Mắt thấy Thiệu Tĩnh đến trước mặt, Thượng Thanh mở miệng nói: "Anh của em đến Vân Hoa Quan rồi, nhờ anh tới đón em."
Thiệu Tĩnh gật đầu, "Anh hai đã nói với em rồi, cảm ơn anh Thượng Thanh."
Thượng Thanh mang cô bé chui vào trong xe, hỏi: "Cô bé vừa nãy là bạn học của em à?"
Thiệu Tĩnh: "Đúng vậy, cậu ấy là Vương Tiêu Tiêu, lúc trước em từng mua thêm một lá bùa chú từ anh đó, là để tặng cậu ấy."
Thượng Thanh nhớ lại, đúng là có chuyện như vậy.
Y nhớ ra cô bé này là người có mẹ mới qua đời, Thiệu Tĩnh mới đưa cho cô bé một tờ bùa chú.
Nhưng hiện tại oán khí kia là chuyện như thế nào đây? Chẳng lẽ nguyên nhân cái chết của mẹ cô bé có gì bất thường?
Y đưa Thiệu Tĩnh đi ăn cơm tối, rồi chở người về nhà, hỏi: "Em có thể ngủ một mình được không?"
Thiệu Tĩnh đáp rằng: "Không sao ạ, anh Thượng Thanh.
Em sẽ khóa kĩ hết tất cả cửa sổ trong nhà."
Ăn ngay nói thật, Thượng Thanh cảm thấy cô bé còn đáng tin hơn nhiều so với anh trai mình.
Sáng ngày tiếp theo, Thượng Thanh tiếp tục đưa tiểu thiếu nữ đi học.
Trong xe, cô gái nhỏ đang gặm bữa sáng y mang đến, y lại hỏi: "Nếu như gặp được Vương Tiêu Tiêu ở cổng trường, em có thể dẫn cô bé tới gặp anh hay không?"
Cô bé hút một ngụm sữa tươi, vội vàng hỏi: "Được ạ, là do trên người cậu ấy có vấn đề sao?"
Thượng Thanh: "Em hỏi như thế chẳng nhẽ là đã phát hiện cái gì à?"
Thiệu Tĩnh giống như bà cụ non mà thở dài, "Cậu ấy là bạn tốt nhất của em, sau khi mẹ cậu ấy qua đời, em vốn là nên cẩn thận chiếu cố cậu ấy.
Thế nhưng trường học lại phân thành nhiều lớp học chuyên nhỏ, phân lại lớp khác cho bọn em, nên em và cậu ấy liền tách rời.
Gần đây khi em tới tìm Tiêu Tiêu, luôn cảm thấy cậu ấy ít nói đi rất nhiều, thành tích cũng giảm xuống.
Nghe thầy cô nói, rất nhiều lần ngay cả bài tập cậu ấy cũng chưa làm xong, cậu ấy trước đây chưa hề bỏ qua bất cứ bài tập nào không làm.
Cho nên em mới nghĩ có phải là cậu ấy đã xảy ra chuyện gì rồi không."
Cô bé ngẩng đầu nhìn Thượng Thanh, "Anh Thượng Thanh, anh giúp cậu ấy một chút có được hay không? Em sẵn sàng trả phí ủy thác."
Thượng Thanh đưa khăn giấy cho cô bé, "Được thôi, nhưng mà phí ủy thác đắt hơn phù nhiều lắm đấy."
Thiệu Tĩnh: "Không thành vấn đề ạ, em có thể trả góp, nhất định sẽ trả hết nợ."
Dừng xe lại ven đường, Thiệu Tĩnh chạy đến cổng trường đợi bảy tám phút, rốt cục cũng nhìn thấy hình bóng Vương Tiêu Tiêu.
Cô bé chạy lên trước nói mấy câu, đã thấy Vương Tiêu Tiêu lắc đầu một cái, sau đó cõng chiếc ba lô nặng trịch yên lặng đi vào trong cổng trường.
Thiệu Tĩnh quay đầu lại, lắc đầu với Thượng Thanh một cái, ý bảo: Vương Tiêu Tiêu không muốn qua đó.
Thượng Thanh cũng hết cách, không thể nài ép lôi kéo được, không thể làm gì khác ngoài lên xe rời đi.
