Tà Đế Cuồng Thê Phế Vật Cửu Tiểu Thư

Chương 22: Vu Oan Giá Họa





Vẻ mặt Vân Vũ ngưng đọng ,sao Ngô Cương không đem khối lệnh bài cùng tấm bản đồ nhỏ này cất vào trong dung khí của chính mình ,lại để ở trong lồng ngực chứ ?Sau đó nàng liếc nhìn Long Khuynh Tà một cái; “Không có gì, làm sao để đi ra ngoài ?”Sự dứt khoát của nàng, khiến Long Khuynh Tà bất đắc dĩ cười.
“Đi theo ta.
”Theo sự dẫn đường của Long Khuynh Tà ,Vân Vũ mới biết được cách người nam nhân này xâm nhập vào.
Trong góc tối gần lối ra ,có một cái hố có thể lọt vừa một người , chắc hẳn là do hắn đào.
Thật sự không ngoài dự đoán của Vân Vũ , cửa ra lại là phía sau vách núi ,phải mất đến hơn nửa canh giờ thì mới có thể ra đến đây.
Có thể biết được khoảng là bao xa.
Người nam nhân đã đào đường hầm này phải mất bao lâu a ?.
Đối với những gì người nam nhân này đã làm, nàng cảm giác được đó không phải là giả bộ.
Dù có làm thêm gì hơn nữa ,nàng cũng không thể đáp lại cho được……Đêm sau ba ngày.
Trong sương phòng phía đông là nơi ở của chủ mẫu Vân phủ, Liễu Thanh Nguyệt đã cởi bỏ áo ngoài ra , đang chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Bỗng nhiên!" Vù vù……” Một trận gió từ ngoài cửa sổ thổi vào.
Toàn bộ đèn lập tức tắt hết, căn phòng lâm vào trong bóng tối.
Liễu Thanh Nguyệt nhíu mày, ánh mắt sắc bén ,nhìn trong bóng tối mà đi ,nàng di chuyển với thanh trường kiếm cầm trong tay, hết sức cảnh giác.
Một khi có bất kỳ cơn gió nào thổi qua , thì cũng phải tỉnh táo nhạy bén mới phát hiện ra sự bất thường , có thể thấy được nàng ta đang rất cẩn thận đề phòng.
“Là ai?”Liễu Thanh Nguyệt nhìn xung quanh bốn phía ,muốn xem ai có hành động muốn phá rối nàng.

Nhưng trong phòng, lại là một mảnh đến tĩnh mịch.
Liễu Thanh Nguyệt nhíu chặt mày, luôn cảm giác thấy trong phòng có nguy hiểm đang đến gần.
Đúng lúc này, có một bóng người đang chậm rãi bước ra khỏi bóng tối.
“Ngươi là ai? Sao dám tự tiện xông vào phòng của bổn phu nhân, thật lớn mật.
”nàng ta lạnh giọng quát lớn ,tỏ ra khí thế mình là phu nhân tướng quân Vân gia.
Bí mật âm thầm , nàng chậm rãi đi về phía cửa.
“vìu vìu!”Một cây kim bạc lao thẳng vào cửa phòng , làm Liễu Thanh Nguyệt sợ đến chết đứng ngay tại chỗ.
“Đại nương, người muốn đi đâu thế? một thời gian lâu không gặp, người đã không còn muốn gặp ta sao?”.
Giọng nói nhẹ nhàng cùng nụ cười yếu ớt vụt qua như một bóng quỷ.
Liễu Thanh Nguyệt thân thể chấn động, trong ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc, thanh âm khẽ run; “Ngươi…… Là ngươi? Làm sao ngươi vẫn chưa chết ?”Không nói đến cây ăn thịt người kia, nàng trước khi rời đi đã bồi thêm một phi tiêu độc ,tuyệt đối đủ để giết chết nàng ta.
Nhưng bây giờ …… chuyện gì đang xảy ra ?Vân Vũ chậm rãi đi ra khỏi bóng tối , ánh mắt lạnh lùng, nhưng khóe môi lại cong lên ; “Này cũng chỉ có thể nói, ta mệnh lớn không chết , cho nên, đêm nay ta sẽ đến lấy mạng của người.
