Kể từ ngày đánh nhị tiểu thư, Thải Vi vẫn luôn hoảng loạn, ngay cả có sự cam đoan của Hoàng Nguyệt Ly, nhưng nàng vẫn không thể nào yên tâm.
Bạch Nhược Kỳ bị đánh thành như vậy, trở về Võ Uy Hầu phủ, khẳng định Hầu gia sẽ rất tức giận.
Tam tiểu thư thì như thế nào, làm sao có thể đối nghịch với Hầu gia đây? Đến lúc đó, nàng là nha hoàn ti tiện, khẳng định sẽ mất mạng đầu tiên! Ai cũng không thể cứu được nàng!
Hiện tại, Hầu gia đúng thật là đã tìm tới cửa, còn phái đội thân vệ Hầu phủ tới bắt người.
Đội thân vệ Võ Uy Hầu phủ, rất nổi danh trong toàn bộ Nam Việt Quốc, mỗi một người trong số họ đều là võ giả Khí Huyền Cảnh tầng thứ 5 trở lên, hơn nữa đều là lão binh đã rèn luyện qua ở trên chiến trường, kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú!
Nàng căn bản là không cách nào phản kháng, cũng không biết sau khi rơi xuống trong tay Hầu gia và nhị tiểu thư, sẽ chịu đựng loại tội gì!
Thải Vi run rẩy giống như rây bột.
Mắt thấy tay thị vệ sẽ đụng tới bả vai nàng, giây tiếp theo, chỉ nghe được một tiếng mắng lạnh lùng.
"Buông tay cho ta!"
"Bịch! Bịch!"
Bụi bay lên đầy mặt đất.
Hai tên thị vệ tới bắt Thải Vi bay ngược ra ngoài, bay xa ba bốn trượng, mới ngã thật mạnh ở trên mặt đất!
Ai cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy, trong lúc nhất thời, toàn bộ trong viện đều lặng ngắt như tờ.
Thống lĩnh thị vệ kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện Hoàng Nguyệt Ly không biết từ khi nào, đã lắc mình chắn trước mặt Thải Vi, dùng vẻ mặt lạnh băng mà nhìn bọn họ.
Cặp mắt nàng rõ ràng như nước mùa thu, lúc này loé lên sánh sáng lạnh băng, hơi nâng cằm lên, váy trắng trên người không gió tự động rung.
Bọn thị vệ đối diện nhìn nhau, đều thấy được khiếp sợ cực độ từ trong mắt đồng đội!
Đây quả thực là...... không thể tin được.
Vị tam tiểu thư phế vật nổi danh không có năng lực, giờ khắc này thoạt nhìn, khí thế bức người, cường đại vô cùng. Hơi thở cường thế tôn quý kia, cực kỳ giống lão Hầu gia Bạch Lưu Phong đã mất tích mười mấy năm trước!
Hoàng Nguyệt Ly nhàn nhạt nói: "Muốn động đến nha hoàn của ta, đã hỏi qua bổn tiểu thư này chưa?"
Hai tên thị vệ bị quăng ngã choáng váng, lúc này mới kêu lên "Ai da ai da", vuốt mông bò lên.
Thống lĩnh thị vệ trừng mắt liếc nhìn bọn họ một cái, cả giận nói: "Đồ mất mặt xấu hổ, như thế nào mà ngay cả một nha hoàn cũng không bắt được? Còn bị người đánh bay? Ai đánh các ngươi?"
"Là...... là tam tiểu thư......"
"Đúng vậy, tam tiểu thư......"
"Còn dám nói bậy? Tam tiểu thư không có huyền lực!"
"Nhưng, đây là sự thật...... thật sự, thống lĩnh, thuộc hạ không dám nói bậy, vừa rồi tam tiểu thư đột nhiên vọt tới trước mặt chúng ta, vung tay áo, thuộc hạ liền bay ra ngoài......"
Thống lĩnh thị vệ cau mày.
Bạch Nhược Ly chính là phế vật không thể tu luyện, hai tên thị vệ kia lại là cao thủ Khí Huyền Cảnh tầng thứ 5, nàng có thể đánh bay bọn họ?
Khẳng định là đã dùng thủ đoạn gì đó mà người nhận không ra, nhưng cũng chỉ có thể đối phó với thị vệ bình thường đó, đụng tới cao thủ chân chính, sẽ không có tác dụng.
Hắn căn bản không tin chuyện ma quỷ này, tiến lên một bước, nói với Hoàng Nguyệt Ly: "Tam tiểu thư, ngài vẫn nên dừng lại sự chống cự vô nghĩa, cùng đi với thuộc hạ một chuyến! Hầu gia chính là trưởng bối của ngài, mời ngài đến làm khách trong phủ, ngài ngược lại đả thương người hắn phái tới, như vậy là không tôn trọng người lớn tuổi, cho dù nói đến nơi nào, ngài đều sẽ đuối lý!"
Hoàng Nguyệt Ly cười lạnh nói: "Ồ? Phải không? Ta đây thân là quận chúa do hoàng thượng thân phong, Bạch Lưu Cảnh bất quá chỉ là Hầu tước, theo lý, hắn thấy ta còn phải hành lễ với ta! Hắn có quyền lực gì mà bắt nha hoàn của phủ quận chúa? Lại có quyền lực gì mà phái người xông vào phủ đệ của ta? Là hắn không để vào mắt phong hào do hoàng thượng ban cho hay sao?"