Cũng may trên người cô bé kia có mang theo bùa chú của y, nếu có chuyện gì cũng có thể ngăn chặn một chút.
Vương Tiêu Tiêu đi tới lớp học của mình, đặt cặp sách xuống, bắt đầu gấp rút làm bài tập.
Cô bé vóc dáng nhỏ, được an định vị trí chỗ ngồi đầu dãy.
Rất nhanh, tiết học đầu tiên bắt đầu.
Một nữ giáo viên trẻ đi vào phòng học.
Cô giáo vóc người cao gầy, dáng người vô cùng tốt, mặc một bộ quần áo màu đen, một đôi mắt phượng hẹp dài, lúc nhìn người ta có cảm giác như đang cười mà không cười.
Nhưng mà, khiến người ta chú ý nhất, là trên cổ cô có một chiếc khăn quàng dùng da của cả một con hồ ly để may thành.
Đây là giáo viên mới tới trường, tên là Na Tây, rất thích được các bạn học gọi cô là cô Na.
Nghe nói trước đây cô ấy từng làm phẫu thuật trên cổ, không thể thấy gió, cho dù là trời nóng nực cũng phải lấy khăn quàng bao bọc chặt chẽ.
Vương Tiêu Tiêu ngồi ở hàng đầu tiên, vị trí cách giáo viên gần nhất.
Cô Na đứng ở trên bục giảng giảng bài, chiếc khăn da lông quấn quanh cổ nom cứ như một con hồ ly thực thụ, chiếm giữ vùng đất quanh cổ cô.
Cái đầu hồ ly hoàn chỉnh đúng lúc đối diện với chỗ ngồi Vương Tiêu Tiêu, con ngươi như được khảm lưu ly phản xạ ánh sáng không giống bình thường, phản chiếu lại thân ảnh nho nhỏ của cô bé.
Vương Tiêu Tiêu đột nhiên run lập cập, phía sau lưng dựng lên từng trận cảm giác lạnh toát.
Lúc này, cô Na bỗng nhiên nói rằng: "Vương Tiêu Tiêu, em trả lời câu hỏi này đi."
Vương Tiêu Tiêu đứng lên, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt chuyển từ cái đầu hồ ly lên khuôn mặt cô Na, lại phát hiện đôi mắt phượng hẹp dài kia cũng đang chằm chằm nhìn cô bé, ánh mắt...!không khác gì với ánh mắt của con hồ ly trên cổ.
Cô bé giật mình một cái, cúi đầu, lúng ta lúng túng không thốt nên lời.
Mãi một lúc sau, cô Na khẽ cười một tiếng, "Ngồi xuống đi, chăm chú nghe giảng vào."
Chỉ là sau đó Vương Tiêu Tiêu cả ngày không được chữ nào vào đầu.
Mãi cho đến khi chuông tan học vang lên, cô bé lại nhấc cặp sách lên, chậm rãi đi về phía cổng trường.
Lần này cô bé cố ý trốn tránh Thiệu Tĩnh, cô bé đã từng thấy Thiệu Tĩnh lên một chiếc xe ô tô, đó là bạn của anh trai Thiệu Tĩnh tới đón cậu ấy.
Sáng sớm nay, Thiệu Tĩnh nói người anh kia muốn gặp cô, còn nói người đó chính là người cho cô bùa chú, là một Huyền thuật sư rất lợi hại.
Nhưng mà Thiệu Tĩnh lại không biết, bùa chú của cô đã sớm không còn rồi.
Bị bố cô ném vào trong bồn cầu, nói vật kia không tốt cho trẻ sơ sinh.
Vương Tiêu Tiêu một đường đi về nhà, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
Khi cô bé vừa mở cửa, trong buồng liền truyền đến tiếng khóc nỉ non của em bé.
Sau đó là tiếng bố cô cùng mẹ kế dỗ dành em trai.
Nghe thấy tiếng mở cửa, bố cô thò đầu ra: "Tiêu Tiêu về rồi à? Mau uống chén nước nghỉ ngơi một chút, thức ăn đặt trong bếp đó, chốc nữa con nấu cơm đi."
"Vâng." Vương Tiêu Tiêu đặt cặp sách xuống, đi vào trong bếp, bắt đầu nấu cơm tối.
Lúc mẹ còn ở, ngay cả bếp ga cô cũng không biết mở thế nào.