”Nghe vậy, Liễu Thanh Nguyệt thân khỏi run lên, nhưng ngay lập tức ,tia sát khí xoẹt qua đáy mắt,sát ý âm độc dâng lên trong đấy lòng.
“Hừ, chỉ bằng phế vật như ngươi cũng dám nói nói lời những lời như vậy,nếu ngươi biết thức thời thì đem hộp gỗ trả cho ta, ta sẽ nể tình cùng là người một nhà , mà tha cho ngươi một con đường sống, bằng không……”Liễu Thanh Nguyệt còn chưa nói hết lời, mà đã nở một nụ cười âm lãnh mang theo sự uy hiếp mười phần.
Nếu như đổi là nàng của trước kia khi đối đầu xung đột chính diện với nàng ta ,Vân Vũ quả thực nàng không phải đối thủ của nàng ta.
Nhưng hiện tại, trừ bỏ một thân sát thủ , nàng đã đạt tới ngũ giai sơ kỳ , muốn giết nàng ta đang ở tam giai trung kỳ, quả thực là dễ như trở bàn tay.

Thật tội cho Liễu Thanh Nguyệt lại không biết, còn tưởng rằng, nàng vẫn là phế vật.
Nghe xong Vân Vũ cười châm chọc, nhìn sự ngu ngốc của nàng ta khinh thường nói: “Người một nhà? Ngươi thật sự có thể mặt dày nói ra ba chữ này sao? Chính ngươi không cảm thấy rất buồn cười sao? Ngươi chỉ là một con chó của người khác thôi, ngươi thật coi chính mình là chủ nhân a , nếu ta không đem trả hộp gỗ này cho ngươi, e là không phải là ta diệt khẩu ngươi ,mà là chủ nhân của ngươi cũng sẽ không tha mạng chó của ngươi a ? Đó là số mệnh ,ngươi cũng xứng cùng ta làm người một nhà ”Vân Vũ lời nói sắc bén, làm Liễu Thanh Nguyệt tức khắc thẹn quá thành giận; “Ngươi câm miệng cho ta, đồ tiện nhân phế vật , cũng xứng nói chủ tử của ta, ta nói cho ngươi biết ,chủ tử của ta……”Bỗng chốc, sắc mặt của Liễu Thanh Nguyệt thay đổi, nhíu mày với Vân Vũ: “Ngươi, đồ tiện nhân ngươi, sao ngươi dám dùng cách khích tướng chia rẽ nội bộ.
”Liễu Thanh Nguyệt nguyệt vẫn chưa ngu ngốc lắm ,lập tức phản ứng ngay khi bị khiêu khích.
Vân Vũ đáy mắt trầm xuống, liếc mắt nhìn nàng ta một cái; “Xem ra, chủ nhân của ngươi chính là người âm thầm hạ âm hàn độc ta hơn mười năm.
“Hừ, có phải hay không đều phải là điều ngươi nên hỏi , thế nhưng ngươi đã biết những điều không nên biết, vậy thì ngươi không thể sống trên đời này nữa.
”Liễu Thanh Nguyệt ánh mắt hiện lên sát ý lạnh lẽo, tay vừa động, một đạo đấu khí màu vàng tản ra , chân vừa động thanh trường kiếm hướng đâm thẳng vào tim của Vân Vũ.
Vân Vũ trong mắt Vân Vũ lóe lên một tia lãnh lẽo , tay nắm chặt quyền , một đạo đấu khí chói mắt màu đỏ tím từ trong cơ thể phát ra , hóa thành một đạo công kích , đồng thời tấn công đi.
“bang !”Tiếng thanh Trường kiếm đứt đoạn vang lên.
Liễu Thanh Nguyệt ,bỗng nhiên trợn to mắt, kinh ngạc.
Nhưng không để cho nàng ta có cơ hội mở miệng nói , trong bóng đêm, thân ảnh đang ở gần bên nàng ta ,lạnh lẽo đến thấu xương.
“Nói, chủ tử sau lưng ngươi là ai?” Vân Vũ dùng hai ngón tay kẹp thanh kiếm gãy ,kề sát vào cái cổ bóng loáng của nàng ta.
Giờ khắc này, Liễu Thanh Nguyệt trong lòng vạn phần kinh hãi.
Đấu khí màu đỏ tím ?Tự cổ chí kim, còn chưa bao giờ từng có thiên phú tốt như thế.
