Tà Đế Cuồng Phi: Phế Tài Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư

Chương 297: Thái tử và dự vương (4)




Thái tử vậy mà dám dùng kiếm đâm vào tiểu hồ ly của hắn! Dám có mưu đồ làm tổn thương nàng sao?
Đúng là đâm đầu vào chỗ chết mà!
Nếu như thái tử dùng kiếm đâm vào bản thân Lê Mặc Ảnh, hắn sẽ không tức giận đến vậy, chỉ cảm thấy tên kia ngu xuẩn nực cười, không tự lượng sức mình. 
Nhưng, hắn cả gan muốn tấn công Hoàng Nguyệt Ly!
Đây là chuyện mà Lê Mặc Ảnh không thể nào nhịn được.
Mặc dù hắn tuyệt đối có thể bảo vệ tiểu hồ ly, không để cho nàng bị chút tổn thương nào, nhưng hắn vẫn vô cùng phẫn nộ. 
Bất cứ kẻ nào chỉ cần có suy nghĩ muốn làm thương tổn tiểu hồ ly, hắn đều không thể chấp nhận! Huống hồ tên thái tử kia còn thật sự động thủ!
Lê Mặc Ảnh khẽ nghiêng người, dùng thân thể che chắn cho Hoàng Nguyệt Ly.
Ánh mắt thái tử lóe lên, cho là Lê Mặc Ảnh đã trúng kế, vội xoay chuyển mũi kiếm, đâm vào phía lưng không hề phòng bị kia. 
Mũi kiếm thuận lợi đâm đến lưng của Lê Mặc Ảnh, nhưng không thể xuyên vào.
Tay thái tử tăng thêm mười phần sức lực, nhưng cứ như là đang đâm vào tường sắt, không hề có chút phản ứng.
Một khắc sau, đột nhiên một nguồn huyền lực mạnh mẽ truyền vào thân kiếm, chấn động cánh tay của thái tử, lồng ngực như có lửa thiêu đốt. 
Thái tử không kịp phòng bị, cả người bị đẩy bay ra xa.
“Bịch! Bịch! Bịch!”
Sau vài tiếng vang, thái tử ngã lăn ngoài cổng chính Từ Ninh cung. 
“Thái tử điện hạ!!!”
“Trời ơi! Mau cứu người!”
Biến hóa vừa nãy quá sức đột ngột, từ lúc thái tử rút kiếm ra cho đến lúc bị đánh bay tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt, Kim Vũ vệ không tài nào phản ứng kịp. 
Mãi đến khi thái tử phun ra máu rớt xuống nền đất, bọn họ mới hoàn hồn lại, nhưng mà... đã không thể nào cứu kịp nữa rồi.
Những âm thanh gào thét chói tai vang lên.
“Trời ơi! Sao lại như vậy?” 
“Thái tử thật sự không thể đánh lại Dự vương? Hơn nữa ngay cả một chiêu cũng chịu không được, bây giờ bị trọng thương rồi?”
“Nhưng Dự vương điện hạ ra tay cũng quá tàn độc rồi đúng không? Ta thấy thái tử nằm im bất động, đó là ca ca ruột của Dự vương điện hạ mà!”
Mọi người đang nghị luận ồn ào, Lê Mặc Ảnh dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua, lập tức mọi âm thanh đều im bặt. 
Sau khi chứng kiến thực lực và thiên phú siêu phàm kia, làm gì có ai dám ăn nói hàm hồ trước mặt hắn nữa?
Hoàng đế, hoàng hậu và quốc sư đều kinh sợ đến mức mặt mày biến sắc, không còn quan tâm được gì cả, lập tức từ trên cao chạy xuống, nhào về phía thái tử kiểm tra.
Vừa nhìn thấy tình hình của thái tử, nước mắt hoàng hậu liền tuôn xuống. 
Quang Hoa Kiếm của thái tử chính là huyền khí bậc ba, do danh gia chế luyện, cứng chắc vô cùng.
Nhưng lúc này nó đã bị huyền lực của Lê Mặc Ảnh chấn động đứt gãy thành hai mươi mấy đoạn, toàn bộ cắm vào thân thể thái tử, trùng hợp là mỗi đoạn đều cắm vào một dòng kinh mạch!
Mảnh lớn nhất, trực tiếp cắm sâu vào trong đan điền. 
Thái tử cả người đẫm máu, mặc dù đang hôn mê, nhưng thân thể vẫn không ngừng co giật.
Viện sứ của Thái Y viện vừa nhìn thấy thái tử, sắc mặt liền trở nên vô cùng khó coi, sau khi chẩn mạch xong, vẻ mặt lại sa sầm xuống, liên tục lắc đầu.
“Tề viện sứ, Mặc Quân của ta rốt cuộc là thế nào? Sao ông chỉ lắc đầu thôi vậy, mau nói đi!” Hoàng hậu sốt ruột lên tiếng hỏi. 
Tề viện sứ ngập ngừng: “Hoàng... hoàng hậu nương nương, thái tử điện hạ... không bị nguy hiểm đến tính mạng...”
Hoàng hậu thở ra một hơi: “Không nguy hiểm đến tính mạng, vậy sao ông không nói sớm! Dọa chết bổn cung rồi!”
“Nhưng... nhưng...” Tề viện sứ muốn nói lại thôi. 
Trái tim hoàng hậu lúc này chợt nảy lên.
“Còn có chuyện gì nữa, mau nói rõ cho bổn cung!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.