Mẹ mới rời đi được vài tháng, cô đã có thể làm ra bữa tối cho ba người ăn.
Một nhà ba người ăn cơm tối, Vương Tiêu Tiêu rửa bát, sau đó dưới sự thúc giục của bố cô bé mà đi giặt ta cho em trái mới sinh, lúc này với vào phòng làm bài tập.
Hơn mười một giờ khuya mới làm xong, bố, mẹ kế cùng em trai cũng đã ngủ.
Cô rón rén đi rửa mặt, rồi chui vào chăn.
Từ dưới gối lấy ra một cái di động cũ kỹ, khởi động máy, ứng dụng liên lạc nhảy lên một cái tin nhắn chưa đọc.
Trên avatar là hình ảnh một ngọn lửa màu đen, mở ra, trong đó viết: Nhiệm vụ thứ mười ba: Buổi tối mười hai giờ, dùng máu viết tên của người mà bạn muốn nhìn thấy nhất lên gương, bạn sẽ có thể nhìn thấy người ấy trong gương.
Ánh mắt Vương Tiêu Tiêu sáng lên, xuống giường, lấy dao gọt bút chì từ trong cặp sách ra cùng với một cái gương nho nhỏ, tiếp sau đó lại trèo lên giường chờ.
Tay áo ngủ ngắn, diện tích che đậy có hạn, trên cánh tay mảnh khảnh của cô gái nhỏ hiện lên vài vết thương nông sâu khác nhau.
Cô bé lại không để ý chút nào, chỉ nhìn cái gương chằm chằm, đợi kim đồng hồ chỉ đến mười hai giờ, trong miệng khẽ nỉ non không muốn người ta nghe thấy: "Mẹ ơi..."
Hai ngày sau, Thượng Thanh vẫn không thể gặp được Vương Tiêu Tiêu ở trước cổng trường học.
Ngày thứ ba Thiệu Ngôn trở lại, công việc làm nhân viên đưa đón part-time kết thúc, chỉ có thể để Thiệu Ngôn chú ý nhiều một chút.
Tên này nói thế nào cũng là đệ tử ký danh của Vân Hoa quan, trình độ vẫn phải có.
Nhưng Thượng Thanh không ngờ tới, chỉ vẻn vẹn một tuần trôi qua, trường học liền xảy ra chuyện rồi, còn là chuyện lớn nữa kìa.
Một buổi xế chiều nào đó, y nhận được điện thoại của Du Minh Trì, chỉ nghe Du Minh Trì nghiêm trọng nói: "Trung học thực nghiệm trong vòng một tuần liên tục có bốn học sinh tự sát, hiệu trưởng bọn họ báo cảnh sát, lực lượng cảnh sát cảm thấy vụ án này không đơn giản, liền chuyển tới chỗ tôi.
Cậu có rảnh rỗi không, đi với tôi một chuyến?"
Thượng Thanh lập tức đáp: "Rảnh.
Em gái Thiệu Ngôn cũng học ở trường đó, gọi anh ta đến đi."
Liền nghe đầu bên kia có một âm thanh từ xa ồn ào truyền đến: "Anh đang ở đây rồi nè, ở cổng trường học đợi cậu nha."
Thượng Thanh vội đến trước cổng trường, Du Minh Trì và Thiệu Ngôn đều ở đó, tiếp đón bọn họ còn có người phụ trách trường học, là một ông chú hói đầu đeo kính.
Ông chú liên tiếp lau mồ hôi: "Xin lỗi các vị, bây giờ là thời điểm tan học, đợi đến khi trường học không còn ai, chúng ta mới có thể tiến vào.
Chuyện như vậy...!mọi người hẳn là hiểu được, có thể bảo mật liền phải bảo mật."
Du Minh Trì lý giải gật đầu, "Tất nhiên, mọi người lựa chọn báo cảnh sát, đã rất có trách nhiệm."
Bên kia Thượng Thanh hỏi Thiệu Ngôn: "Em gái anh không sao chứ?"
Thiệu Ngôn nghiêm túc hiếm thấy, đáp: "Không có chuyện gì.
Nói ra cậu không tin chứ bốn vụ án tự sát này đều là nhảy lầu, hơn nữa đều là xảy ra vào đêm khuya, một tuần liên tục xảy ra bốn vụ.
