Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn

Chương 18:




Chương 18: Hành trình đến pháp hội, "Đợi mấy ngày nữa tôi sẽ tới đây xem lại một chút, nếu gặp được...
Edit: Hanna
Sáng ngày tiếp theo, Thượng Thanh vừa mới rời giường, Triệu quản gia đã run rẩy đến bẩm, nói có người bên ngoài tìm cậu cứu mạng.
Triệu quản gia cũng khổ, sáng nay lúc còn chưa thức dậy đã có người lũ lượt kéo tới trước cửa. Lúc ông ta đi ra ngoài nhìn thì thấy hay rồi, một nửa đám nhà giàu trong thành phố Thanh Vân này đang chờ ở trước cửa nhà họ Chu.
Hơn nữa cả đám ai cũng vừa nhiệt tình vừa khách khí, chỉ luôn miệng nói đến tìm thiếu gia nhà bọn họ.
Triệu quản gia cũng không dám đắc tội những ông chủ phu nhân này, lại càng không dám quấy rầy giấc ngủ của thiếu gia nhà mình, gấp đến nỗi quắn mông lên đi lòng vòng trong sân, một buổi sáng chảy ra ba lít mồ hôi.
Hiện giờ cuối cùng Thượng Thanh cũng đã tỉnh ngủ, ông ta liền lộn xộn chạy tới báo.
Thượng Thanh hơi suy nghĩ một chút rồi cũng hiểu ra, e rằng đó là những người tham gia tiệc rượu của Tân gia ngày hôm qua.
Y cầm một xấp bùa ở trên bàn lên, "Bán cho bọn họ một tấm mười vạn, mỗi người giới hạn ba tấm. Ông nói với bọn họ, chỉ cần mang theo bên người một tháng là sát khí sẽ tiêu tan, sau đó chỉ cần làm nhiều việc thiện, chuyện ở nhà họ Tân sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì tới bọn họ nữa."
Triệu quản gia nhận lấy xấp bùa, mặt mày tái mét lo sợ lui ra, càng lúc càng tò mò không biết hôm qua rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Nhìn qua thì có vẻ như thiếu gia nhà họ một buổi tối đã chinh phục được toàn bộ thành phố Thanh Vân?!
Đám nhân sĩ thượng lưu đang trông mong ở bên ngoài thấy chỉ có Triệu quản gia đi ra liền liên tiếp thở dài tiếc nuối. Bùa đương nhiên cũng cần phải mua, song mục đính chính của họ vẫn là muốn kết giao cùng với vị Huyền thuật sư tuổi trẻ tài cao này. Nếu sau này mà gặp phải chuyện như vậy cũng sẽ không bị người ta âm thầm không một tiếng động tính kế hãm hại.
Nhắc mới nhớ, đứa con riêng của Chu gia này bọn họ trước đây cũng có nghe nói qua. Nghe thấy bảo Chu gia nhọc nhằn khổ sở đi tìm người về, kết quả người này không chỉ từ nhỏ lớn lên ở thâm sơn cùng cốc, mà sau khi trở lại chỉ toàn thấy vẽ bùa xem bói linh tinh, bộ dáng như bọn giang hồ bịp bợm.
Lúc đó bọn họ cũng gièm pha sau lưng Chu Chính Lương không ít. Đứng đầu thành phố Thanh Vân thì thế nào, còn không phải nuôi không nổi ra được một thằng con ngoan.
Bọn họ sao có thể ngờ tới có ngày chính họ phải nhờ người ta tới cứu mạng chứ!
Chao ôi, nghĩ đến là thấy mặt đau rát.
Đều do cái lão rùa già khốn nạn Tân Thành kia.
Mọi người có mặt tại đây dùng ánh mắt ra hiệu với nhau, quyết định sau khi trở về phải tăng tốc ngầm chiếm phá nhà họ Tân. Không care trời lạnh hay không lạnh, trước hết phải làm Tân thị phá sản rồi nói tiếp!
Có thể nói, trải qua trận đấu này, danh tiếng của Thượng Thanh vang xa khắp thành phố Thanh Vân, phú thương quý tộc giàu có muốn đến tìm y xem phong thủy đoán mệnh nhiều vô số kể. Cho dù một tấm phù của y cũng đều có thể tạo ra một trận tranh mua.