Sau khi Vân Vũ vừa ra tay, khiến cho Liễu Thanh Nguyệt biết được, thực lực của nàng ta đã vượt xa nàng.
Sao có thể?Chỉ ngắn ngủn trong một tháng, còn bị trúng thêm âm hàn độc, lại còn là phế vật , chẳng những không bị cây ăn thịt người nuốt chửng,còn có thể sống sót rời khỏi cấm địa, nàng còn có sức mạnh như thế này.

Chẳng lẽ, là cấm địa……“Ngươi…… Ngươi làm sao có thể có được sức mạnh ?”Nghe được giọng nói kinh ngạc của Liễu Thanh Nguyệt ,Vân Vũ cười lạnh; “thật sự phải cảm ơn ngươi đã ban tặng cho ta, nếu ngươi không muốn trả lời vấn đề ta hỏi, ta không ngại ,đem nữ nhi của ngươi đi cấm địa thử tư vị, ta bảo đảm nàng ta sẽ bị dây leo ăn thịt người cùng vô số mãng xà gặm cắn trong thống khổ, không còn một mảnh xương ……”Sau lời nói đó của nàng, đã cho biết thêm bên trong cấm địa ngoại trừ cây ăn thịt người còn có cả mãng xà ……Liễu Thanh Nguyệt sắc mặt biến đổi, “Không, ngươi không thể làm như vậy, nàng là tỷ muội ruột của ngươi, các ngươi đều là người của Vân gia ……”“Ha hả, tỷ muội ruột ? Liễu Thanh Nguyệt , những lời này mà ngươi cũng nói ra được? Lúc trước ta nghỉ ngơi ở trong phòng của Thái Tử , những người là tỷ muội ruột của ta lại đem ta đang sống sờ sờ đánh đến chết , bọn họ có bao giờ nghĩ tới, ta cũng là người Vân gia người? Cũng là muội muội ruột của họ a ”Vân Vũ đột nhiên cười lạnh , làm Liễu Thanh Nguyệt kinh hãi không thôi.
Bởi vì nàng cảm giác được mình có sát ý, đối với những người thương tổn nàng ,nàng tuyệt đối sẽ không nương tay.
“Không phải ta, căn bản là không phải ta kêu người đưa người vào phòng của Thái Tử nghỉ ngơi , ngươi không thể……”“Bá!”Âm thanh của một vũ khí sắc bén cắt qua không khí.
Ánh sáng lạnh lẽo từ cửa sổ truyền đến , nhanh như tia chớp, Vân Vũ sắc mặt biến đổi, chỉ kịp tránh né , thoát khỏi công kích.
Nhưng Liễu Thanh Nguyệt lại không thể tránh thoát, tiểu đao sắc nhọn đâm thẳng vào đầu nàng ta, xuyên qua cắm thẳng vào bức tường phía sau trong tích tắc.
Nếu không phải Vân Vũ nàng phản ứng nhanh , cây chủy thủ kia chắc chắn là xuyên qua đầu nàng sau đó đâm vào Liễu Thanh Nguyệt.
Rất nhanh chóng, rất hung mãnh ,lực công kích mạnh.
Người này tuyệt đối chính là người đứng sau nàng ta.
Vân Vũ ánh mắt lạnh lùng, phất tay một cái, ba cái kim nhiễm kịch độc , phá cửa sổ theo hướng công kích vừa rồi.
Không động tĩnh!Người đi rồi?Vào lúc này ,Vân Vũ cũng không dám xác định.
Tuy nhiên , sau một màn vừa nãy , nàng đã khẳng định được một điều.
Đó chính là, trong Vân phủ này chắc chắn Liễu Thanh Nguyệt không phải là người duy nhất muốn mạng sống của nàng.
Chỉ là, rốt cuộc phủ tướng quân này che giấu bao nhiêu người có ý đồ ? Có bao nhiêu bí mật không thể để người khác biết được ?Vân Vũ liếc mắt nhìn Liễu Thanh Nguyệt trợn to mắt chết trên mặt đất , đáy mắt không nửa phần thương hại, khóe miệng gợi lên một nụ cười giễu cợt lạnh lùng.
Hừ, cho dù người đó không có ra tay động thủ, ,thì nàng chắc chắn nàng sẽ diệt khẩu nàng ta.
Bây giờ , xem tình hình này ,nàng không thể che dấu chiếc hộp gỗ nhỏ trong tay rồi.