Xem camera theo dõi, bốn đứa trẻ này đều là buổi tối lẻn vào trong trường học.
Trước mắt trường học còn đang che giấu tin tức, các em học sinh vẫn chưa biết."
Đại khái hơn một giờ trôi qua, mọi người trong trường học đều trở về, bảo vệ đóng cổng trường lại, cầm đèn pin cầm tay, bắt đầu đi kiểm tra.
Ông chú kia nói: "Đợi kiểm tra xong thì chúng ta có thể vào rồi."
Thiệu Ngôn thở ra một hơi, nhỏ giọng lầm bầm, "Đến điều tra vụ án mà sao cứ như đến làm trộm thế không biết."
Du Minh Trì nhỏ giọng tám nhảm với anh, "Đây coi như là tốt rồi đấy, ít ra còn có người đi cùng.
Tôi còn gặp phải vụ người chủ nhà nhất quyết không cho vào, bọn tôi phải trèo tường vào điều tra đó.
Sau đó chủ nhà báo cảnh sát, chúng tôi bị các anh em trong ngành mời về á."
Thiệu Ngôn: "..." Anh đánh giá Du Minh Trì, "Các anh cũng không dễ gì nhỉ?!"
Ông chú nghe lén lời bọn họ thì thầm, mồ hôi trên mặt ngày càng nhiều, cuối cùng bảo an cũng coi như kiểm tra xong.
Ông chú móc ra một chuỗi chìa khóa lớn, "Mấy vị tự mình vào xem đi, thân thể tôi hư nhược, nên, nên xin không bồi tiếp...!À, có việc mọi người có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào, hà hà, gọi bất cứ lúc nào đều được."
Sau đó, ông ta giống như bị chó đuổi, chạy mất dép.
Còn lại ba người hai mặt nhìn nhau, chỉ có thể tự cầm chìa khóa đi vào xem.
phihan.wordpress
Sắc trời tối dần, bóng tối bao trùm khắp nơi.
Nơi như trường học thế này có lẽ do bình thường đâu đâu cũng thấy người, cho nên lúc không có ai liền hiện ra mấy phần lúng túng và khủng bố.
Không chỉ có như vậy, mấy người Thượng Thanh vừa tiến vào, liền phát hiện các loại âm khí, tà khí đang chậm rãi phun trào ra giữa sân trường.
Trường học nhiều người, ban ngày những khí tức này đều bị dương khí áp chế, đến tối rồi mới có thể ra ngoài hóng gió một chút.
Nghe vậy là biết chuyện không dễ giải quyết rồi, bởi chúng nó trộn lẫn một đám như thế, nguyên do án tự sát kia liền không dễ tìm.
Du Minh Trì đau đầu hỏi Thượng Thanh: "La bàn của cậu đâu, lấy ra tính thử coi."
Thượng Thanh bất đắc dĩ đáp: "Tin tức gì cũng không có, tính thế nào được?" Y suy nghĩ một chút, lấy ngựa chết làm ngựa sống, nói với Thiệu Ngôn rằng: "Anh gọi điện cho em gái anh thử, hỏi cô bé một chút coi trong trường học có truyền thuyết thần quái nào không, những cái nào đang được lưu truyền rộng rãi nhất."
Thiệu Ngôn lấy di động ra, bấm số bật loa ngoài, liền nghe Thiệu Tĩnh nói rằng: "Truyền thuyết thần quái? Cũng không khác gì với những trường khác đâu, đều là phòng cuối cùng trong nhà vệ sinh, tiếng lau sàn nhà bằng đầu người, tiếng đàn dương cầm trong phòng học nhạc, v.v..
Những chuyện này tương đối phổ biến trong đám học sinh tụi em.
Còn có cái gì mà tiếng gõ trên sân thể dục, cái bóng màu trắng trong rừng cây nhỏ, hai cái này khá ít người biết đến.
Dù sao ngoại trừ tiết thể dục, bọn em rất ít tới sân thể dục với rừng cây nhỏ."
Âm thanh của cô bé rất bình tĩnh, Thiệu Ngôn đứng nghe lại đầy đầu mồ hôi, anh cẩn thận hỏi: "Này, em gái, bình thường các em tụ tập đều cùng nhau thảo luận những chuyện này sao?"
