đó cái nào có lợi hơn.
Yến Triều Sinh rất tỉnh táo, bảy trăm năm qua, hắn trước nay đều biết mình muốn cái gì, vì thế không tiếc trả giá đại giới hết thảy.
Quỷ vực có rất nhiều chuyện rối rắm đang chờ hắn xử lý, Mộng Cơ tức giận, tộc nhân nóng lòng muốn động thủ, một khắc hắn chậm trễ đều là lãng phí.
Yến Triều Sinh đột ngột đứng dậy rời đi, hắn đi được mấy chục bước, thì phía sau sấm rền nổ vang.
Đừng quay đầu lại, đi về phía trước đi. Hắn nghe thấy một thanh âm nói như vậy.
Nếu không quay đầu lại, hắn sẽ không phải hối hận, không được quay đầu lại!
*
Lưu Song suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn trở về Thương Lam Tiên cảnh.
Nàng dùng một hơi cuối cùng trong lồng ngực, nghiêng ngả lảo đảo đi tới ven hồ. Hồ nước phải chiếu thân ảnh thiếu nữ, nàng thấy lớp trang điểm của mình phai, búi tóc rối bù.

Lưu Song bị ướt, muốn trang điểm cho mình lại một chút.
Lôi kiếp trên không trung điên cuồng uy hiếp nàng, nàng ngâm nga bài hát mẫu thân dạy, từ "vô tâm không phổi" trong nàng lúc này đã đạt đến đỉnh điểm. Nàng thật sự không còn trái tim nữa, vì thế có thể thản nhiên mặc kệ vận mệnh sắp xảy ra.
Hồ nước ở Thương Lam không còn trong trẻo nữa, mấy ngày nàng rời đi, Tiên cảnh hoang vu vẫn chưa khôi phục lại, vẫn mang một cảnh tượng hiu quanh.
Lưu Song vừa lòng mà nhìn hình ảnh mỹ nhân phản chiếu trong nước, thầm nghĩ, giá như có thêm một trận mưa.
Nếu có thêm một trận mưa, có lẽ mấy trăm năm sau, Thương Lam lại có thể sinh ra thật nhiều sinh linh nhỏ.
Có lẽ nghe được nguyện vọng của nàng, thần linh Bát Hoang thật sự đổ xuống một cơn mưa.
Nước mưa nhanh chóng xối xả vào quần áo đơn bạc của nàng, nguyện vọng trở thành sự thật, nàng theo lý sẽ rất vui mừng, nhưng trong lòng bất luận thế nào cũng không có cảm xúc như vậy.

Mưa nhỏ giọt xuống hồ, nàng lững thững đi đến nơi mình sinh ra.
Lưu Song nhớ rõ, bản thể của Thụ gia gia ở cách đó không xa, lúc nàng mới ra đời, rất gầy yếu, toàn bộ sinh linh Thương Lam đã làm mọi cách để chăm sóc nàng.
Thụ gia gia sợ nàng bị gió bẻ gãy, nên đã dùng tán cây che trời, kiên nhẫn mà che chắn cho nàng.
Mưa càng nặng hạt, đây là cơn mưa xuân có thể mang lại sự sống. Nhưng kiếp lôi trên đỉnh đầu lại càng thêm dữ tợn.
Mấy ngày trước, chúng chỉ như ngón tay, hiện giờ đã giống một con mãng xà hung tợn.
Lưu Song rõ ràng hơn bất cứ ai, kiếp lôi này, nàng không thể vượt qua. Bởi vì dù cho không có kiếp lôi, nàng cũng không thể sống sót.