Dĩ nhiên những thứ này đều là nói sau. Lúc này Thượng Thanh chỉ đang ăn bữa sáng, di động bỗng phát lên tiếng tinh tinh thông báo ghi nhận tiền vào tài khoản. Gần như mỗi cái tin đều là ba mươi vạn, như thể những người này có nhiều tiền đến nỗi không có chỗ tiêu, nghe thấy mỗi người bị giới hạn chỉ được mua ba tâm liền cảm thấy mua ít hơn một tấm là thiệt mất một miếng thịt.
Thượng Thanh suy nghĩ một chút, từ lúc xuyên qua đến giờ đã kiếm được không ít tiền, muốn tìm Du Minh Trì tìm một cái cơ quan từ thiện đáng tin, quyên một nửa số đó ra ngoài.
Mấy chuyện này hoàn thành xong thì vừa vặn đến lúc trở lại trường học, y mang theo đồ ăn vặt mà dì Vương làm tới trường. phihan.wordpress
Cô giáo La nghỉ ngơi một thời gian, cuối cùng cũng có thể đi dạy lại, một số học sinh dù không biết chuyện đã xảy ra nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nói thế nào nhỉ, cô La tuy rằng rất nghiêm khắc song dù sao cũng đã vào cấp ba, học sinh đều lớn cả rồi, cũng hiểu cô giáo là vì muốn tốt cho mình. Cô La rất ít xin nghỉ dài ngày như vậy, khiến bọn họ lo lắng một hồi.
Chẳng qua loại lo lắng này chỉ kéo dài đến buổi học đầu tiên, khi cô La bước vào lớp với tờ đề kiểm tra môn Toán.
Toang rồi! Sao lại kiểm tra nữa trời! Hoàn toàn chưa có chuẩn bị gì cả!
Cô La nhìn khuôn mặt như khóc tang của các bạn nhỏ dưới bục giảng, trong mắt lóe lên ý cười, thi thoảng bà cũng sẽ trêu chọc mấy nhóc con này chơi. Bài thi này thực ra sẽ không bị tính vào thành tích, nhưng mà bà sẽ không nói ra đâu.
Khốn khổ khốn nạn thi xong, ba người Thượng Thanh cuối cùng cũng coi như có thể tụ lại một chỗ tán phét. Du Tử Minh chỉ tay vào đôi giày của Mạnh Hoài hỏi, "Tiểu Mạnh, thứ màu trắng trên giày ông là cái gì vậy? Trang sức à?"
Mạnh Hoài thở dài, "Đây là để tang đó, là truyền thống ở quê bọn tui. Dưới quê có một người chị họ vừa mới qua đời, khi còn bé tui còn từng sống ở nhà chị ấy một khoảng thời gian đó, nên để tang nửa tháng báo hiếu."
Du Tử Minh rất xấu hổ, "Á, tui không biết cái này, chưa tưng từng gặp qua bao giờ, cậu đừng để bụng nhá!"
Mạnh Hoài lườm nguýt cậu ta một cái, anh em với nhau nói cái qué gì đó!
Du Tử Minh cười hì hì, quay sang Thượng Thanh, "Nếu như vậy cuối tuần sau chúng ta đến Vân Hoa quan tham gia pháp hội, có phải Tiểu Mạnh không thể đi được đúng không?"
Thượng Thanh gật đầu, "Đạo quan mặc dù là chỗ tu hành nhưng mà bên ngoài luôn có cô hồn dã quỷ rình mò, tốt nhất là không nên đi."
Bản thân Mạnh Hoài cũng lắc đầu, "Mẹ tui cũng nói rồi, khoảng thời gian này không được đi lung tung, nói là để tang người thân đều sẽ gặp phải xúi quẩy hay sao ý."
Thượng Thanh vỗ vỗ bả vai cậu ta, "Khoảng thời gian này về nhà sớm đi, buổi tối bớt ra ngoài lại."
Mạnh Hoài gật đầu.
Đến giờ tự học buổi tối.
Kỳ thực Mạnh Hoài chẳng khác gì Thượng Thanh, cũng là người địa phương, chỉ là muốn một gian phòng trong ký túc xá, thi thoảng ở lại một chút, lúc thường đều là sáng đi chiều về.
Trường trung học Cẩm Hoa có quy định, học sinh học ngoại trú không cần phải ở lại học tiết tự học buổi tối cuối cùng. Hết tiết tự học buổi tối thứ hai, Mạnh Hoài liền vội vàng tạm biệt đám bạn bè, nhanh chóng chạy về nhà.
Bạn nhỏ mập này cái khác không nói, chỉ có một ưu điểm là cực kỳ nghe lời. Thượng Thanh và mẹ cùng nhau dặn dò cậu buổi tối phải về nhà sớm một chút, cậu liền không dám trì hoãn dù chỉ một giây một phút.