Thiệu Tĩnh: "Cũng có lúc thôi, thi thoảng sẽ nhắc đến.
Phần lớn thời gian chỉ thảo luận về kế hoạch quỹ lớp và chủ đề thi đua.
Có vấn đề gì sao?"
Thiệu Ngôn: "Không, không có gì..."
Bên kia, Thượng Thanh đã ghi nhớ hết những nơi mà cô bé nhắc tới, dự định đến những nơi này nhìn qua một chút.
Có thể tìm được manh mối thì tốt, không tìm được coi như là lục soát cuốn chiếu trước vậy.
Ba người phân công nhau hành động, kiểm tra hết mấy tòa nhà một phen, lần tiếp theo tập hợp, Thượng Thanh nói rằng: "Phòng học không có vấn đề, đến một cái âm hồn cũng chẳng có."
Du Minh Trì: "Phòng rửa tay cũng không có gì hết, toàn bộ phòng nhỏ tôi đều mở ra nhìn một lần rồi."
Thiệu Ngôn bất đắc dĩ ôm trán, "Bên trong phòng học nhạc đến cả cây dương cầm cũng không có chứ đừng nói tiếng đàn, đám cô nhóc này quá không đáng tin rồi!"
Ba người nhìn nhau, đồng thơi đi ra ngoài, nếu trong tòa nhà không có vấn đề vậy thì chỉ có thể đến rừng cây nhỏ cùng sân thể thao xem xét.
Rừng cây nhỏ trong trung học thực nghiệm tuy nói là rừng nhỏ, trên thực tế cũng chẳng có mấy cái cây, trên cơ bản đứng ở đầu bên này liền có thể thấy được đầu bên kia, một người cũng không che giấu được.
Thượng Thanh không cần đi vào, chỉ liếc mắt nhìn, cũng biết cánh rừng này rất là sạch sẽ.
Ba người đi tới địa điểm khả nghi cuối cùng – sân thể thao.
Vừa bước lên đường chạy rải nhựa của sân thể thao, mấy người đồng thời đè nén hơi thở.
Trong màn đêm vắng lặng, sân luyện tập truyền đến âm thanh đùng đùng trầm thấp.
Âm thanh này rất có nhịp điệu, từng tiếng lại từng tiếng, nghe như có hòn đá nện lên mặt đất cứng rắn.
Du Minh Trì vừa mới muốn mở miệng, Thượng Thanh làm một tư thế khóa mõm.
Tay trái y nâng la bàn, đi loanh quanh lòng vòng giữa sân trường to lớn.
Kim chỉ nam trên la bàn bị khí tức xung quanh ảnh hưởng rất không ổn định, Thượng Thanh chỉ có thể kiên trì lần lượt đến mọi góc đo lường tính toán.
Cuối cùng, y dừng lại ở góc đông nam của sân thể thao.
Du Minh Trì cùng Thiệu Ngôn nhanh chóng chạy lại, phát hiện đây là một góc chất đống những vật liệu xây dựng bỏ đi, trên mặt được vải bạt màu xanh trắng che kín.
Trải qua thời gian đã lâu, tấm vải bạt đã nhạt màu, chạm vào sẽ biến thành những mảnh vụn.
Chứng tỏ đống đồ này đã ở đây một thời gian, phải dùng năm để tính toán.
Âm thanh đùng đùng kia không biết từ lúc nào đã dừng lại, một mảnh tối đen xung quanh đều yên tĩnh.
Thượng Thanh đánh chỉ quyết, âm khi và quỷ khí xung quanh dồn dập tập hợp lại trong lòng bàn tay y...!Một hồi lâu sau, y lắc đầu nói: "Nơi này có một âm hồn, thế nhưng đã quá hư nhược, tôi không có cách nào tập hợp được hồn nó.
Trước tiên phải đẩy đống đồ này ra đã."
Du Minh Trì cùng Thiệu Ngôn bắt đầu làm chân khuân vác, một đống này đều là gạch cùng xi măng, vừa không đáng giá vừa tốn chỗ, cũng không rõ trường học để ở đây là muốn làm gì.
Đợi dọn hết đồ phía trên đi, Thượng Thanh liền bảo người đào một cái hố rộng bằng một bước chân, sâu nửa mét ở đúng chỗ đó, lúc này mới tiếp tục chiêu hồn.