Khi đến thời khắc cuối cùng, con người luôn thích hồi tưởng lại những tiếc nuối trong đời, Lưu Song nghĩ rất lâu, nhưng nàng lại không biết mình tiếc nuối điều gì.
Có lẽ đời này, chỗ nào cũng thiếu sót, còn có quá nhiều khoảng trống trong cuộc đời, nàng vẫn chưa kịp làm.
Mưa to xối xả, đạo kiếp lôi đầu tiên như chưa vạn quân lực đánh lên thân hình nhỏ yếu của nàng.
Một khắc tia sét tím đen kia đánh lên người Lưu Song, nàng da tróc thịt bong, ngón tay gắt gao nắm lấy bùn đất, nhìn về phía bạn bè cùng mình lớn lên ở bên hồ Thương Lam.
Trận mưa xuân này, thật là đẹp.
Kiếp lôi của người khác nhiều lắm chỉ có ba mươi sáu đạo, nhưng kiếp lôi của nàng lại có chín chín tám mươi mốt đạo, mỗi đạo đều hận không thể xé rách thân thể của nàng. Nàng rõ ràng nhỏ yếu như vậy, nhưng thiên đạo lại quá mức để mắt tới nàng.
Đôi mắt Lưu Song trống rỗng, tầm nhìn dần dần mờ đi, nàng biết, sẽ không có đạo lôi thứ hai.
Nàng muốn chết.
Từ ngực đến khắp người đều nhói đau. Thật may mắn, tất cả ngọt ngào chôn vui trong ký ức đều hiện lên, cưỡi ngựa xem hoa, đều là hồi ức vui sướng của kiếp này.
Thương Lam ngày xưa hoan thanh tiếu ngữ, bàn tay dịu dàng của mẫu thân, khoảng thời gian làm tiểu thư khuê các ở nhân gian, ngồi trên bàn đu dây xinh đẹp tinh xảo. Phụ thân luôn nghiêm khắc, làm quan trong triều, còn có gương mặt ôn nhuận của Thiếu U.
Mỗi khi nàng phạm sai lầm, Thiếu U bất đắc dĩ mà gõ nhẹ trán nàng, còn có những con đường y từng dẫn nàng đi cùng.
Đến cuối cùng, lúc không còn sức để hấp hối, Lưu Song cũng không ngờ rằng, trong trí nhớ của nàng còn có Yến Triều Sinh.
Lúc say mèm, hắn cười nhìn nàng, hỏi nàng: "Có sợ không?" Nàng lắc đầu, ánh mắt tràn đầy tin tưởng.
Yến Triều Sinh cười nhạo, thật là ngốc.
Bị phiên hồng lãng*, một đêm vui thích. Lưu Song say khướt, còn không quên nhắc nhở hắn, chàng quên nói yêu ta.
* Bị phiên hồng lãng: diễn tả việc trằn trọc mãi không ngủ được, đồng thời cũng ám chỉ việc mây mưa.
Yến Triều Sinh không nói gì, cùng nàng lăn lộn đến chết đi sống lại.
Câu nói đó, tới cuối cùng, nàng cũng chưa từng nghe hắn nói.
Lưu Song lại nhớ tới lần đầu tiên ứng huyết mạch kiếp, ngày ấy không trung sấm sét ầm ầm, nàng sớm có dự cảm, Yến Triều Sinh mang theo Yêu binh chinh chiến, Lưu Song hoang mang rối bù cầm Minh Tỉ châu Thiếu U đưa, cầu nguyện nó có thể giúp nàng chắn một đạo.
Nàng gần như biến thành một quả bóng nhỏ, sự phá hư cung điện của Yến Triều Sinh, vạ lây viện tử của mình và Trường Hoan, vội vàng tìm một chỗ không người ứng kiếp.
Kiếp lôi đánh xuống, nàng ôm lấy đầu không dám nhìn. Lúc nó vừa sắp bổ xuống người nàng, một bóng hình đem nàng bảo vệ ở phía sau.
Yến Triều Sinh cười lạnh một tiếng, dường như đang cười: "Nàng ứng kiếp như vậy sao?"
Sắc mặt hắn tái nhợt, lại mặc cho lôi kiếp đánh tới, những đợt lôi giương nanh múa vuốt toàn bộ đanh vào cơ thể hắn, hắn đè nàng xuống, vừa giễu cợt vừa chuyển hóa linh lực độ vào cơ thể nàng.
Lưu Song ngẩn ngơ ngẩng đầu nhìn hắn, hắn khóe miệng giương lên nụ cười trào phúng: "Ta không có ở đây, nàng phải làm sao bây giờ?"
Trái tim nàng thình thịch nhảy lên như nai con, đôi mắt phượng nhìn lấy hắn: "Phu quân sẽ luôn ở đây."
Hắn nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn chỉ cười: "Một ý nghĩ hay!"
Hiện tại xem ra, năm đó ỷ lại đủ đường, thật sự không nên. Nếu ngọn núi dựa vào sắp sập, người dựa vào sẽ phải chạy đi. Thế gian đủ loại, chỉ có chính mình mới đáng tin nhất. Đơn giản tới hiện tại, nàng đã hoàn toàn cắt đứt Yến Triều Sinh khỏi cuộc đời mình.
Trước khi đạo lôi kiếp thứ hai giáng xuống, tầm mắt Lưu Song hoàn toàn mơ hồ.
Nàng chờ tới ngày xuân ở nhân gian, nhưng lại không thể nghênh đón ngày xuân ở Thương Lam.
Hàng mi Lưu Song khép lại, ngón tay vô lực buông ra, mưa rền gió dữ, kiếp lôi cũng nhận rãi tan đi.
Nàng tắt thở sớm quá, chưa từng nhìn thấy, một thân ảnh đang lảo đảo đi về phía nàng trong cơn mưa lớn.
Yêu quân Yến Triều Sinh từng thống lĩnh Bát Hoang, một khắc đó ngay cả cưỡi mây cũng không làm được.
- --------HẾT CHƯƠNG 17---------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.