Hiện tại mới hơn tám giờ, người đi trên đường không ít, Mạnh Hoài đang đạp xe dọc vỉa hè hướng về nhà thì bỗng nghe thấy phía trước gió thổi tới từng trận tiếng trẻ con khóc, hơn nữa khóc rất thảm, khóc đến sắp chớ cả ra. Nghe âm thanh thì có lẽ vẫn còn nhỏ tuổi, là khóc nỉ non của một đứa bé.
Cậu suy nghĩ miên man một hồi, xe đạp quẹo vào một cái khúc cua liền nhìn thấy có một bé gái tầm bốn năm tuổi đứng ở ven đường, ngửa đầu gào khóc, trong tay đang ôm một con búp bê barbie.
Mạnh Hoài nhìn xung quanh một chút, không thấy có người lớn nào ở đây, "Bạn nhỏ à, bố mẹ bé đâu?"
Tiếng khóc của bé gái nhỏ lại, vừa thút thít vừa nghẹn ngào nói, "Em không biết, không thấy bố mẹ đâu nữa rồi..."
Mạnh Hoài không nói nên lời, chỗ này là một khu thương mại kết hợp phố đi bộ, phía trước còn là phố ăn vặt, hiện tại chính là lúc náo nhiệt, người đông như trẩy hội. Có lẽ bố mẹ đứa nhỏ này trong lúc chen lấn trong đó bất cẩn làm lạc luôn cả con mình.
Vô tâm đến thế là cùng, cũng không biết quay lại tìm đứa nhỏ.
Cậu thở dài, "Bạn nhỏ đừng khóc nữa, đi cùng anh tìm chú cảnh sát nhé. Chúng ta nhờ chú cảnh sát tìm bố mẹ cho em."
Bé gái ngoan ngoãn gật đầu, "Vâng ạ, cảm ơn anh nhiều ~"
Mạnh Hoài bế bé lên xe, đạp xe lăn bánh tiến về phía trước. Con đường này cậu nắm rõ như lòng bàn tay vậy, phía trước chưa đầy hai trăm mét có một cái chốt trực phiên của công an, đưa đứa nhỏ tới đó là được.
Bé gái ngoan ngoãn dựa sát vào trong lòng cậu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết còn vương lại vài giọt nước mắt. Mà con búp bê barbie trong tay cũng chớp mắt một cái...
&&&
Thượng Thanh đang mơ nửa giấc thì bị tiếng chuông di động đánh thức, nhìn thông báo cuộc gọi tới, là Du Tử Minh.
Ấy vậy mà y không có bực bội khi bị gọi dậy, mà bình thường tính tình cũng đã không tốt, cho nên lúc nhận điện thoại đập thẳng một câu, "Tìm bố đây có chuyện gì?"
Du Tử Minh gấp đến xoắn ruột lại, "Tiểu Mạnh mất tích rồi! Vừa nãy mẹ nó gọi điện cho tui, nói là đến giờ vẫn chưa thấy về nhà, nhưng mà lúc nó ra khỏi trường là tầm tám giờ hơn rồi mà!"
Thượng Thanh lập tức tỉnh táo lại, nhìn thời gian thì thấy đã là mười hai giờ, lập tức nói, "Đợi tôi."
Y chạy tới khu mua sắm gần trường học, Du Tử Minh đang an ủi một dì có khuôn mặt tròn trịa, nhìn tướng mạo thì chắc chắn là mẹ của Mạnh Hoài, ngoài ra còn có một nữ cảnh sát đứng bên cạnh nữa.
Dì Mạnh vừa thấy Thượng Thanh liền nhào tới, "Con là Thượng Thanh đúng không? Mạnh Hoài thường nói con rất lợi hại, là một đại sư. Con có thể giúp dì tính quẻ xem Mạnh Hoài ở nơi nào không?"
Nữ cảnh sát đứng bên cạnh vội vàng đỡ lấy bà ấy, vừa bực mình vừa buồn cười, "Chị gái à, em nói chị nghe, đồng nghiệp của em đang điều tra camera, rất nhanh sẽ có tin tức, đừng tin mấy chuyện mê tín dị đoan này."
Cô ta nhìn Thượng Thanh, trong lòng tự hiểu mấy cậu học sinh này có khi là đùa giỡn với nhau, mà chị này lại tưởng thật. Đừng nói đại sư sao có thể trẻ tuổi như thế, mấy tên lừa đảo giả làm đại sư mà cô ta bắt về chẳng có ai trẻ như vậy cả.