Lần này chỉ trong chốc lát, dưới ánh trăng chiếu rọi, trong hố xuất hiện một thân ảnh nửa trong suốt.
Âm hồn này thoạt nhìn có vẻ là một lão nhân gia hơn sáu mươi tuổi, ăn mặc sạch sẽ, đeo một cái mắt kính gọng đen, trông có vẻ nhã nhặn theo kiểu lạc hậu.
Chỉ là nửa đầu bên trái của ông bị trũng xuống, máu từ não chảy xuống tóc nhro tích tích trên bả vai, khiến cả nửa người đều nhuộm đỏ.
Ông ấy được gọi ra còn có chút mờ mịt, "A...!là học sinh của tôi, tới cứu thầy sao?"
Thượng Thanh dán cho ông ấy một tấm tụ âm phù, để cho hồn phách của ông ấy được ngưng tụ thêm một ít, mới hỏi: "Ông à, ông là ai thế? Ở đây đã bao nhiêu năm rồi? Là ai giết ông?"
Ông lão lần lượt nhìn ba người một lần, có chút mất mát nói: "Haizz, không phải là học sinh của thầy."
Lúc này ông mới trả lời câu hỏi của Thượng Thanh: "Thầy tên là Lý Chính Tin, là giáo viên...!sau khi về hưu được ngôi trường này mời về.
Ở đây đã bao nhiêu năm ư...!Thầy nhớ đã hơn mười mùa tuyết hạ xuống, có lẽ đã là mười mấy năm rồi đi!" Thầy Lý thở dài, "Về phần bị ai giết, là...là học sinh của thầy."
Thiệu Ngôn chấn kinh rồi, "Thầy đang nói, thầy bị học sinh của mình giết chết?"
Thầy Lý cười khổ, "Đúng, là học sinh của thầy.
Mặc dù chỉ dạy có một ngày, nhưng cũng vẫn là học sinh của thầy." Ông núp dưới ánh trăng, âm thanh khàn khàn kể lại: "Thầy nhớ có ba người học sinh, tên gọi là Ngưu Chí Trạch, Hùng Kiến Trung, Tất Cương Hạo.
Ba người này thành tích học tập không tốt, trong nhà cũng không có tiền, tới lớp 8 liền nghỉ học."
"Sau khi bỏ học cũng đi lầm đường, liền lăn lộn cùng với mấy thanh niên bất cần đời khác, sau đó còn học được chặn đường người ta đòi tiền.
Bọn họ tuổi còn nhỏ, không dám chặn đường người lớn, liền nhắm vào mấy học sinh trong trường.
Vừa vặn có một lần, lúc chúng đòi tiền bị thầy bắt gặp, thầy liền phê bình chúng một trận.
Sau đó thầy cho bọn họ một ít tiền, bảo ba đứa về tìm một công việc mà chăm chỉ làm, không cần biết có muốn đi học hay không, có thể nuôi sống bản thân mới là lẽ phải.
Lại không ngờ tới, ba người ngoài miệng đồng ý với thầy sẽ thay đổi, nhưng sau lưng lại dạy mãi không sửa."
"Có một lần, bọn họ đòi tiền tới một học sinh trong lớp thầy.
Người học sinh kia nhà nghèo, lại rất hiểu chuyện, không cho bọn họ tiền, bọn họ liền đánh người ta một trận, thiếu chút nữa đánh chết người! Thầy bị chọc tức, nói với chúng, nếu còn như vậy nữa sẽ báo cảnh sát bắt chúng đi, để cả đám ngồi tù.
Không ngờ được, tối hôm đó, bọn chúng thừa dịp thầy đang trên đường về nhà, dùng bao tải trùm đầu, ném mấy hòn đá vào đầu thầy.
Ba người có lẽ cũng không muốn ném chết thầy, chỉ là không khéo, một tảng đá trong đó đạp vào đầu thầy, liền cứ như vậy mà chết."
"Bọn chúng cũng sợ hãi, vừa lúc trường học đang xây sân thể thao, bọn chúng liền khiêng thi thể lại đây, chôn trong góc này.