Như vậy, nàng muốn nhìn xem, ai đang trốn ở đằng sau lưng muốn mạng sống của nàng, rốt cuộc còn có ai.
Sẽ có một ngày, nàng sẽ đêm nhổ hết tận gốc bọn chúng……Đương nhiên,trước khi nàng rời đi, Vân Vũ không thể không tận dụng cơ hội tốt như thế này, đùa bỡn một chút "vu oan giá họa ".

sáng sớm hôm sau!“A……”Trong sân viện phía đông đột nhiên vang lên một tiếng hét thất thanh.
Chỉ chốc lát, liền thấy một bóng dáng hốt hoảng sắc mặt sợ tới mức sắc mặt trắng xanh từ phòng ngã bò lăn ra ngoài.
“Tam tiểu thư, người làm sao vậy……” Thị vệ cầm kiếm xông thẳng vào sân kiểm tra.
Nhưng khi nhìn thấy Vân Linh Thúy đang bò dậy trên mặt đất cầm trong tay chủy thủ mang một thân huyết y,những thị vệ cùng nô bộc chạy đến đều sũng sờ tại chỗ.
“Có chuyện gì xảy ra sao? Mới sáng sớm,sao lại ồn ào thế……” Cách đó không xa là ngũ phu nhân Liễu Thấm Thủy đang đi tới,khi nhìn thấy người Vân Linh Thủy toàn máu là máu.
Sắc mặt thay đổi , vội vàng hỏi với tâm trạng rất lo lắng : “Linh Thúy , con bị sao vậy?”Vân Linh Thúy giống như đã chịu cái gì kinh hách, ánh mắt dại ra, cả người run rẩy: “Không, không phải ta, không phải ta giết……”Đột nhiên, một giọng nói sợ hãi và run rẩy vang lên: “Ngũ phu nhân, người mau xem……”Mọi người có mặt ở đây đều nhìn xem.
“Hô hô……” Một tiếng hừ lạnh vang lên trong đám người.
Chỉ thấy, thi thể của Liễu Thanh Nguyệt máu chảy đầm đìa treo ở trong phòng ,đôi mắt nàng ta mở to,nhìn chằm chằm vào tất cả mọi người đang có mặt,như thể nói với mọi người nàng ta chết không nhắm mắt.
“Đại phu nhân đã chết……”Không biết là ai đã mở miệng ,nhưng khi lời này vừa thốt ra , tất cả mọi người có mặt đều sợ hãi.
Thị vệ vội vàng chạy ra khỏi sương phòng phía đông, thẳng đến Tĩnh Tâm Uyển Vân lão thái gia đang ở ……Tĩnh Tâm Uyển.
Tiếng bước chân hoảng loạng từ xa truyền đến mỗi lúc một gần.
Vân Kỳ cau mày lại, bởi vì, hắn đã phân phó qua, bất luận kẻ nào, không có việc gì, đều không được đến quấy rầy hắn tĩnh tâm tu luyện.
Nhưng mới sáng sớm ra , bên ngoài tiếng bước chân đường như càng lúc càng lớn, cộng tiếng kinh hô hoảng loạn truyền đến.
Vân Kỳ phải mở mắt ra, không thể tập chung tu luyện ,đứng lên ,đi về phía cửa.
“Lão thái gia, đại, đại phu nhân bị sát hại……” Vân Kỳ mới vừa mở cửa phòng ra, vừa nghe thấy tiếng bẩm báo run rẩy của tên thị vệ bị chặn lại ở ngoài cửa.
“Cái gì bị sát hại? Ngươi nói rõ ràng xem ” Vân Kỳ bước ra đình viện, mày nhíu chặt.
Tên thị vệ kia tức khắc kể lại sự việc xảy ra ở sương phòng phía đông, không dám dừng lại một tí nào ; “Sáng sớm, thuộc hạ đã nghe được tiếng tam tiểu thư la hét chờ sau khi thuộc hạ chạy vào sân …… Liền nhìn thấy tam tiểu thư cầm trong tay chủy thủ dính đầy máu , cả người toàn là máu lăn bò ra ngoài huyết …… Đại phu nhân thoạt nhìn giống như là bị chủy thủ chém rất nhiều nhát , máu chảy đầm đìa…… Đã chết……”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.