Du Tử Minh cũng gấp đến bó tay bó chân, "Thế nào hả Thượng Thanh, cậu có thể tìm Tiểu Mạnh không?"
Thượng Thanh không lên tiếng, lấy quẻ bàn ra.
Trên quẻ bàn vẫn dán hình Ultraman rất buồn cười như cũ, nhưng hiện giờ chẳng có ai để ý đến điểm này. Kim chỉ chậm rãi chuyển động, chỉ về một hướng.
Thượng Thanh thở phào nhẹ nhõm, "Bên này." Nói rồi nhấc chân chạy về bên đó.
Dì Mạnh và Du Tử Minh cũng vội vàng đuổi theo.
Nữ cảnh sát ở phía sau gọi lại vài tiếng không được, không thể làm gì khác hơn là cũng chạy theo sau. Đã trễ thế này chỉ mong hai cậu học sinh và một vị phụ huynh đừng có xảy ra chuyện gì. Hơn nữa trong lòng cô ta cũng hơi nghi hoặc, con đường này vốn được quản lý rất nghiêm ngặt, sao qua thời gian lâu như vậy rồi mà đồng nghiệp của cô còn chưa xem xong camera giám sát chứ?
Thượng Thanh cầm la bàn một đường xuyên qua khu mua sắm, đi hết phố ăn vặt, cuối cùng đi đến một khu xử lý rác thải. Hiện tại đúng vào thời điểm phố ăn vặt vừa mới yên ắng trở lại, rác thải trong cả một ngày trời đều được gom lại đây, mùi không dễ ngửi chút nào.
Thượng Thanh nhìn bốn phía xung quanh, "Là đang ở gần đây, tìm người đi!"
Du Tử Minh căn bản không hoài nghi một lời, lập tức tiến lên lật tung đống rác thải đầy mùi hôi thối.
Dì Mạnh chần chờ một lát rồi cũng bước lên tìm kiếm.
Nữ cảnh sát thở dài, "Chị gái à, chị đợi một chút, em giúp chị tìm."
Thượng Thanh không quản người khác thế nào, y có thể cảm nhận một tia âm khí vô cùng yếu ớt, song lại bởi vì quá yếu nên rất khó tìm được nguồn khí. Nghĩ vậy, y thẳng tay đốt một tấm bùa truy tung.
Mùi lá bùa bị thiêu đốt xen lẫn với mùi rác thải hôi thối, không khí càng lúc càng khiến người ta buồn nôn. Thượng Thanh thuận theo quỹ tích mờ nhạt mà bùa truy tụng tạo ra, mở một cái chậu nhựa bị vỡ ra, động tác ngừng lại, "Chỗ này!"
"Tiểu Mạnh!"
"Hoài Hoài!"
Mấy người đồng thời nhào tới, chỉ thấy Mạnh Hoài nằm co ro dưới cái chậu, trên người phủ đầy rác thải, hai mắt đờ đẫn cứ nhìn chằm chằm về phía trước, miệng liên tục lẩm nhẩm niệm, "Mã Lan nở hoa hai mươi mốt, hai bốn hai năm sáu, hai bốn hai năm bảy,..." (bài đồng dao chơi nhảy dây của bên Trung)
Dì Mạnh lập tức kìm không nổi, khóc nức nở, "Hoài Hoài con làm sao thế? Con nhìn mẹ một chút đi Hoài Hoài..."
Ngược lại vẻ mặt Thượng Thanh như thường, "Đừng quá lo lắng, cậu ta bị mê hoặc thôi, không quá nghiêm trọng." Nói rồi từ đâu đó lấy ra một tấm bùa, dán lên trán cậu nhóc mập, hắng giọng quát một tiếng: "Thần tỉnh hồn về! Mạnh Hoài, còn không mau hoàn hồn lại?"
Một tia sáng trắng lóe lên, Mạnh Hoài giật mình một cái, trong mắt khôi phục lại thần thái, liếc mắt nhìn thoáng qua Thượng Thanh. Cậu ta còn chưa phản ứng lại đã nhào lên người Thượng Thanh xà nẹo bù lu bù loa, "Thật đáng sợ Thượng Thanh ơi! Tui chơi nhảy dây cả một đêm, cả một buổi đêm lận đấy! Lượng vận động nửa năm sau của tui đã tiêu hao hết rồi!"