Cũng là thầy vận khí không tốt, chỗ này vẫn luôn không bị động vào, sau đó lại chất đống bao nhiêu phế liệu xây dựng, thầy liền cứ bị kẹt ở phía dưới không thấy được mặt trời." Thầy lý thở dài thườn thượt, có điều xoắn xuýt: "Lúc thầy chết, đám học sinh thầy dạy sắp thi vào cấp ba, cũng không biết bọn chúng thi như thế nào."
Thiệu Ngôn khịt khịt mũi, "Thầy yên tâm đi, mười mấy năm qua rồi, nhóm học sinh của thầy đều tốt nghiệp đại học cả, bọn họ chắc chắn sẽ sống tốt."
"Nói vậy thực cũng đúng, bọn chúng đều là con ngoan trò giỏi cả." Thầy Lý vui vẻ gật đầu.
Lúc này, Du Minh Trì cúp điện thoại, nói với mấy người, "Vừa nãy tôi vừa mời nhờ đồng nghiệp tra xét ba người Ngưu Chí Trạch, Hùng Kiến Trung, Tất Cương Hạo một chút, mọi người đoán xem như thế nào?" Vẻ mặt gã ta còn rất sảng khoái, muốn tỏ vẻ bí hiểm.
Thượng Thanh nhún nhún vai, "Ác giả ác báo thôi."
Du Minh Trì cười mắng, "Cậu có thể giả vờ không biết!" Nói xong, anh ta nói với thầy Lý rằng: "Ngưu Chí Trạch, Hùng Kiến Trung ba năm trước bởi vì cố ý giết người nên bị xét xử tử.
Tất Cương Hạo bị phán tù chung thân, đến giờ còn đang chấp hành án."
Thầy Lý sững sờ một lúc lâu, than thở: "Là do thầy không bẻ được bọn họ về đường ngay.
Cha mẹ bọn chúng đều không xứng chức, ngoại trừ thầy cô, còn ai dạy dỗ bọn họ đây?"
Thiệu Ngôn khuyên nhủ: "Thầy đừng nói như vậy thầy, có mấy người xấu xa từ trong xương, dạy không nổi đâu." Dứt lời, anh nháy mắt với Thượng Thanh, ý bảo: Mau đưa lão nhân gia đi đầu thai, đã chờ mười mấy năm rồi.
Thượng Thanh lấy bùa vãng sinh ra, lắm miệng hỏi một câu, "Gần đây trong trường học phát sinh án tự sát, thầy có biết là có chuyện gì xảy ra không?"
Thầy Lý kinh hãi, "Cái gì, có học sinh tự sát?"
Thượng Thanh gật đầu, "Không sai, hơn nữa còn là trong một tuần liên tục có bốn học sinh tự sát, chúng cháu hoài nghi có sức mạnh phi tự nhiên ảnh hưởng bọn họ."
Thầy lý cau mày suy tư, "Thầy bị áp trong lòng đất không ra được, chuyện trong trường thực sự không biết bao nhiêu...! Nhưng mà nhắc mới nhớ, năm nay âm khí trong trường học quả thực nặng hơn so với năm ngoái nhiều.
Do phong thủy thay đổi chăng?"
Thượng Thanh thấy ông ấy quả thực không rõ nhiều chuyện, liền tung một tấm bùa vãng sinh tiễn ông ấy đi đầu thai.
Chỉ là, trong nháy mắt khi lão nhân gia biến thành ánh sáng trắng rồi biến mất, các đó không xa, bỗng nhiên có một cái bóng đen chạy vụt qua.
Ba người đồng thời cảnh giác cao, Du Minh Trì hô to một tiếng: "Ai đó?"
Thân ảnh kia không dừng lại chút nào, xuyên qua sân thể thao, chạy về một hướng khác.
Ba người nào có thể buông tha nó, tất nhiên là đuổi theo sát phía sau.
Thứ kia chạy rất nhanh, tiếng bước chân cộp cộp như tiếng trống dày đặc, trong không gian trống trải liên tiếp lặp lại.
Đuổi mãi đuổi mãi, Thiệu Ngôn phát hiện không đúng, "Kia hình như...!là người sống?"
Anh ta đã có thể nhìn ra, Thượng Thanh tất nhiên cũng nhìn ra rồi, suy nghĩ một lát, mở miệng gọi: "Vương Tiêu Tiêu, đứng lại!"
Thiệu Ngôn kinh ngạc, "Đây là Vương Tiêu Tiêu? Cô bé chạy nhanh như vậy ư?"
