Xem ra, muốn đối phó với tiểu hồ ly, cũng không đơn giản như vậy, hắn cần phải giữ một con mắt thận trọng đối với nàng.
Nếu hắn một khi không cẩn thận, không chỉ mất người, ngược lại sẽ bị rơi vào một cái mương......
Hoàng Nguyệt Ly vạn phần tiếc hận, vì sao lại không đá phế nam nhân này đi! Vừa thấy mặt lập tức quấy rối thiếu nữ vô tội, vừa thấy lập tức biết không phải là kẻ tốt đẹp gì!
Nàng liếc mắt, vô tội nói: "Các chủ đại nhân, ngươi đang nói gì vậy? Sao ta nghe không hiểu? Ta đá ngươi sao? Vừa rồi là bởi vì ta đã lâu không nhúc nhích, thân thể cứng đờ, cho nên vô tình hoạt động một chút cẳng chân mà thôi!"
"Phải không? Vậy sao ngươi phải chạy?"
Nam nhân từ sau lưng nhìn vành tai trắng nõn nhỏ nhắn của nàng, kiềm chế sự thôi thúc muốn cắn một ngụm.
"Ta chạy sao? Chuyện của chúng ta đều đã nói xong rồi, ta chỉ tính toán về nhà nghỉ ngơi sớm một chút!"
"Thì ra là thế......"
"Ân, không sai, cho nên ngươi có thể buông ta ra!"
Nam nhân không những không buông tay, ngược lại còn thu cánh tay lại, ôm nàng càng chặt hơn.
Không biết vì cái gì, thân hình nhỏ xinh mềm mại này, ở hắn trong lòng ngực lại vừa vặn như thế, thời điểm đụng chạm đến nàng, khiến hắn luôn có cảm giác bực bội và bất an, nhưng trong nháy mắt cũng trở nên bình tĩnh lại.
Hoàng Nguyệt Ly đợi trong chốc lát, phát hiện hắn vẫn bất động, không khỏi nhíu mày.
"Buông ta ra!"
Nam nhân hoàn hồn, cúi đầu cười nói: "Xét thấy ngươi là một thiếu nữ đẹp "nhu nhược", ra cửa dễ dàng "bị người khi dễ", cho nên, bổn tọa vẫn nên tự mình đưa ngươi về nhà. Không cần quá cảm kích ta!"
"Không cần, ta nói, không cần!"
Nam nhân ngoảnh mặt làm ngơ, quấn quanh eo nàng, mang theo nàng đi từ cửa sau ra ngoài, nhét vào trong xe ngựa.
.....Edit & Dịch: Emily Ton.....
Khi nhìn đến hai chiếc xe ngựa màu đen ngông cuồng ở cửa, Hoàng Nguyệt Ly cuối cùng đã biết, thân phận mình vì sao lại bại lộ.
Thì ra là lần trước lúc nàng qua đây mua đồ, nam nhân này đã theo dõi nàng.
Tuy nhiên, vào thời điểm đó, tất cả những người đứng xem đều cảm thấy nàng là người xa hoa, không ai tin rằng nàng có thể luyện chế được huyền khí, vì sao nam nhân này lại chắc chắn nàng sẽ thành công?
Nàng trực tiếp hỏi hắn.
Nam nhân cong cong khóe miệng, "Có lẽ đó là...... trực giác của nam nhân?"
"Nghe ngươi nói lời vô nghĩa! Không thèm quan tâm nếu ngươi không nói!"
Hoàng Nguyệt Ly phẳng môi, mặc kệ hắn, ngồi vào trong xe ngựa, lập tức bắt đầu quan sát kết cấu bên trong xe cùng những chạm khắc quyến rũ khác được khắc trên vách xe.
Xe ngựa này là một loại huyền khí di động, có giá trị cao gấp trăm lần so với kuyền khí trang phục, rất khó để luyện chế, còn đòi hỏi một lượng lớn nguyên liệu quý hiếm.
Thông thường, nó sẽ là kiệt tác độc môn của luyện khí tông sư cấp 8, ngay cả đối với nàng, cũng rất có giá trị để tham khảo.
Đã có cơ hội tiến vào, nàng rất có hứng thú, muốn nhìn xem thật kỹ.
Nam nhân thả lỏng ngồi xuống dựa người, nhìn tiểu nha đầu được mình coi trọng, hai mắt tỏa ra ánh sáng đi tới đi lui ở trong xe ngựa, nhìn đông, nhìn tây, trong miệng liên tục lẩm bẩm.
"...... Ân, kết cấu này sử dụng một khái niệm rất mới...... Ồ, bức tranh mô hình nay cũng quá kém đi? Đã ảnh hưởng đến lực phòng ngự chỉnh thể của xe ngựa!"
Mặc dù không biết vì sao, dưới tình huống không có huyền lực, nàng có thể trở thành luyện khí sư cấp 3.
Nhưng tiểu nha đầu này...... thật sự rất có thiên phú trong tinh chỉnh vũ khí (luyện khí)!
Hắn giống như trong lúc vô tình nhặt được bảo vật.
Nụ cười trên khoé miệng nam nhân càng rõ ràng hơn, trong lòng tràn ngập quyết tâm vô biên.
Hắn cầm lấy ấm trà nhỏ trên bàn, tự mình châm trà, đưa tới trước mặt Hoàng Nguyệt Ly.
"Được rồi, đừng chạy tới chạy lui, uống trà đi. Nếu ngươi có hứng thú đối với xe ngựa này, về sau có rất nhiều cơ hội để ngươi nhìn kỹ."