Thượng Thanh nhìn trời, dùng đầu gối đẩy cậu ta ra, "Tránh xa tôi ra, cậu bốc mùi quá."
Vốn định tiến lên ôm người anh em tốt của mình một cái, Du Tử Minh nghe thấy vậy liền lùi sau ba bước, còn khoa trương bịt mũi, "Ối giồi ôi! Thật là quá thúi luôn!"
Mạnh Hoài tự ngửi mình một cái, nháy mắt khuôn mặt tái xanh! Cái mùi này so với việc cậu ta vào tiết trời nồm đầu hạ ở nhà ba ngày không tắm rửa còn ăn ba hũ đậu hũ thối còn kinh khủng hơn! phihan.wordpress
Cũng may người khác ghét bỏ cậu ta, mẹ cậu ta chắc chắn sẽ không như vậy đâu. Mạnh Hoài vô cùng đáng thương ngẩng đầu, "Mẹ yêu quý của con ơi..."
Dì Mạnh theo bản năng lùi một bước, "Ấy..."
Mạnh Hoài: ...
Mấy người đồng thời cười rộ lên, sau khi cười xong, Mạnh Hoài kể lại chuyện đêm nay một lượt, trong lòng quả thực nghĩ thôi cũng thấy sợ khiếp vía.
Sau khi cậu ôm cô bé kia đi, không chỉ không tìm được chú cảnh sát mà còn bị dẫn tới một con đường nhỏ đen kịt.
Sau đó cậu ta thần trí mơ hồ, trong cơn mê man chỉ nhớ rõ có mấy đứa nhỏ quấn lấy cậu ta đòi chơi đùa, tiếp đó cậu ta liền cùng chơi nhảy dây với mấy đứa bé cả tròn cả một đêm...
Thượng Thanh không nói nổi: "May mà cậu vận khí tốt, mấy tiểu quỷ này đều không có ác ý gì, chỉ muốn tìm cậu chơi đùa một hồi. Chúng nó hiện giờ không biết đã chạy đi nơi nào rồi, đợi mấy ngày nữa tôi sẽ tới đây xem lại một chút, nếu gặp được sẽ giúp chúng nó đi đầu thai."
Cậu nhóc mập hung hăng nắm lấy tay y, "Giúp chúng nó đi đầu thai đi! Cho bọn nó kiếp sau mỗi ngày giải đề Toán! Chơi nhảy dây cái gì qué chứ!"
Mấy người sợ bóng sợ gió một hồi, tìm được người rồi thì cái gì cũng dễ nói, mau chóng rời khỏi bãi rác thối hoắc này về nhà tắm rửa sạch sẽ đi ngủ.
Chỉ có chị gái cảnh sát đứng ngổn ngang trong gió. Tiểu quỷ gì cơ, bùa gì cơ, chuyện vừa nãy xảy ra rốt cuộc là sao ta... Có phải cô đã vô tình chứng kiến chuyện thần kỳ gì không trời?
Mà ngay lúc này, tiếng bộ đàm của cô vang lên, đồng nghiệp đầu bên kia ngưng trọng nói: "Bọn anh đã xem hết tất cả camera, lúc người tiến vào khu thương mại đã biến mất không còn tăm hơi! Toàn bộ camera đều không có tung tích của đối tượng. Hiện tại anh lập tức tìm giám đốc báo cáo, nhanh chóng phái người bắt đầu tìm kiếm diện rộng..."
"A, anh ơi..." Ngữ khí chị gái yếu ớt, "Người đã tìm thấy rồi, tuy rằng em không hiểu sao lại tìm được, hơn nữa đã về nhà rồi... Bọn họ nhờ em hủy bỏ bản án nữa..."
Đồng nghiệp: ???
Sau vụ này cậu nhóc mập bị dọa không ít, buổi tối không dám về nhà, mỗi ngày đều năn nỉ Thượng Thanh cùng ở lại ký túc xá. Cuối cùng Thượng Thanh vẽ cho cậu ta một tấm bùa, lúc này cậu ta mới an tâm hơn.
Cứ như thế một tuần trôi qua, thứ bảy hôm đó chính là ngày Du Tử Minh và Thượng Thanh hẹn nhau đi Vân Hoa quan tham gia pháp hội.
Hai người ngồi một xe cùng nhau xuất phát. Đáng tiếc Thượng Thanh lần này không gieo quẻ tính trước khi đi, bằng không y đã biết pháp hội lần này sẽ có chuyện lớn xảy ra rồi.
Hết chương 18


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.