Liền thấy phía trước cái bóng kia thế mà thực sự dừng lại, chỉ là ngay sau đó, cô bé lại lập tức cất bước chạy đi, tốc độ dường như lại càng tăng nhanh hơn một chút.
Rất nhanh, cô bé chạy đến dưới một tòa nhà, trên tường có gắn một cái lỗ thông khí, cô bé đạp luống hoa, lập tức chui vào.
Lỗ thông khí kia chỉ có thể để cho một bé gái gầy yếu chui vào, ba thanh niên to lớn chỉ có thể giương mắt nhìn.
Bọn họ không còn cách nào khác ngoài đi đường vòng đến cổng chính, Du Minh Trì đang cầm một chùm chìa khóa lại đây, Thượng Thanh đã một cước đạp tung cửa xông vào.
"Móa!" Du Minh Trì vứt chùm chìa khóa đi, "Cậu đây coi như là làm hư hao của công nha, anh không giúp cậu bồi thường đâu."
Thượng Thanh nhìn xung quang một chút, trực tiếp bước lên cầu thang, "Khỏi cần anh bồi, tôi có tiền, bác của tôi càng có tiền hơn."
Du Minh Trì lập tức nhớ ra thân thế của người này, "...F*ck." Quên mất, người này cũng là người nhà mình.
Thượng Thanh đi lên cầu thang, phát hiện cửa sân thượng đã được mở.
Ba người nhất thời có một loại dự cảm xấu, liền đẩy cửa đi tới tầng cao nhất, chỉ thấy Vương Tiêu Tiêu đang đứng ở bên ngoài lan can.
Cô gái nhỏ thân hình gầy nhẳng, ngón tay tái nhợt nắm lấy thành lan can, chỉ cần thả lỏng tay một cái là sẽ té xuống.
Trái tim ba người đều treo cao, Thiệu Ngôn muốn khuyên cô bé: "Vương Tiêu Tiêu, em còn nhớ..."
Nhưng mà âm thanh của anh ta tựa hồ như quấy rầy cô bé, đối phương quay đầu trừng mắt, sau đó không chút do dự buông tay.
Một trận gió lớn thổi qua, cả người cô bé rớt xuống!
"Không được!"
Không cần biết là ai kêu không được, Thượng Thanh chỉ cảm thấy da đầu tê rần, theo bản năng hô lên ba chữ đáng tin cậy nhất –
"Phó Liễm Tri!!!"
Phút chốc, âm khí che kín bầu trời vụt lên khỏi mặt đất, ánh trăng đều bị âm khí che lại, tầm mắt mọi người trong nháy mắt bị bịt kín...!Giữa bóng tối mờ mịt, chỉ thấy một cái đuôi dài đằng đẵng từ trong âm khí bò ra, nhanh chóng tung về phía nơi Vương Tiêu Tiêu sắp ngã xuống.
Nháy mắt cái nữa, thân ảnh nho nhỏ liền bị cuốn lại rồi ném lên.
Du Minh Trì nhanh chóng vươn tay tiếp được, sợ đến run rẩy tay chân.
Vừa mời định thở một hơi thả lỏng, lại cảm thấy có gì không đúng.
Chỉ thấy trên mặt Vương Tiêu Tiêu không hề có cảm xúc, hai mắt vô thần, tứ chi lại cật lực giãy dụa, không thèm để tâm mình có thể bị thương hay không, trông như một con rối đang bị thao túng.
Khuôn mặt Thượng Thanh lạnh lùng ngưng trọng, đánh một đạo chỉ quyết vào mi tâm cô bé, tiếp đó một tay vuốt qua mắt cô bé, như thể vuốt đi một lớp màng che mặt mà mắt thường không thể nhận thấy.
Động tác Vương Tiêu Tiêu lập tức ngừng lại, hai mắt khôi phục bình thường.
Cô bé nhìn chung quanh một vòng, đầu ngoẹo sang một bên rồi hôn mê bất tỉnh.
Du Minh Trì cuối cùng cũng có thể thả tim xuống, gọi điện thoại kêu đồng sự gọi xe cấp cứu.
Thượng Thanh nhìn màn sương mù màu đen trên tay hơi cau mày, hơi thở này không phải người không phải quỷ càng không phải yêu, thực sự là quá kỳ quái..